Ngày xuân khá ấm áp, Cảnh Sương lái xe chạy qua những khu vườn canh xanh biếc, Trương Thanh Vân ngồi ngay trên ghế lái phụ.
Hôm nay Trương Thanh Vân nghỉ một bữa, ngày hôm qua Cảnh Sương đã đến thị trấn Nguyệt Toàn, sau hơn một tháng thì hai người mới được sum họp. Hôm nay thời tiết khá tốt, Trương Thanh Vân đề nghị hai người chạy xe đón gió, người đẹp, hương xe, rõ ràng tình cảnh cũng khá lãng mạn.
Đầu xuân thiên nhiên khắp nơi bùng ra xuân ý nồng đậm, cỏ cây tràn ngập hương thơm, cây cối đâm chồi nảy lộc. Khi đảo mắt nhìn khắp nơi thì không gian được phủ lên một màu xanh nhạt, tất cả các màu sắc giao hòa vào nhau, thiên nhiên tươi mát, đồng thời còn cực kỳ sống động.
Lúc này tâm tình của Cảnh Sương rất tốt, chốc chốc lại vang lên tiếng cười trong trẻo như chuông bạc. Trương Thanh Vân cũng bị niềm vui của nàng lây sang, hắn cũng rất hào hứng, hai người lái xe một vòng quanh những khu vườn cam, sau một vòng mà vẫn còn rất lưu luyến.
- Thanh Vân, Nguyệt Toàn của anh rất đẹp, nếu biết nơi đây đẹp như vậy thì em đã đến từ lâu.
Cảnh Sương cười hì hì nói.
Trương Thanh Vân cười hì hì nói:
- Bây giờ cũng không muộn, lúc này Nguyệt Toàn rất chú trọng đầu tư, đặc biệt sẽ rất hoan nghênh những người như em.
- Phải không đấy? Thế thì sao khi chú Biện đầu tư nhà máy chế biến cam anh lại không cho em tham gia?
Cảnh Sương trợn mắt nói.
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, hắn cảm thấy mình bị Cảnh Sương giẫm chặt đuôi, chẳng qua hắn đưa tiền cho Biện Huy Hoàng chỉ để động viên, nếu Cảnh Sương bỏ tiền thì đâu phải chỉ là một chút? Chưa nói đến chuyện Biện Huy Hoàng sinh ra nghi ngờ, mà ngay cả Trương Thanh Vân hắn cũng bị liên quan, vợ hắn đầu tư vào nhà máy cam rõ ràng là tình ngay lý gian, người ngoài khó tránh khỏi nói những lời khó nghe.
Vì vậy sau khi thận trọng suy nghĩ thì Trương Thanh Vân không đồng ý cho Cảnh Sương đầu tư vào nhà máy chế biến cam của Biện Huy Hoàng.
- Được rồi, được rồi, em cũng đừng nên tham tiền như vậy, nếu không chồng của em làm bí thư cũng hữu danh vô thực, không biết có bao nhiêu kẻ chê cười.
Trương Thanh Vân nói.
Lúc này Cảnh Sương cũng không nói thêm lời nào, sau khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân không được tốt lắm thì ánh mắt Cảnh Sương chợt xoay chuyển:
- Em có lòng tin với anh, cẩn thận, em tăng tốc đây.
- Vụt!
Cảnh Sương đột nhiên nhấn mạnh chân ga, Trương Thanh Vân ngã ngửa về phía sau. Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện thì chợt phát hiện ra chính Cảnh Sương đang chơi khăm mình, vì vậy hắn cũng lập tức hoạt động. Trong xe đột nhiên vang lên những tiếng nói cười náo động rồi dần dần đi xa.
...
Biện Huy Hoàng gọi điện thoại đến cầu cứu làm Trương Thanh Vân cảm thấy kinh ngạc, hắn lập tức hỏi rõ đầu đuôi.
Biện Huy Hoàng dùng giọng đau khổ nói:
- Cũng vì cấp bậc của nhà máy gây ra tai họa, lúc này tất cả các xã thị trấn phía nam tìm tôi xin chỉ tiêu, giúp bọn họ sắp đặt một số lượng tiêu thụ cụ thể. Cậu nói xem toàn bộ Ung Bình có bao nhiêu cam, tôi chỉ là một nhà máy nhỏ, sao có thể tiêu thụ hết được?
