Hô Diên Ngạo Bác. Lý Kế Quân từ bỏ Cát Đạt trại chạy về phía đông, dùng toàn lực đột kích, phá vỡ vòng vây của Lại Hữu Vi, sau đó tiến thẳng đến Vi Châu. Lại Hữu Vi sợ đến hồn bay phách lạc, lo ngại Vi Châu khó giữ sẽ bị trách tội liền vội vàng thu hồi tàn binh, rẽ tiêu lộ mà trờ về Vi Cháu tăng cường phòng ngự. Đến khi hắn về đển Vi Châu, vội vã bố trí sẵn người ngựa lại không thấy bóng dáng Hồ Diên Ngạo Bác đâu, lúc này mới hết hoảng mà ổn định, hắn cảm thấy thực kỳ quái.
Đúng lúc ấy, chiến trận Manh Tinh truyền tin cấp báo, thì ra Hô Diên Ngạo Bác giương đông kích tây, hướng về Manh Tinh. Hiện giờ quanh chỗ trú quân chỉ có lực lượng của Lại Hữu Vi là lớn nhất, muốn cứu viện cũng không được. Lại Hữu Vi tuy tự biết mình không phải đối thủ của Hô Diên Ngạo Bác, nếu chia một cánh quân ờ lại thủ thành thì càng không được, mà không thể thấy chết không cứu. không làm sao được hắn chi có thể để lại một phần quân ở lại giữ thành rồi tự thống lĩnh quán chạy đến Manh Tinh.
Mọi việc đều có lợi hại, kẻ thủ thế chờ đợi quán địch mệt mời rồi tấn công, dựa vào thành hào vững trãi mà lấy ít địch nhiều. Còn kẻ công thế lại nắm giữ thế chủ động, công địch tất cứu. Khống chế cả thế trận.
Lại Hữu Vi e ngại Hồ Diên Ngạo Bác sẽ bao vây thành đánh viện binh, tiêu diệt cả đoàn người ngựa này của mình, nên dọc đường cẩn thận dè dặt. cưỡi ngựa thăm dò đến khoảng ba mươi dặm mà cứ như đang đi vào vực sâu hiêm trờ, như băng tuyết dưới chân đóng tảng, khó khăn lắm mói đến được Manh Tinh. Đến nơi thì thấy tòa thành đã chìm trong khói lửa, khắp nơi hỗn độn, Hò Diên Ngạo Bác và Lý Kê Quân đà đánh phá thành Manh Tinh, cướp đoạt lương khẩu nhiều đến mức có thể dùng cho cả đoàn quán không dưới năm ngày, chúng không hẻ ngừng nghi mà đi qua đây.
Đoàn người Hò Diên Ngạo Bác đến đi vội vàng, mới tiện tay đốt lửa phóng hóa chứ chưa kịp giết hại nhiều người. Diệp Kinh Luân huỵện lệnh Manh Tinh trong lúc nguy cắp nhảy luôn xuống giếng để trốn chạy, hắn không hề bị chết đuổi. Sau khi Hô Diên Ngạo Bác đi khói, hắn bám lấy dây thừng dưới giếng mà trèo lên. Diệp huyện lệnh đã kiêm kê tình hình tổn thất trong nhà mình trước tiên, ngân lượng bị chúng lấy đi mất mấy bó. lương thực bị cướp sạch, tiểu thiếp hắn sủng ái nhất cũng bị chúng cưỡng hiếp, nhưng chua đến nồi mất hết trong trắng...
Diệp huyện lệnh đương lúc ruột đau như cắt vì tiếc của thì đột nhiên nghe tiếng người hét có một đoàn người ngựa vừa vào thành, hắn sợ đến hôn bay phách lạc, lại vội vàng chạy đi định nhày xuống giếng lần nữa. May mà lúc này có tiểu lại nhảy nhót hô to. cứ như đang nhảy ương ca mà chạy vào cửa phủ, báo với hắn là viện quân vừa đến. Diệp huyện lệnh nghe thế mới dừng hành vi tự ngược đãi mình lại. Hắn vội vàng phủi y bào nhưng không hết. cả thân người đây bột phấn băng tuyết mà chạy đi đón viện binh.
