Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 98: Nhuyễn ma ngạch phao (*)

(*) Tạm dịch: quấy rầy ngâm cứng rắn. (ngâm ở đây: có thể hiểu làm tán gái)

Hôm qua nhóm công nhân đã nhảy vọt qua đoạn lòng sông chưa khô ráo tiếp tục đào bới về phía trước, đã cách xa nơi dừng chân lúc trước rồi, vì thế doanh trướng cũng phải di chuyển về phía trước, chỉ để lại Liễu quản sự, Đinh quản sự cùng vài đầu bếp nữ là chưa đi. Hôm nay Chân Bảo Chính phái thêm vài người nữa tới giúp đỡ bọn họ khuân vác trướng bồng, đồ vật linh tinh, toàn bộ di chuyển tới phía trước.

Đinh Hạo là quản sự, tự nhiên không cần phải tự mình làm việc, trướng bồng của hắn có mấy công nhân tới khuân vác thu thập dùm. Đinh Hạo không có việc gì làm, đứng yên ở bên cạnh, đại khái cũng biết thế nào là ngượng ngùng, vì thế liền xung phong đi nhận việc, chạy tới giúp La Đông Nhi thu dọn.

Đinh Hạo có tâm tư với La Đông Nhi, tất cả mọi người đều biết. Mắt thấy Đinh quản sự chạy tới hỗ trợ, ai còn không rõ đây? Vì thế bốn năm người đang sách mấy đỉnh trướng bồng,. Đinh Hạo vừa tiến tới vài công nhân trị thủy cùng mấy thẩm tử đã biến mất quỷ không hay thần không biết.

Từ lúc Đinh Hạo tiến vào, La Đông Nhi liền chui đầu vào một đồng đồ linh tinh vỡ vụn mà sửa sang, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Nàng vừa mới gói bọc đồ nặng lại, bỗng nhiên cảm thấy được trong trướng bồng yên tĩnh đáng sợ, sau đó tóc như dựng thẳng lên, dường như một con thỏ phản ứng theo bản năng khi thấy một con chim ưng đang lao mình xuống dưới vậy.

Nàng uốn éo cái đầu ngó nghiêng, chỉ thấy mỗi Đinh Hạo vẻ mặt tươi cười ngồi xổm ở bên cạnh, trong trướng bồng im lặng, ngoại trừ hắn ở đó ra thì không còn ai cả. La Đông Nhi cả kinh, cơ hồ muốn té ngồi xuống đất, nàng quẫn bách nhìn khắp mọi nơi, nhỏ giọng nói: "Ngươi tránh ra đi."

Đinh Hạo cười hì hì nói: "Nàng nói to lên một chút."

La Đông Nhi khép chặt miệng dỗi không thèm lên tiếng.

Đinh Hạo xe dịch tới phía trước, La Đông Nhi càng khẩn trương, nhìn cửa trướng bồng đã được khép kín, thấp giọng nói: "Hạo ca nhi, ngươi không được lại đây, người ta lại nói xấu."

"Dám! Ta liền trừ tiền công của hắn, phái việc nặng nhất cho hắn!" Đinh Hạo bày ra một bộ dạng ngang ngược, sau đó cười hắc hắc nói: "Đông Nhi, tối hôm qua nàng nói những lời đó là có ý gì?"

La Đông Nhi đỏ mặt, lắp bắp nói: "Cái…nói cái gì?"

Đinh Hạo hùng hồn nói: "Nàng nói chuyện nguyện ý làm nương tử của ta, chẳng lẽ bây giờ đổi ý rồi phải không?"

La Đông Nhi vội la lên: "Ngươi nhỏ giọng một chút, đừng để người ta nghe thấy, người ta…. người ta nói là kiếp sau mà…"

"Nga, kiếp sau cũng thành." Đinh Hạo lơ đễnh, lại tiến tới phía trước, đầu gối đã đụng tới đầu gối của nàng.