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt chấn động, hắn nói:
- Có chuyện này thật sao? Chú nói rõ khả năng sản xuất của chính mình cho bọn họ hiểu, nói cho bọn họ biết tình huống thực tế, như vậy không phải đã giải quyết xong rồi sao?
- Không phải là vấn đề này!
Biện Huy Hoàng thở dài một hơi nói:
- Trước đây tôi có một hợp đồng với ba khu Hải Loa, Liên Hợp và Tú Văn, lúc này bọn họ nghe nói tôi chuẩn bị nhập cam từ những nơi khác thì lập tức kéo đến gây rối. Bọn họ nói rằng muốn đập nát nhà máy, hơn nữa còn có cả những nông dân quá khích chuẩn bị xăng để chuẩn bị châm lửa thiêu rụi.
- Sao?
Trương Thanh Vân vươn người nói:
- Chú...Chú, chuyện quan trọng như vậy sao không gọi điện sớm?
- Tôi cũng sợ làm phiền đến lãnh đạo thị trấn!
Biện Huy Hoàng dùng giọng yếu ớt nói.
- Hồ đồ!
Trương Thanh Vân cực kỳ tức giận, sau đó hắn lập tức cúp điện thoại. Một lúc sau hắn gọi điện cho đồn công an thị trấn Nguyệt Toàn, lúc này nhân viên trực ban nói đồn trưởng Vương đã dẫn người đi rồi.
Trương Thanh Vân lập tức ra khỏi cửa, sau đó hắn gọi theo Chu Truyền Phương và tất cả những người có liên quan đi đến hiện trường. Khi Trương Thanh Vân đi vào văn phòng thì thấy Lý Tiếu Thiên và Lưu Quốc Đống đã có mặt đầy đủ.
Trương Thanh Vân nhướng mày nói:
- Chủ tịch Đàm đâu? Anh ấy không nghe thấy tin tức sao?
- Sáng nay chủ tịch Đàm đã vào trong huyện dự hội nghị công tác quy hoạch các xã và thị trấn.
Chu Truyền Phương khẽ nói, sau đó lại dùng giọng yếu ớt nói:
- Bí thư Trương, vừa rồi đã nhận được điện thoại của đảng ủy khu Hồng Ngọc Khê, dân chúng Hồng Ngọc Khê lại gây náo loạn, nông dân liên kết lại chặt cam, các đồng chí đảng ủy khu Hồng Ngọc Khê không thể nào làm gì được.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên lạnh lẽo, hắn quét mắt nhìn đám người đứng trong văn phòng. Vẻ mặt đám người Lý Tiếu Thiên, Uông Văn đều trở nên ngưng trọng, ánh mắt Lưu Quốc Đống cũng nhìn về phía Trương Thanh Vân. Lúc này trong phòng cũng có mặt vài vị phó chủ tịch khác, đám người này cũng không dám nhìn thẳng.
- Mọi người chia nhau ra hành động, bí thư Lưu, chủ tịch Hàn và chủ tịch Lý đến Hồng Ngọc Khê, tôi và bí thư Lý sẽ xuống khu Hải Loa. Mọi người không tiếc bất kỳ giá nào dẹp gọn tất cả các vấn đề đang phát sinh, các anh nghe rõ chưa?
Trương Thanh Vân nói.
- Rõ.
Đám người lập tức lên tiếng, Trương Thanh Vân nhìn thấy trong ánh mắt Lưu Quốc Đống xuất hiện cái nhìn nghiềm ngẫm. Trương Thanh Vân giả vờ không phát hiện ra điều này, hắn lập tức gật đầu với Lý Tiếu Thiên rồi xuống lầu trước tiên.
- Bí thư Trương, tôi thấy vấn đề này có chút kỳ quái.