Lại Hữu Vi tiến vào thành, hời dò hướng đi cùa Lý Kế Quân, Hô Diên Ngạo Bác. Hỏi Diệp huyện lệnh thì đúng là hỏi một không biết ba, Lại Hữu Vi nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy. đành chi dặn dò hắn đi cứu nạn, làm yên lòng dân, rồi kiểm kê tổn thất. Đa phần lương thực của tiêu thành Manh Tinh đều bị cướp sạch, nếu mùa đông này chi dựa vào bản thân thành thì không thể chống cự nổi, còn phải tính xem lượng tiêu dùng lương thực của bách tính mói có thê báo nạn với triều đình xin cấp lương.
Diệp huyện lệnh được hắn nhắc nhờ. vội vàng đi thu xếp công sự. Lại Hữu Vi cưỡi ngựa thám thính tứ phía, nghe ngóng hướng chạy của đoàn quân Hô Diên Ngạo Bác. hắn thăm dò chủ yếu là phía tây và nam. Hướng tây là đường tới Cát Đạt trại, phía nam là dãy Kỳ Liên son, tuy nói hết đường thoát nhưng bất quá chó cùng dứt dậu. Hô Diên Ngạo Bác đến bước đường cùng có thê sẽ thử vận may mà đánh về phía nam.
Nhưng thế này thì hắn phải mất chút thời gian nán lại nơi đây. hắn dò hỏi được. Hô Diên Ngạo Bác sau khi bổ sung được lương thảo đã chạy về hướng đông bắc. Hắn vô cùng ngạc nhiên, phia đông chi có một tiêu thành, đó chinh là Diêm Châu, Hô Diên Ngạo Bác không nghĩ kế tháo chạy mà lại đi tấn công Diêm Cháu sao?
Lại Hữu Vi lập rức điểm tề binh mã, chạy hướng về Nang Đà khẩu. Nang Đà khẩu là tiểu trấn nhó không nhìn thấy ớ trên bán đô. nơi đây chỉ có mười mấy hộ nhưng Dương Hạo đã cho xây dựng một tòa dịch binh ở đây. có cả chim ung và bồ câu đưa thư. Loại phương tiện thông tin mau lẹ này lại là một điẻm truyền trong hệ thống báo tin tứ thông bát đạt mà Diệp Chi Tuyền đặt ra, kết cấu tường tận chỉ có tướng lĩnh cấp cao trong quan binh mới nắm rõ.
Lại Hữu Vi chạy đến Nang Đà khẩu, vội vàng giử tin báo đến các lộ thần phật Linh Châu, Tĩnh Châu, Diêm Châu và Hựu Cháu mồi nơi một tấm. trong khoảng thời gian đó. bò câu đưa tin bay đẩy trời, hắn nhìn chăm chăm con bồ câu đang kiên trì bay hướng về Diêm Châu....
Tin được gửi đến Hựu Châu, Kha Trấn Ác lập rức điểm tề binh mã đi cứu viện. Kha Trấn Ác là lão nhân đã đi theo Dương Hạo rất lâu. tuy không phái là mãnh tướng dụng binh như thần nhưng lại trung thành tận tâm không chút dã tâm, làm việc đại sự lại cẩn trọng ti mi, nay giữ chức chỉ huy sứ Hựu Cháu đô. Tuy nói là cùng cấp nhung Hựu Cháu lại sung túc hơn Ngân Châu, lại nằm ờ phía sau. không phải thành thị biên cảnh tiếp giáp với Tống quân, có thể nói là hơn hẳn.
Dương Hạo điều Kha Trấn Ác đến Hựu Châu, ngoài lý do lão tướng này trung thành tuyệt đối ra cũng có dự tính riêng của hắn. Lòng trung của Kha Trán Ác khiến hắn vỏ cùng yên tâm. nay dù Tây Hạ và Tống quốc yên ổn vô sự. nhưng trong nội bộ Tây Hạ nếu hắn không đang nuôi dưỡng mầm họa thì cũng có đầy mối nguy nan đương lấp ló bùng phát. Hựu Châu lại gần Hạ Châu, một khi xảy sự muôn đem quán viện trợ Hưng Cháu cùng là thuận tiện. Thể nên hắn mới bổ trí vị tướng này nắm quyền Hựu Châu, không ngờ mọi việc hoàn toàn có lợi cho hắn.