La Đông Nhi luống cuống: "Ngươi….ngươi không được vào gần sát như vậy, vạn nhất có người tiến vào thì làm sao bây giờ?"

"Người tiến vào thì sợ cái gì?" Đinh Hạo vô liêm sỉ nói: "Nàng xe, ngày cưới đã định rồi, chúng ta cũng là người có chút tiếng, thân thiết với nhau một chút, ai có thể nói cái gì được chứ?"

La Đông Nhi nhất thời không biết nói gì, nàng hiện giờ mới biết, thì ra Đinh Hạo cũng có kinh nghiệm hệt như Đinh Thừa Nghiệp công tử quần là áo lụa kia. Chẳng những vậy vô sỉ của Đinh Thừa Nghiệp so với Đinh Hạo quả thực là thúc ngựa phi nước đại cũng không theo kịp. Nhưng hiện giờ nàng làm sao có thể tức giận với bản mặt của Đinh Hạo lúc này đây?

La Đông Nhi bị Đinh Hạo cuốn lấy không còn cách nào khác, đành phải hai tay bắt chéo hình chữ thập, cúi chào hắn, nhỏ giọng năn nỉ nói: "Hạo ca nhi, người ta thật sự rất thẹn mà, van xin ngươi… buông tha ta đi."

Đinh Hạo cười nói: "Buông tha nàng cũng được, nhưng nàng phải trước mặt mọi người thì gọi ta là Hạo ca nhi, lúc không có ai phải gọi ta là Hạo ca ca.

"Ta…"

"Hiện giờ đúng lúc không có ai."

"Ta…."

"Gọi đi, vẫn không gọi sao?"

"Hạo…Hạo ca ca…" La Đông Nhi bị hắn bức bách quá, tội nghiệp mà kêu lên một tiếng. Khuôn mặt lại đỏ bừng lên, hận dưới chân không có một cái khe nứt để nàng chui vào đó trốn.

Nhìn hình dáng uyển chuyển của nàng, Đinh Hạo thấy vừa thương vừa yêu, hắn cầm lấy cổ tay của La Đông Nhi, La Đông Nhi khẩn trương nhìn ra cửa, hoang mang rối loạn vội vội hỏi: "Ngươi làm chuyện gì?"

Đinh Hạo nhẹ nhàng lấy một sợi rơm rạ từ trên tóc nàng xuống, cầm lấy hai tay nàng, Đông Nhi bị hắn làm cho xấu hổ không biết phải làm sao, xấu hổ nói: "Ngươi muốn làm chuyện gì?"

"Bảo bối Đông Nhi, hôn ta một cái, được không?"

La Đông Nhi vô cùng quẫn bách, từ chối nói: "Ta không muốn, ngươi ngày càng quá mức, không được chọc ta chửi mắng ngươi chứ, mau đi ra."

Đinh Hạo nghiêm trang nói: "Nàng muốn mắng ta, đó là bởi vì nàng còn không biết ta. Nàng nếu đã biết ta, ta nghĩ nàng sẽ đánh ta."

La Đông Nhi dở khóc dở cười, Đinh Hạo mỉm cười nói: "Hôn một cái thôi, được không?"

La Đông Nhi dỗi nói: "Không hôn, chết cũng không hôn."

"Hôn một chút thôi mờ, giống như tối qua chúng ta hôn nhau ấy, nàng hôn ta đi ngay, nếu không… cho người ta đi vào thấy chúng ta đang do dự, nàng nói xem xấu mặt tới mức nào."

La Đông Nhi gấp tới độ dậm chân, tai nghe thấy thanh âm nói chuyện cùng tiếng bước chân bên ngoài đi lại, thật sự hết hồn, sợ có người đột nhiên đi vào, thấy hắn bỉu môi ghé sát vào mình, bày ra bộ dạng thật đáng giận.