Lý Tiếu Thiên vừa lên xe thì lập tức nhướng mày nói, sau đó mở lời giải thích:
- Tôi cũng không phải muốn từ chối trách nhiệm, nhưng dù sao cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
- Anh nói đi, anh thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Lý Tiếu Thiên trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
- Biện Huy Hoàng mở rộng nhà máy chế biến cam, gần đây có rất nhiều người đến tìm anh ấy, nhưng Biện Huy Hoàng cũng rất khôn khéo và không đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn nào khác. Nếu đã như vậy thì nhân dân khu Hải Loa sao biết được Biện Huy Hoàng sắp nhập cam từ những xã khác? Rõ ràng chuyện này tám phần có kẻ đâm chọc bên trong.
- Vậy theo anh thì kẻ nào đã đâm chọc bên trong? Như vậy thì có lợi gì với bọn họ?
Lý Tiếu Thiên trở nên sững sờ, hắn lập tức ngậm miệng lại không nói thêm lời nào. Đây chẳng qua chỉ là lời nói suy đoán của hắn mà thôi, rõ ràng không có chút chứng cứ gì mà dám hoài nghi lãnh đạo.
- Bí thư Trương, phía trước hình như có người cãi nhau.
Giọng nói cung kính của Tiểu Mã vang lên.
- Đi lên xem thế nào.
Trương Thanh Vân trầm giọng nói, hắn hạ cửa sổ xuống thì thấy trước mặt quả nhiên có một căn nhà một tầng, xung quanh nhà có rất nhiều người. Từ rất xa Trương Thanh Vân đã nhìn thấy Hoàng Quyên, lúc này nàng đang đứng thẳng người trên một chiếc xe rồi nói gì đó với đám người xung quanh. Bộ dạng Hoàng Quyên rất xúc động, rõ ràng giống như những cán bộ cách mạng năm xưa đang diễn thuyết trước nhân dân khởi nghĩa.
Một tiếng két vang lên, xe dừng lại, tất cả mọi người có mặt ở nơi đây đều quay đầu nhìn lại.
- Bí thư Trương đến, bí thư Trương đến!
Hoàng Quyên đứng trên xe hét lớn với đám người vây quanh, lúc này bầu không khí chợt trở nên xao động.
Trương Thanh Vân xuống xe, Lý Tiếu Thiên cũng theo sát phía sau, lúc này đám người cũng rì rầm bàn tán.
- Ai là bí thư Trương? Chẳng lẽ là người thanh niên đó sao?
- Vâng, đúng vậy!
- Còn nhỏ tuổi hơn cả tôi mà đã được làm bí thư thị trấn Nguyệt Toàn à?
- Này, nói nhỏ một chút, người ta nghe thấy sẽ không tốt. truyện được lấy tại TruyenFull.com
- Tôi sợ quái gì? Tôi cũng muốn có ăn cơm, bây giờ các vị lãnh đạo chèn ép chúng ta, tôi cần gì phải quan tâm hắn có phải là bí thư hay không?
- Chào bí thư Trương, Hoàng Quyên báo cáo có mặt.
Hoàng Quyên nhảy xuống xe rồi tiến về phía Trương Thanh Vân nói.
Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn gật đầu cổ vũ Hoàng Quyên:
- Thế nào, có mình cô ở đây thôi sao?
Hoàng Quyên có chút xấu hổ nói:
- Nhân thủ của đồn công an thị trấn Nguyệt Toàn quá ít, đồn trưởng Vương đã dẫn người đi Hải Loa rồi.
Trương Thanh Vân lắc đầu ngán ngẩm, bốn năm khu liên tiếp xảy ra vấn đề, rõ ràng đồn công an cũng bận túi bụi, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm kể khổ.
- Chào các bà con, trước tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trương Thanh Vân, tôi tin có lẽ mọi người đều đã từng được nghe qua nhưng chưa được gặp mặt, hôm nay tôi đến đây cũng có vài lời muốn nói với mọi người.
Trương Thanh Vân phất tay về phía đám người rồi lớn tiếng nói.
Đám người đột nhiên trở nên yên tĩnh rồi sau đó lại ồn ào náo loạn, có vài người phía sau mở miệng càu nhàu bất mãn, vì vậy đám người lập tức cười vang.