Kha Trắn Ác tự biết tư chất mình không đủ, chỉ dựa vào sự nỗ lực của những ngày tháng sau này cho nên mấy năm nay hắn hết sức cần cù, đọc lần hết mọi cuốn binh phập có thể đọc được, dùng binh đều điều phối chương pháp, cũng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Biết tin Diêm Cháu lâm nguy. hắn lập tức điêu binh mã đển Diêm Châu. Lân trước tại Ngân Châu, rõ ràng là có cơ hội chặn đứng Lý Kế Quân và Dạ Lạc Hột nhưng do Dương Hạo để Thượng Ba Thiên nuôi mầm đại họa. cổ tình để cho chúng chạy thoát. Kha Trấn Ác lần này một tay tóm gọn, quyết định sẽ đánh một trận đại thắng lặp công lớn, rửa sạch cái danh bất đắc chỉ là hạng tướng tầm thường của mình.
Mấy năm này. xe trượt tuyết cũng trờ thành vật phẩm trang bị cần thiết của quân binh Tây Hạ. binh tộc của Kha Trấn Ác chủ yếu đi bằng xe trượt, vội vàng đi tới Diêm Châu, kỳ thực đã nhanh hơn hăn, quân binh của hắn đã tói vùng Lưu Xa bình phía nam thành Diêm Châu trước Hô Diên Ngạo Bác và Lý Kế Quân. Kha Trấn Ác lại không hê thống lĩnh quân bát thành chuẩn bị phòng ngự nôi thành, chỉ lệnh thủ hạ của minh khẳn cấp báo tin cho quán thủ thành đê họ yên tâm. rồi tiến hành chiến pháp sở trường của hắn ở Lưu Xa bình: Phòng ngự.
Đây là lộ tuyết bắt buộc phái đi qua nếu muốn đi từ Diêm Châu tới phía nam, Kha Trấn Ác biết rằng các quân binh thủ thành đã nhận được tin báo, lại hành binh gâp cả đêm khuya tới viện trợ. Quân Hò Diên Ngạo Bác đang gấp gáp tiến quân, không mang được những binh khí nặng, nên phá Diêm Cháu là điêu không dễ dàng. Đợi đến lúc viện binh các ngà tói, hắn vẫn có thể thoát được, chạy về phía Cát Đạt trại nơi đó lại có Dương Diên Lãng trấn thủ. Nếu tháo chạy từ lối đó. vừa hay hắn có thê chặn đứng đường thoái lui của Hò Diên Ngạo Bác.
chủ yếu là muốn diệt hết quán địch tới xâm phạm.
Dương Diên Lãng lúc mới sinh đã như một tiểu ngưu, là kẻ khỏe mạnh và khá bốc đồng. Kha Trấn Ác vốn trầm tịch, vẫn đương chờ đợi một cơ hội để chứng tỏ bán thân mình, hai người đền có ham muốn lớn.
Đương nhiên, Lưu Xa Bình cách Diêm Cháu không xa, nếu Diêm Cháu thực thất thủ, hắn cũng có thê kịp thời yểm sát phía sau, gây thiệt hại nặng cho Hô Diên Ngạo Bác. giải vây Diêm Châu.
Vì vậy, lấy Diêm Cháu là mồi nhử, Hô Diên Ngạo Bác và Kha Trấn Ác hay Dương Diên Lãng kè nào cũng đang thê hiện bán lĩnh của mình, tự nỗ lực tranh đoạt đê làm "chim hoàng tước"...
Ven bờ sông ò Lỗ, khi tuyết ngừng rơi, cảnh vật đẹp đến lạ thường, tựa hồ như tiên cảnh. Một lớp tuyết trắng mịn như nhung trong như tấm thám được đệt bẳng lông cừu mền mại trải dài trên nên thảo nguyên tận đến chân trời. Núi cũng trắng xóa, cây cối cùng một màu trắng tạo nên vẻ hùng vĩ mà bao la rộng lớn của nơi đây. Xa xa thinh thoảng có điểm thêm màu mới của vài túp lều và đàn cừu..
Bầu không khí nơi đây cũng thanh khiết tươi sáng, chỉ cần nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu thực thấy quá nhẹ nhõm.
Làm tinh thần người ta phấn chấn hơn hẳn. Mặt trời đă cao lên đến đẩu sào. còn ánh thêm vài tia nắng hông, ánh sáng mặt trời lại càng dịu nhẹ.
Xuất hiện tại nơi đây lại không phái là một bộ lạc nào, mọi nơi đều có quân binh canh tuần chỉnh tề, quân kỷ nghiêm ngặt, một vài chiên trướng đóng tập trung trông giống như lều trại của các bộ lạc thành ra lộ chút lạ thường khó hiêu.
Đây chính là hành cung săn bắn tiết đông của hoàng đế nước Liêu.