"Như vậy đi, ta nhắm hai mắt lại, tuyệt không mở ra, như vậy được rồi chứ?" Đinh Hạo đúng lúc tung thêm một cái bẫy nữa, La Đông Nhi quả nhiên mắc mưu, nàng bị tên ma đầu này làm cho không còn cách nào khác. Đi lên một chút, nàng càng sợ bị người ta nhìn thấy bộ dạng hiện nay của hai người. Đinh Hạo lại tự lùi từng bước, trong lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nàng vội vàng nhìn ra cửa trướng, răng cắn chặt vào môi, hoang mang rối loạn nhìn cửa trướng rồi lại nhìn Đinh Hạo, giống như con gà con đang mổ thóc vậy, sau đó hai tay che mặt quay nghiêng người đi, không thuận theo mà hoảng sợ nói: "Ngươi ta hôn rồi, ngươi phải đi ra mau nhé!"

............

Trạch viện của Nhạn Cửu ngay ở bên cạnh Đinh gia đại viện. Nhạn Cửu là Đinh gia quản sự nhiều năm, túi tiền riêng không nhỏ, chỗ ở mặc dù không thể phú quý như Đinh gia được, nhưng ở toàn bộ Đinh gia trang này cũng phải tính là một nhà rất có mặt mũi. Chính là trong sân Nhạn gia, phòng xá, thậm chí bố trí trong phòng luôn lộ ra một cỗ khí chất gia đình giàu có, một bộ dáng hận không thể sơn son thiếp vàng cửa lớn được, chỉ phù hợp với thân phận của Nhạn Cửu.

Trong phòng ngủ của hắn, hiện giờ có một đại hán đang nằm ngang trên giường, miệng gáy rất lớn. Nhạn Cửu một thân tơ lụa, rung đùi đắc ý đi từ trong Đinh gia đại viện đi ra, quẹo vào trạch viện của mình, đẩy cửa lớn ra, bộ dạng tiểu nhân đắc chí kia lập tức biến thành hư không. Hắn đi nhanh vài bước, vội vàng tiến vào trong phòng, đóng cửa thật chặt, buông thanh cài cửa xuống, lúc này mới nhanh chóng đi vào trong phòng.

Đại hán đang ngủ say sưa trên giường chợt nghe thấy tiếng cửa vang lên, hắn liền bừng tỉnh. Ngay lúc tỉnh dậy, theo bản năng hắn bắt lấy một con dao ngắn đặt ở trong tay.

"Là ta!" Nhạn Cửu cúi đầu kêu lên một tiếng, đi nhanh tới bên cạnh đại hán kia, đại hắn này con mắt như mèo, tướng mạo lại hoàn toàn khác với tên khất cái lần trước. Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của hắn, trong mắt Nhạn Cửu hiện lên một chút thương tiếc, thanh âm cũng chậm lại: "Nhất Sinh, ngươi cũng vất vả rồi."

Nhất Sinh, hộ Lô tên Nhất Sinh. Người này chính là người lần trước hóa trang thành lão khất cái. Lô là họ của hắn, Nhất Sinh là hắn năm đó chạy chối chết sau đó được đại ca vì hắn mà sửa tên lại. Nhạn Cửu trước khi đầu nhập làm gia nô cho Đinh phu nhân có tên là Lô Cửu Tử. Đương nhiên, tên này chỉ hai người huynh đệ này biết với nhau mà thôi, trong mắt người khác, bọn họ chỉ là những tên ăn mày vô danh. Cửu Tử, Nhất Sinh, đơn giản một câu, có thể làm cho người ta tưởng tượng được, lúc trước bọn họ ở Thừa Tự đường bị đuổi giết, thoát được một mạng, ẩn tính danh mà sống tới tận ngày nay, gian khổ biết như thế nào.

"Ta đời này, chỉ là lao lực với số mệnh mà thôi." Đại hán cười ảm đạm, đưa con mắt duy nhất của mình lên: "Đại ca, ta vừa để ưng bay đi ra, huynh sao lại tới đây?"