- Các người đang làm gì vậy? Không biết yên lặng một chút sao? Nếu người nào còn gây náo loạn thì tôi sẽ trực tiếp bắt vào đồn.
Gương mặt Hoàng Quyên chợt trở nên lạnh lẽo, nhân dân có thể ồn ào với nàng nhưng không ngờ còn cợt nhả với cả Trương Thanh Vân, như vậy nàng sao có thể nhịn được?
Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Hoàng Quyên rồi khoát khoát tay định mở miệng. Đúng lúc này đám người chợt trở nên náo loạn, đám người chen chúc nhau rồi tản ra, thì ra bên trong có kẻ bị đánh.
- Vương lão nhị anh sao lại đánh tôi?
Một người đàn ông mặt mày vuông vức phóng ra khỏi đám người rồi mắng lớn, ngay sau đó lại có vài người bị đánh.
- Ông đánh đám khốn kiếp các người, vừa rồi các người đã nói gì? Dám mắng chửi bí thư Trương sao? Ông đánh chết các ngươi!
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn, thì ra người đang đánh loạn chính là con trai thứ hai của nhà họ Vương, chính là Vương Đức Phúc. Người này rất cao lớn vạm vỡ, hắn chỉ cần rống lên một tiếng thì đám người lập tức yên tĩnh trở lại.
Vương Đức Phúc nhếch miệng cười với Trương Thanh Vân rồi cười hì hì nói:
- Này, anh bạn, thì ra anh chính là bí thư thị trấn. Tôi đã nói trong huyện sẽ không phái những kẻ không ra hồn đến đây, anh có gì cứ nói với mọi người, anh nói đi. Tôi bảo đảm sẽ không có bất kỳ kẻ nào gây rối.
Vương Đức Phúc nói xong thì hét lên với đám người:
- Tất cả mọi người mau yên tĩnh trở lại nghe bí thư Trương nói vài lời, sau khi nghe xong thì muốn nói gì cũng được.
Vương Đức Phúc vừa nói xong thì lập tức có người nhắc nhở:
- Anh muốn bí thư Trương nói thì không sao, nhưng tôi thấy giọng điệu của anh hơi lớn.
Vương Đức Phúc chợt giật mình, hắn phát hiện chính mình đã dùng giọng khách át giọng chủ. Vì vậy hắn đành phải cười hì hì nói với Trương Thanh Vân:
- Hì hì, đồng chí bí thư, vừa rồi tôi...Hì hì...Anh cứ nói chuyện, trình độ của anh hơn hẳn tôi.
Đám người lập tức cười vang dội, bầu không khí căng thẳng cũng lập tức hòa hoãn trở lại. Hoàng Quyên cũng nhịn không được phải cười thành tiếng, nhưng nàng chợt nhớ ra mình là công an vì vậy phải cố gắng nhẫn nhịn làm vẻ mặt trở nên cực kỳ cổ quái.
Trương Thanh Vân cũng nhịn không được phải cười cười nhưng trong lòng thầm cảm thán. Nhân dân dù sao cũng rất thần phác, dù rơi vào đường cùng thì cũng không thay đổi quá nhiều. Vương Đức Phúc chẳng qua chỉ mới gặp mặt Trương Thanh Vân được một lần nhưng lại dám ra mặt bảo vệ, còn chính Trương Thanh Vân hắn cũng chỉ biết dùng nước miếng để hứa hẹn.
Lúc này những quan viên thích tâng bốc có rất nhiều, nói thì nhiều nhưng rõ ràng cuối cùng không thực hiện được bao nhiêu, mà người ảnh hưởng trực tiếp nhất chính là nhân dân. Cũng chỉ vì lãnh đạo khoác lác, bọn họ tin nên dẫn đến thiệt thòi. Khi có quan viên mới đến nhận chức thì lại hứa hẹn, lại mở miệng khoác lác, vòng đi vòng lại thì nhân dân vẫn luẩn quẩn trong khó khăn chồng chất. Chuyện trái ngược chính là những kẻ mở miệng nói khoác thường được nhận vinh hoa, được tăng chức, được đề bạt, chẳng lẽ quan trường ở cơ sở là như vậy sao?