Săn bắn. vây bắt cũng khác nhau theo mùa, phân thành xuân nhụ. hạ miêu, thu miêu, đông thú; đông thú có bốn loại, đê biêu diễn võ công của bậc đế vương. Người Khiết Đan khi lập nước đã thay đổi cuộc sống du mục "hạ ở nhà lá, đông trú huyệt động" của mình, nhưng họ vẫn mang trong mình phong thái thượng võ trước đây. vây săn đã hòa hợp vào dòng máu của họ. trờ thành một hoạt động sổng không thể thiếu được.
Mồi năm hoàng đế đều tổ chức đông thú. vừa là tỏ ý nhớ về cội nguồn, kế tục phong thái tổ tông, cùng là rèn luyện khí lực cho đế vương và quan binh của triều đình, bởi tô tiên của họ đã chăm chỉ lao động để sống sót trong hoàn cảnh như vậy, từ đó luyện thành võ công. Vậy nên hoàng đế nước Liêu bốn mùa thao luyện. một năm có đến nửa thời gian rời khỏi thượng kinh để đi săn bắn. vừa thao luyện vừa xử lý quốc sự.
Nhưng vị hoàng đế đời trước thân thể ốm yếu, từ khi đăng cơ chua từng tiến hành lấy một lần săn bắn, đương kim hoàng thượng bấy giờ còn nhò tuổi, nên nước Liêu đã gần sáu, bảy năm không tô chức hoạt động thao luyện. Lân này tô chức vì thế mà long trọng khác thường.
Kỳ thực hoàng thượng mới ba bốn tuổi, cưỡi ngựa cũng phải có người ôm, chơi đùa loại tiêu cung tiễn khác hãn với cung tên thường dùng, sao có thẻ săn được thú chứ? Tuy nhiên Tiêu thái hậu đã chọn thời điểm cử hành động thủ là thời điểm các nước cống nạp, đồng thời lệnh cho họ bắt buộc phái tham gia đông thú, tâng bốc thôi phông đại sự, chính sự ý nghĩa trọng đại. nên không ké nào dám thờ ơ.
Buổi sáng là thời điểm bắt đẩu vây bắt săn thú, tiểu hoàng đế ngồi chung ngựa với Tiêu thái hậu, hắn ngồi phía trước, được thái hậu ôm vòng qua người. Lúc ấy hắn hò hét lớn tiếng, hưng phấn mà truy nhìn con mồi như thó mồi. hồ li... Chiếc tiểu cung hắn cầm không căng nôi dây. chỉ tạm để mũi tên thành hình chữ thập, ra tay đều là do các thị vệ hoàng cung, nhưng tiểu hoàng đế còn vui mừng rạng rỡ hơn cả, um.... Chuẩn xác mà nói, tiểu hoàng đế chỉ đến đê chơi đùa. còn hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan và các tiết sử lại phải nô đùa cùng hắn.
A Biệt Lý. thủ lĩnh tộc Hồi Bạt săn được một con hồ ly lông màu hồng liền dâng tặng tiểu hoàng đế. làm cho hắn vui vẻ khoái trí. hắn lập tức quấn lấy mẫu thân đòi trở về chiên trướng để chơi đùa với món đồ mới này. Trước mặt mọi người, lời nói của hắn thành ra pháp lệnh, duy chỉ đứng sau Tiêu thái hậu, nàng lại cực kỳ sủng ái hoàng nhi nên cũng chiều lòng hắn. A Biệt Lý dổ cho tiểu hoàng đế vui vẻ. nàng cũng chù ý ban thướng cho hắn một thanh bảo đao tùy thân.
Nước Liêu vốn có nội tứ bộ. ngoài thập bộ. các bộ nội bộ có Diêu Liễn Cửu trướng tộc, Hoàng trướng Tam Phụ Phòng tộc, quốc cữu trướng Bát Lý Dĩ Thất Dĩ tộc, quốc cữu biệt bộ. Ngoại thập tộc gồm có mười bộ tộc như Điểu cổ bộ. Địch Liệt Bát bộ, Hồi Bạt bộ..., ngoại thập tộc không thê thành quốc, chỉ là chư hâu phụ thuộc nước Liêu, khi phản khi phục, mổi nơi đều phải nạp thuế giống như quyền của triều Đường vói tộc thiều số Ky Mi trước đây, tức có quyền lực tự chủ nhưng lại bị vây hãm bất thông. Các tộc như Nữ Chân tuy chưa lập quốc nhưng đã tự do hơn hẳn, ít bị người Liêu khống chế.