Nhạn Cửu khẽ cau mày nói: "Đinh gia gặp chút phiền toái, ta nhất thời không thoát ra được, lúc này mới tìm cớ để rời đi. Ta muốn tìm cái đó ngươi đã chuẩn bị được rồi sao?"

"Ừ, vừa có, ta sợ có sơ xuất, ước chừng phải đắn đo ba phần với mua được từ trong tay vu sư quen biết kia, hắn nói loại dược này luyện ra cực kỳ khó, ước chừng phải bằng hai mươi phiến vàng lá của ta, hắn còn nói ta là bằng hữu mới bán, ***, trước kia người bắc cũng không có như vậy, có khách của bộ tộc tới đây, ngay cả bà nương của mình cũng khẳng khái kêu đi ra tiếp khách nhân ngủ. Hiện giờ người Hán tới định cư ở phương bắc nhiều lắm, ngay cả đám ma di thô lỗ cũng học được tinh ranh từ bọn họ."

Nhạn Cửu cười ảm đạm, đặt dược liệu vào trong người, hỏi: "Dùng như thế nào?"

"Trong rượu, trong trà, trong đồ ăn đều có thể hạ độc, nhưng là trong nước thì không được, cho bao nhiêu cũng sẽ có một chút hương vị. Mỗi lần chỉ cần một nắm, ăn trên nửa tháng dược liệu mới phát tác, khi đó chỉ cần hơi chịu kích thích người sẽ…hắc hắc…."

Nhạn Cửu hiểu ý cười, thần sắc có chút dữ tợn, Lô Nhất Sinh lại nói: "Đại ca, huynh lần trước muốn ta đối phó với người nào, ta giết hắn rồi phải nhanh chóng trở về. Rời sơn trại đi lâu như vậy, thật không ổn chút nào. Hơn nữa, lần này đi phương Bắc, ta kết bạn với một đại nhân vật, hắn ra số tiền lớn muốn nhờ ta làm một chuyện, chuyện này nếu thành, chúng ta sẽ tìm được một gốc đại thụ để dựa vào. Vạn nhất thăng chức nhanh như vậy, nói vậy…đối phó với cái "thừa tự đường" kia cũng có thể dễ dàng."

Nhạn Cửu nhíu mày nói: "Nhị ca, ta đã nói rồi, thiết nghĩ chỉ muốn khôi phục lại cảnh quang của Lô gia ta ngày xưa, về phần tiêu diệt " thừa tự đường", ngươi có muốn cũng không được, đó căn bản là chuyện không có khả năng làm được."

Lô Nhất Sinh trên mặt nụ cười liền có chút quỷ dị: "Vị tất như vậy, nếu ta nói nhân vật lớn này là hoàng đế Bắc Quốc này thì sao?"

Nhạn Cửu vừa nghe thấy đột nhiên động dung: "Hoàng đế mới của người bắc Da Luật Hiền?"

La Nhất Sinh đứng dậy, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ sau đó đóng nhanh cánh cửa, nhỏ giọng nó với Nhạn Cửu, Nhạn Cửu gật đầu một phen nói: "Chuyện này, thật ra là có thể làm được, đặt lên cây đại thụ lớn này, đối với chúng ta đích xác là rất có lợi, nói không chừng Lô gia chúng ta một lần nữa quật khởi, có thể mượn lực lượng của bọn họ. Chẳng qua…muốn san bằng "thừa tự đường" …hắc! không chỉ nói là hoàng đế Bắc Quốc, cho dù là quan gia Đại Tống cũng không thể làm được!"