Thấy tiểu hoàng đế vui mừng quá đồi khi được A Biệt Lý dâng tặng vật phẩm, đến thái hậu nương nương vốn giữ vẻ uy nghi kiêu kì cũng lộ ý vui cười. Thủ lĩnh các bộ thấy vậy càng thẩm hận kẻ đoạt trước một bước kia, muốn được lòng thái hậu thi phải tập trung vào tiểu hoàng đế trước. Một đứa trẻ lại dễ dàng dụ dỗ. chỉ là một động vật nhò cũng đủ đê làm nó vui vẻ, không cần phái vắt óc suy nghĩ, họ còn không nghĩ ra được thứ gì có thể làm cho thái hậu nương nương động lòng.
Thấy bộ dạng gièm pha xu nịnh của thú lĩnh các bộ. tộc trướng Khất Dần Mạc Hạ Đốt Ba Nhà Nhĩ tộc Trở Bặc (Thắt Vi) không khói lạnh lùng "hừ" một tiếng, rồi quay đi chỗ khác.
Tiểu hoàng đế cứ thế đùa nghịch con hòa hồ bị nhốt trong lồng, khuôn mặt nhò bé đỏ bừng trong tiết trời gió lạnh lại hoan hi đến thích thú, ngón tay vừa nhẹ đùa. con hồ ly liền há mồn cắn tới, tiểu hoàng đế cũng nhanh tay rụt lại rồi cười lên ầm ĩ
"Mầu thân, con hồ ly này, nhi thần đem về cung có được không ạ? Nhi thần thích nó lắm."
Tiểu hoàng đế kéo giữ ống tay áo của thái hậu như để cầu khẩn.
"Được. Long nhi thích, vậy đem nó về cung. Nhưng nó không phải là con thỏ. con chỉ có thể nhìn nó như vậy thôi, không được thò tay vào trêu nó. nó sẽ cắn người đấy biết chua?"
Tiêu thái hậu lấy tay xoa nóng đôi tai nhò bé của hoàng tử Nguyên Bảo. Mỉm cười đáp ứng.
"Đa tạ mẫu thân, mẫu thân là tốt nhất." Tiểu hoàng đế thực quá vui mừng, đôi mắt sáng lên như đắc V. Tên tiểu tử này tuy nhỏ nhưng lại biết giả bộ ngây thơ đáng thương để cầu khẩn mẫu thân, cho nên rất ít khi nàng từ chối hắn. "Tiểu tử này, lẽ nào ta không nhìn ra con đang giờ trò tinh ranh sao." Tiêu thái hậu cười nhin nó. trong mắt đứa trẻ hiện lên sự giảo hoạt đắc ý, thực giống với phụ thân nó. ôi... người đó...."
Nụ cười trên mặt Tiêu thái hậu biết mất. lộ ra vài phần buồn bã. đúng vào lúc này tiếng "hừ" lạnh lùng của Ba Nhã Lý lọt vào tai của nàng. Tiêu Xước liếc nhìn hắn, cười nhạt nói: "Ba Nhã Lý. hoàng thượng hành thú. hôm nay săn cũng được kha khá, người rất vui mừng, dù sao thì vẫn là một đứa trẻ mà, ha ha... Tuy nhiên ngươi lại có vẻ không được vui cho lắm. có chuyện gì vậy, cứ nói ta nghe xem. Cũng sắp mở vếu tiệc rồi, khi giai hào mỹ tửu bày khắp thượng bàn, lúc đó chúng ta không luận công sự nữa!"
Ba Nhã Lý là một người thẳng tính, hắn bỗng nhiên đứng dậy. hùng hổ mà nói: "Thái hậu nương nương."
Ba Nha Lý không phải không vui mà là rất không vui!" truyện được lấy tại TruyenFull.com
Ba Nhã Lý vừa nói dứt lời, thủ lĩnh các bộ quanh đó ai nấy đều vô vùng ngạc nhiên, một số hữu hảo với hắn còn thấy lo lắng thay cho hắn, cứ không ngừng nháy mắt ra hiệu cho hắn dừng lại. hắn mặc kệ không để ý mà lớn tiếng nói: "Nương nương, lần này Ba Nhã Lý đến. ngoài việc cống nạp cho triêu đình ra còn có một việc đại sự, chứ không phải....không phải
là..."
Hắn nặng nể thở dốc hai tiếng, chỉ vào con hồ ly trong lồng nói: "Chứ không phải đến để hầu tiểu hoàng đế chơi hồ lỵ".
Khuôn mặt yêu kiều của Tiêu Xước phút chốc tối sẩm lại, giống như có một lóp sương phủ xuống, Tiêu Xước lạnh lùng hói: "Còn có chuyện gì nữa?"
Ba Nhã Lý đáp: "Bộ Nhật cố Đức của tộc thần vì chiếm đoạt ngôi vị tộc trường mà giết chết thúc phụ của hắn, lại bán rẻ tộc trưởng Xích Na, nghĩa huynh của hắn, khiến Xích Na chết thảm. Tộc trưởng các Trát Vi bộ chúng thần đều nhất trí quyết định thảo phạt tên bại hoại này, kết quả là hắn chạy đến nước Liêu, lại được Tiệp vương Da Luật Đạt Minh nước Liêu che chở. Tên phản tặc đó là kẻ địch chung của bộ Trát Vi chúng thần, tuy chúng thần là bề tôi của nước Liêu, nhung nước Liêu cũng không có lý do gì để can thiệp vào chuyện này".
"Ồ? Đạt Minh hà. có chuỵện như vậy sao?"
Da Luật Đạt Minh cười gật đầu với thái hậu nói: "Bẩm thái hậu, Bộ Nhật cố Đức đúng là có đến thượng kinh, còn thành kẻ phản loạn gây rối ra sao trong bộ tộc hắn, Đạt Minh thực khôngbiết được. Cái tên Bộ Nhật cố Đức này, trước giờ đều cung kính thuần phục triều đình nước Liêu ta, cũng tương đổi hiếu thuận vói thân, Đạt Minh đã nhận hắn làm nghía tử. hắn rơi vào cảnh loạn lạc nên mới tới đây, thần thân là nghĩa phụ sao có thể giao nộp hắn ra vậy sẽ bị người khác coi thành kẻ thế nào? Cho nên Đạt Minh đã giữ hắn lại, nhẫn nhịn việc này..."
Tiêu Xước liền cười nói: "Ồ. nếu đã như vậy, cũng có vẻ hợp lý."
Tiêu Xước quay sang Ba Nhã Lý. nói: "Kẻ sát nhân cũng đã nép mình cúi đầu. cái tên Bộ Nhật Cố Đức đó cũng đã rời bó bộ lạc của mình, thoát li cố hương rời xa binh quyền thì còn có thê làm được gì chứ? Hơn nữa Đại Minh lại là nghĩa phụ của hắn, cũng không thê khoanh tay đứng nhìn."
"Được rồi, được rồi, tiệc rượu sắp mở màn, chư vị mau vào nhập tiệc thôi."
Tiêu Xước vừa dứt lời. đã bước đến trướng, mọi người tiền hô hậu ủng. theo sau đó mà đi còn Ba Nhã Lý bị bò mặc lại đó, hắn tức đến tím tái mặt mày. Kv thực Tiêu Xước làm như vậy, cũng có ý giữ thể diện cho Da Luật Đạt Minh, nhưng còn có ngẩm ý sâu sa hơn, bất kể tên Bộ Nhật cổ Đức có bi ôi. hạ lưu đê tiện đến đâu trong mắt người Trất Vi thì hắn cùng thân với Liêu quốc, việc chư bộ Tĩátvi bất hòa cũng có lợi với Liêu quốc, vậy Liêu quốc sao có thê giao hắn ra chứ? Nếu làm như vậy, sau này còn ai dám hợp tác với nước Liêu nữa. Thêm nữa tên Ba Nhã Lý trước nay không hể cung phụng, Tiêu Xước cũng có ý lạnh nhạt với hắn. Nàng quyết định gây áp lực với mấy bộ lạc mạnh của Trất Vi bộ. đây tên Ba Nhã Lý này vào đường cùng, cần gì phải đổi tốt với hắn.
Tiệc rượu hoan hi lại nổi cơn phong ba. Rượu qua ba tuần trà, thướng món ngũ vị. lúc đó có một vị vương gia nước Liêu đã đê nghị thủ lĩnh chư bộ mồi người diễn nghệ, đê lấy tửu hứng. Họ diễn nghệ chẳng qua chỉ là ca hát. nhảy múa. những người này ai cũng biết ca múa. chỉ có điều họ là thủ lĩnh bộ lạc, phái trọng giữ thân phận mình trước sau, đã rất lâu chưa làm những trò ca hát như vậy.
Hôm nay lại khác, vừa nãy mọi người đều biết tiểu hoàng đế nhó tuổi, ham chơi hiếu động. Thủ lĩnh Hôi Bạt bộ đã dâng tặng con hồ ly, làm cho hoàng thượng vui lòng, còn được ban tặng bảo đao nên mọi người càng thêm đố kị. Lúc này biên diễn nhảy múa, cũng sẽ chọn ra thứ mà tiểu hoàng đế thích nhất. Vậy nên. những người này ca hát cười đùa, diễn trò mặt quy rồi thay phiên diễn trò, đùa giời làm cho tiêu hoàng đế cười ầm ĩ. Thấy tiểu hoàng đế vui vẻ, họ cảm thấy nhẹ cà người, bất chấp thân phận mà diễn đủ mọi trạng thái, tất cả đểu đang hiện hữu trong chốn quan trường nước Liêu.
Đến phiên của An Xa cốt Châu Lý Chân, thực cũng đã làm khó hắn, muốn những kẻ như hắn a dua ninh bợ mà thôi nhạc thì có chết hắn cũng không làm. Dáng vẻ ngang tàng đứng dậy, Châu Lý Chân sớm đã quên mất cái gọi là nểm mật năm gai. học theo Câu Tiễn mà mưu chờ cơ hội. hắn thà chết một cách anh hùng còn hơn, không khí của bữa tiệc cùng theo đó mà trầm hăn xuống. Lúc trước có tên Ba Nhã LÝ không ý thức được thời thế. giờ lại một Châu Lv Chân ngạo mạn bất phục, sắc mặt Tiêu.Xước cũng biến sắc hẳn.
Tể tướng Bắc viện Thất Phôi thấy vậy vội vàng đánh trống lản nói: "Tửu hứng đương say sưa, mọi người biêu diễm kỹ nghệ của mình,
Nhưng bỏ qua tửu hứng thì thôi vậy. Cháu Lý Cháu vốn không giò ca múa, vậy biết chuyện gì chứ?"
Cháu Lý Chân giữ lấy thanh đao bên hông nói: "Người Nữ Châu chúng ta sống khổ cực. mỗi ngày đều bụng đói mà bôn ba, đâu có hứng mà học ca múa gì? Chúng ta chỉ biết múa đao đá bông, xạ tiễn hành vây. săn bắt dã thú kiếm cho no bụng thôi. Hoàng thượng, thái hậu, chư vị đại nhân đây nếu có hứng thú. Châu Lý Chân xin biểu diễn một bài đao pháp."
Vũ đao này của Cháu Lý Chân là múa ra đại họa. hắn cũng không hiểu bài bản của đao phá, chỉ là qua nhiên năm trinh chiến, thám sát đẫm máu cà người lẫn thú, đao pháp múa ra là công phu sát nhân ác liệt, chính diện, giản đơn. Mỗi lần vung đao, còn hét lớn một tiếng phụ trợ như sét đánh bên tai, cám giác thật là uỵ vũ, đao phong gào rít, sét đánh liên thanh, khiến cho mấy đại hán thô rục ngồi xem hưng phấn đến mặt mày rạng rỡ.
Nhưng tiểu hoàng đế Da Luật Long chưa từng nhìn thấy có người múa đao gương ở bên hắn như vậy, vội quát tháo ầm ĩ. làm cho thanh đao nhất động đứng dậy. xông về phía trước, vẻ ngoài cực kỳ dữ tợn, kết quá dọa cho tiểu hoàng đế sợ đến phát khóc.
Chuyện này vẫn chưa có gì. Tiêu Xước tuy không vui, nhưng cũng không thể vì hoàng thượng kêu khóc hai lần mà trị tội hắn. Nhưng đến ngày thứ hai, tiểu hoàng đế phát bệnh sốt nhẹ. bị tiêu chảy, ngự y chuẩn đoán nói do quá kinh sợ mà dẫn đến. Lúc này sự phẫn nộ đang cố nhẫn nhịn của Tiêu Xước mới bạo phát, đến mức muốn ngay lập tức chặt đầu Châu Lý Chân tại đó.
Tiêu Xước vốn là người không biết nặng nhẹ, mấy năm nay độc chiếm quyền lực. nàng càng trở thành người vui buồn bất thường, nhung đó đểu phán sủng ái ké nào. phán sự vụ gì. Nàng chi có một nhi tử duy nhất, Long nhi là niên hy vọng, là chỗ dựa của nàng. Việc liên quan đến hoàng nhi, đối với Tiêu Xước mà nói, nàng đã không còn là Tiêu thái hậu tài trí mưu lược, nhìn xa trông rộng nữa mà thực chi là một mẫu thán bình thường chi cốt bảo vệ nhi tử minh.
May mà Mặc Thủv Ngân Mạc đại nhân đã từng hường lợi nhiều từ bộ lạc An Xa cốt. đại nhân đã nói tốt vài câu cho Cháu Lý Chân trước mặt Tiêu thái hậu. Nói hoàng thượng lần này đi đông thú, vốn là việc đại hi, nếu can qua động binh với người Nữ Chân sẽ tổn hại đến đại việc giáo hóa chư bộ phụ thuộc, tôn hại đến uy danh hoàng tộc. Lúc này hoàng thượng lại đang lâm bệnh, cũng không nên sát sinh gây mùi huyết quang.
Tiêu Xước đã bớt giận, nghĩ kỹ lại vì thế mà giết người cũng thực không đáng, liền bó qua chuyện này. Nhưng Mạc Thủy Ngân nhận thấy mình vì tộc An Xa cốt mà mất công sức, làm việc tốt mà lại không được đên đáp gì, liên chạy đến phía Châu Lý Chân, đô thêm dâu vào lửa. khuểch trương mà nói 1"ẳng Tiêu thái hậu phẫn nộ nổi giận, có ý phái binh tiêu diệt tộc An Xa Cốt. nhưng may có Mạc đại nhân hắn uốn lưỡi can gián, mới xoay chuyển được tình thế. khiến thái hậu bớt giận bò ý định thảm sát.
Người nói vốn muốn tranh công nhưng người nghe lại thành hăi hùng khiép vía. Cháu Lý Chân trong lòng lo lắng. Tiêu hoàng đế nghi ngơi mấy ngày, bệnh tình đã khỏi hăn, Tiêu Xước thương tiếc hoàng nhi, không dám tiếp tục mạo hiểm gió tuyết mà tuần thú nữa, liền lên đường hồi kinh. Các thủ lĩnh bộ lạc cũng dần cáo từ. lên đường trờ về quê hương. Cháu Lý Chán rời khói vương trướng, đang định đem theo người của mình rời đi thì nhin thấy Ba Nhã Lý tộc Trất Vi ngang qua, vẻ mặt không được vui. Hắn không khỏi hiếu kỳ. liền đem người của mình hướng về đông rồi rẽ sang phía bắc, đuổi theo Ba Nhã Lý.
Nhãn sinh có bát khổ: Sinh, lão. bệnh, từ, ái biệt ly. oán tăng hội, cầu bất đắc, ngũ âm sí hội. Đã có sự câu ắt phái có khô hạnh, nhung nếu không có khô hạnh thì chắc gì sẽ được ngọt bùi? ít nhất thì giờ Chiết Tử Du Chiét đại cô nương cũng đã vui mừng khôn xiết, mỗi ngày lại càng đến gần mong muốn của mình, chờ đợi cũng là một hạnh phúc.
Xa xa đã thấy thành Diêm Châu. Chiếc Tử Du mỉm cười ngọt ngào, nàng quyết định sẽ vào thành nghi nửa ngày, không.... một ngày, cả một ngày, tắm rùa cho sạch sẽ, thay quán áo mới. trang điểm cho thật đẹp đễ rồi mới đi Hưng Châu. Bôn ba cả chặng đường dài. ăn không ngon ngủ không đủ, ăn gió nẳm sương, vẫn còn xinh đẹp chứ? Nàng thực không muốn Dương Hạo nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của nàng bây giờ.
Đang suy nghĩ thì xe trượt dẫn đầu đột nhiên truyền lại tiếng khẩu tiêu, xe bị trượt sang bên, tiến lên đến khoáng hơn mười trượng rồi mới từ từ dừng lại. Nghe thấy tiếng khâu tiêu, võ sĩ Nữ Chân trên xe trượt Chiết Tử Du đang ngồi vội nắm chặt lấy dây cương, đợi xe dừng hăn. Chiết Tử Du chống tay đứng dậy. hỏi: "Xảy ra chuyện gì vây?"
Nàng vừa hỏi xong, vội im bặt. Chỉ nhìn thấy phía trước về phía thành Diêm Châu, hàng trăm ngàn kỵ binh đang điên cuồng lao tới. vó ngựa tung phi đến đạp vung cả thảo nguyên đầy tuyết, Chiết Từ Du tròn mắt nhìn, còn chưa nhìn thấy cờ hiệu của người nào thì đã thấy lợi tiễn bay như mưa. vut vút bắt tới....