Lô Nhất Sinh đôi mắt lộ ra hung quang, không phục nói: "Đại ca, bọn họ rốt cuộc giỏi ở chỗ nào, vì sao huynh ngay cả dũng khí đối phó với bọn họ cũng không có lấy một chút gì? Ta xem huynh mấy năm nay làm nô tài ở Đinh gia, dần dần đã muốn quên chính thân phận của mình rồi, thực coi mình là một nô tài rồi. Nhiều năm như vậy, ta trà trộn trong đám giặc, mỗi ngày đều là đầu đao liếm máu, chẳng lẽ cứ như vậy tiếp tục sao? Huynh lúc nào cũng nói phải trọng chấn Lô gia, trọng chấn Lô gia, nhưng là khi nhắc tới "thừa tự đường" huynh lại như chuột thấy mèo vậy, khi nào thì chúng ta mới có thể đường đường chính chính là người đây?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m

Nhạn Cửu giận, khuôn mặt mỏng gầy trắng nõn của hắn hiện lên một tầng ửng đỏ uất hận: "Ngươi trả giá mất bao nhiêu? Chẳng lẽ đại ca ta trả giá cũng ít sao? Vì trọng chấn Lô gia, vì sợ mẹ của đứa nhỏ không thể kiềm chế mà lộ ra dấu vết, ta quyết định đẩy nương tử của chính mình xuống sông chết đuối, ta rạch mắt mình ra, đứa con thân sinh ngay trước mắt cũng không nhận được, còn phải lấy cái thân nô bộc này sống qua ngày, cả ngày giả trang mà lấy lòng hắn! Chẳng lẽ ta đau khổ không nhiều sao?

Hiện giờ ta cách mục tiêu của mình ngày càng gần, ngươi chỉ biết giết người giết người, ngươi giết người nhiều năm như vậy, ngoại trừ một cái danh hiệu thuận thiên đại tướng quân tự phong ra, thì chỉ là một tên giặc cỏ đầu trộm đuôi cướp, còn có thể làm được chuyện gì? Tiêu diệt "thừa tự đường"? quả thật là chuyện cười thiên hạ, chúng ta mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc thân tới làm nô phó trong nhà người khác, chính là vì trốn tránh đuổi giết của bọn họ, một khi hành tung bị bại lộ, ngươi với ta lập tức chết không có chỗ chôn, tiêu diệt "thừa tự đường"? ngươi không cần phải si tâm vọng tưởng."

Lô Nhất Sinh giọng căm hận nói: "Thừa tự đường, thừa tự đường, thừa tự đường rốt cuộc là cái gì vậy, huynh mỗi lần nói đều không rõ ràng. Lúc trước khi hai huynh đệ chúng ta chạy trốn, ta còn nhỏ, nào biết được thừa tự đường này là cái dạng gì? Lấy lực lượng hoàng đế một quốc gia cũng không thể trừ được bọn họ? huynh nói vậy không tránh khỏi làm người khác cảm thấy kinh sợ khi nghe thấy."

Các khối thịt trên mặt Nhạn Cửu run rẩy vài cái, lẩm bẩm nói: "Thừa Tự đường là cái gì vậy...thừa tự đường là cái gì vậy…, kỳ thật…ta cũng biết không nhiều, ngoại trừ những lời phụ thân năm đó nói cho ta những lời này còn chuyện gì ta cũng không biết. Vài chục năm trôi qua, ta cũng không biết thừa tự đường hiện giờ có bộ dạng gì nữa, ta chỉ biết là, nó vẫn như cũ còn tồn tại, hiện giờ uy chấn Tây Bắc. Tần gia, Đường gia phú quý địch quốc, đều là một chút biểu hiện ra bên ngoài của thừa tự đường mà thôi, nó rốt cuộc sâu đậm tới như thế nào, ai cũng không thể biết, vĩnh viễn không thể lôi ra ngoài được. Cho dù là gia chủ đương gia của Thất Tông Ngũ Họ đều không thể tính toán chuẩn xác được bọn họ nắm giữa lực lượng lớn cỡ nào trong tay…"

Lô Nhất Sinh thất thanh nói: "Đường gia, Tần gia, đều là chi nhánh của thừa tự đường?" Hắn hút một ngụm lãnh khí năn nỉ nói: "Đại ca, thừa tự đường này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, huynh bây giờ nên nói từ đầu chí cuối cho ta biết đi!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất