Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Triệu Truyền, hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Triệu Truyền nói rất ít, chỉ muốn Trương Thanh Vân đến thủ đô, vì vậy Trương Thanh Vân phải sắp xếp công tác, sáng thứ bảy trực tiếp bắt máy bay đi thủ đô.
Trương Thanh Vân rất quen thuộc thủ đô, kiếp trước hắn đã đến nhiều lần. Nhưng tâm tính của kiếp trước lại lại hoàn toàn không giống như lúc này, kiếp trước đến thủ đô đều vì lo lắng chuyện làm ăn. Lần này tâm tình Trương Thanh Vân tương đối thả lỏng, hắn đến đây để thăm hỏi Triệu Truyền, thuận tiện cũng xem xét văn hóa quan trường trong kinh thành, đây chính là mục đích của chuyến đi lần này.
Trương Thanh Vân cũng không biết Triệu Truyền ở chỗ nào trong thủ đô, hắn cũng không trông mong lần này đến thủ đô có thể gặp mặt được những thành viên khác trong Triệu gia. Hắn chỉ là một cán bộ phó phòng, rõ ràng không được một điểm nào trong hệ thống của thế lực nhà họ Triệu. Trương Thanh Vân biết rất rõ điều này.
Sau khi đến thủ đô thì Trương Thanh Vân định trực tiếp phóng đến một khách sạn, hắn khá quen thuộc nơi này, đây là một khách sạn năm sao, cũng xem như thuộc loại xa xỉ. Trương Thanh Vân bắt một chiếc taxi, tài xế taxi tên là Khản Gia, Trương Thanh Vân vừa lên xe thì hai người liên tục nói chuyện với nhau.
Trương Thanh Vân nhìn thấy một chiếc xe đang đứng trong sân bay mà giật mình, Audi8, biển số quân đội, đây là loại biển số gì? Rõ ràng ít nhất cũng là tư lệnh đại quân khu hoặc là chính ủy. Đúng là không đến thủ đô không biết mình là quan nhỏ, Trương Thanh Vân cũng cảm giác được điều này.
- Này, người anh em, nếu chạy trên đường cao tốc mà chúng ta bỏ chiếc Audi kia lại phía sau, không biết cảm giác thế nào?
Khải Gia quay đầu lại cười nói.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười rộ lên, không ngờ Khải Gia này cũng rất có sức tưởng tượng.
- Anh chạy lên xem thử!
Trương Thanh Vân cũng nói với giọng điệu hăng hái.
Khải Gia cười một tiếng rồi nói:
- Thử thì thử, anh tưởng rằng tôi không dám sao?
Khải Gia nói xong thì lập tức giẫm mạnh chân ga.
- Trời ạ!
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, Khải Gia quay đầu cười nói:
- Đừng sợ, vượt qua dễ thôi, xe lãnh đạo cấp cao đi rất chậm.
- Ơ kìa, không ngờ là một người phụ nữ.
Tốc độ của Khải Gia rất nhanh, Trương Thanh Vân quay đầu, hắn thấy người lá chiếc Audi là một phụ nữ ăn mặc rất đẹp, đeo kính râm. Người này cũng đã có tuổi, da rất trắng, mũi cao, ngũ quan lung linh, tuyệt đối là mỹ nữ.
- Trời, làm quan đúng là quá tốt, vị đại thủ trưởng kia tán một cô gái còn non, hâm mộ chết người.
Khải Gia cười hì hì nói, vẻ mặt rất hâm mộ, chỉ là một câu mà nói rõ ấn tượng của dân chúng tối với quan chức trong thủ đô.
Trương Thanh Vân cười, hắn đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì đột nhiên ngẩn ngơ, hắn nhìn thấy một người quen trên chiếc xe đối diện, đó là Cảnh Chiến.
- Ngừng...
Trương Thanh Vân hét lên muốn ngừng xa nhưng đây chính là đường cao tốc, vì vậy hắn vội vàng câm miệng.
- Ôi dào, cô nàng này ghê gớm thật.
Khải Gia vội vàng kêu lên vài tiếng, hắn dồn sức đánh tay lái. Một tiếng xoẹt vang lên, một bóng đen phóng qua bên cạnh chiếc taxi, chiếu Audi phóng về phía trước như tên bắn.
- Dọa chết người, dọa chết người, cô ta oai phong gớm nhỉ? Không phải cũng là người có hai ngọn núi sao?
Khải Gia kinh hồn, hắn dùng giọng bực tức nói.
Trương Thanh Vân cũng thở ra một hơi rồi mắng Khải Gia vài câu. Hắn lại nghĩ đến người đang ngồi trên chiếc xe phía trước, Cảnh Chiến sao lại ở trên chiếc xe kia?
- Này người anh em, chiếc xe kia lại giảm tốc độ!
Khải Gia nói.
- Không nên vượt qua nữa, đến giao lộ phía trước thì rời khỏi đừng cao tốc, từ con đường đó chạy đến nhà hàng Thủ Đô.
Trương Thanh Vân hừ một tiếng rồi nói.
Khải Gia nở nụ cười ngượng ngùng, có lẽ vừa rồi mình đã chạy xe quá mức làm khách hàng phải sợ hãi, vì vậy hắn ngoan ngoãn rời khỏi đường cao tốc ở giao lộ. xem tại TruyenFull.com
- Không tốt, người anh em, chiếc xe vừa rồi vẫn chạy sau lưng chúng ta.
Trương Thanh Vân cau mày, hắn liếc qua kính chiếu hậu, quả nhiên thấy chiếu Audi 8 vẫn theo sát phía sau. Vẻ mặt những người trong xe đều có thể nhìn thấy rõ ràng, vẻ mặt người phụ nữ lái xe rất mất hứng, hình như đang liên tục lầm bầm gì đó.
- Không cần phải để ý đến họ, anh lo chạy tốt là được.
Trương Thanh Vân nói, Khải Gia lè lưỡi mà không nói thêm điều gì, hắn thầm nghĩ chắc chỉ là vô tình cùng đường mà thôi.
Xe chạy thêm nửa giờ mới đến đúng địa điểm. Một tiếng két vang lên, xe dừng lại, Trương Thanh Vân trả tiền xe, đang định mở cửa xe thì những tiếp bốp bốp bốp vang lên, có người gõ mạnh vào cửa xe.
- Này, tiểu tử kia, vừa rồi anh nói gì? Hình như anh đang chạy siêu xe phải không?
Đứng bên ngoài chính là người phụ nữ vừa rồi đã lái chiếu Audi8, kính râm đã được kéo lên đỉnh đầu. Khi đứng gần quan sát Trương Thanh Vân mới thấy được bộ dạng của người này, rất tốt, cao một thước bảy, hai chân đặc biệt thon dài, vẻ mặt không trang điểm, nhìn qua cảm thấy quyến rũ vì dung nhan thật sự.
Nàng là một người đẹp rất cá tính, người khác không thể nói nên lời nhưng chỉ cảm thấy rất thoải mái. Nàng không siêu phàm thoát tục như Triệu Giai Ngọc, không gợi cảm kinh người như Lăng Tuyết Phi, càng không có vẻ quyến rũ trưởng thành và đầy đặn khủng bố của Nghê Thu Nguyệt, nhưng người phụ nữ trước mặt lại làm người ta cảm thấy không chút thua kém ba người kia.
Lúc này Khải Gia ngồi trên xe đã sớm mềm nhũn chân, gương mặt lộ ra vẻ xin lỗi, Trương Thanh Vân cười cười mà không quan tâm đến vấn đề này. Hắn biết rõ làm việc phải trả giá, đây là quy tắc, hắn cũng không muốn dây dưa vào phiền phức, tất nhiên hắn cũng biết rõ chính mình, chính hắn không đủ tư cách.
Trương Thanh Vân xuống xe rồi híp mắt nhìn ra phía sau, quả nhiên là Cảnh Chiến, lúc này hắn đang đứng bên ngoài và giữ cửa xe.
- Bưu Tử!
Trương Thanh Vân gọi một tiếng, ánh mắt Cảnh Chiến sáng lên, hắn mấp máy môi vài lượt nhưng không mở miệng, chỉ liên tục nháy mắt ra hiệu. Trương Thanh Vân hiểu rõ ý nghĩ của Cảnh Chiến, rõ ràng người phụ nữ này không tầm thường.
Tên Khải Gia kia lại liên tục nói tốt, cầu xin quan lớn tha thứ, vì xe này của hắn chỉ là chạy thuê cho công ty mà thôi. Trương Thanh Vân gật đầu với Cảnh Chiến sau đó kéo hành lý về phía nhà hàng.
- Anh đứng lại!
Người phụ nữ kia lập tức quay đầu gọi Trương Thanh Vân:
- Có phải chính anh bắt buộc lái xe vượt mặt chúng tôi hay không?
Trương Thanh Vân nở nụ cười nói:
- Tôi và anh ấy chỉ có quan hệ chủ khách, tôi cũng không có thói quen vượt mặt kẻ khác.
Lúc này Cảnh Chiến mới tiến lên, hắn đi đến trước mặt người phụ nữ rồi nói:
- Báo cáo, vị này chính là Trương tiên sinh, chính là người mà hôm nay chị phải ra sân bay đón tiếp.
Trương Thanh Vân và người phụ nữ kia đột nhiên cùng trở nên sững sờ, vẻ mặt người phụ nữ dần trở nên có chút hèn mọn, trong đầu Trương Thanh Vân thì phủ đầy sương mù.
- Anh đi đi, đi ngay, sau này đừng để tôi gặp được anh!
Người phụ nữ phất phất tay với Khải Gia, tên kia lập tức giống như được đại xá, hắn dùng ánh mắt biết ơn nhìn Trương Thanh Vân rồi giẫm ga chạy đi với vẻ mặt xám xịt.
- Anh là Trương Thanh Vân sao? Tôi còn tưởng là người thế nào, anh Triệu đã tung anh lên tận trời, thì ra cũng là loại nhu nhược.
Người phụ nữ dùng giọng quái dị nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn không thèm để ý đến cô gái mà nhìn về phía Cảnh Chiến, hy vọng Cảnh Chiến có thể giải thích chút tình huống.
- Báo cáo anh Thanh Vân, thủ trưởng muốn anh đến thì gọi điện ngay.
Cảnh Chiến lớn tiếng nói.
Trương Thanh Vân cau mày:
- Để tôi vào khách sạn tắm rửa đã, sau đó sẽ lập tức gọi điện cho anh ấy.
- Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh Trương nhu nhược gì ơi. Tôi nói cho anh biết, lần này anh Triệu gọi anh vào thủ đô chính là muốn giới thiệu tôi làm bạn gái anh, sao? Có phải anh rất hối hận vì vừa rồi bênh vực kẻ yếu? Tưởng rằng như vậy sẽ có được chút mặt mũi à?
Người phụ nữ nói, vẻ mặt rất mỉa mai.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, vẻ mặt có chút xấu hổ, Triệu Truyền muốn hắn vào thủ đô với mục đích gì? Trương Thanh Vân căn bản không tin điều này. Hơn nữa cô gái này là thần tiên phương nào? Nhưng Triệu Truyền cũng quá ngang ngược và bá đạo, chuyện bạn gái của Trương Thanh Vân mà Triệu Truyền cũng xen vào cho được.
"Rõ ràng cô gái này có lai lịch không nhỏ."
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, không phải Triệu Truyền thấy Trương Thanh Vân xuất thân quá thấp nên muốn tìm cho một người phụ nữ có thân phận để mượn thế lực nhà gái đấy chứ? Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng này, đây là một thủ đoạn khá tốt của Triệu Truyền.
Nhưng dù là thế nào thì Trương Thanh Vân cũng sẽ không quan tâm đến vấn đề bạn gái, chỉ cần bộ dạng cô gái là biết nàng đang coi Trương Thanh Vân là Trần Thế Mỹ*, cảm giác này rõ ràng không tốt.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lạnh lùng nói:
- Tôi rất vinh hạnh vì ấn tượng của cô đối với tôi không được tốt, cô rất xứng với loại người ở trên đỉnh Thái Sơn. Có câu nói mỹ nhân sánh duyên cùng hoàng đế, đáng tiếc là cô sinh không gặp thời.
Cô gái chợt sững sờ, rõ ràng nàng không ngờ Trương Thanh Vân dám cãi lại, hơn nữa lời nói cũng rất nặng nề. Nàng híp mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi một lúc lâu sau mới nói:
- Đây là lần đầu tiên anh đến thủ đô à? Thủ đô không giống như Giang Nam, nói chuyện cũng phải chú ý mới tốt.
Trương Thanh Vân cười cười:
- Tôi đã rất chú ý rồi đấy chứ? Thôi thì thế này, chuyện này cứ dừng lại, hai ta không duyên không phận, có lẽ cũng không nên lãng phí thời gian làm gì.
Cô gái sững sờ, ngay sau đó lại trở nên vui vẻ, ánh mắt nàng xoay chuyển:
- Tốt lắm, đấy là anh nói nhé, bye bye.
- Anh Thanh Vân!
Cảnh Chiến đột nhiên mở miệng nói, vẻ mặt có chút khó coi, lại có vẻ lo nghĩ.
- Này, anh lo phận sự của chính mình đi, nói nhiều như vậy làm gì?
Người phụ nữ hừ một tiếng rồi quát lên với Cảnh Chiến.
Cảnh Chiến vội vàng im miệng, ánh mắt lại liên tục liếc về phía Trương Thanh Vân.
- Đi!
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, Cảnh Chiến mấp máy môi một lúc lâu mà không ra câu nào. Cuối cùng hắn cũng chui vào xe, hai người lập tức phóng đi.
- Hoang đường!
Trương Thanh Vân nhìn chiếc xe đang phóng đi xa mà mắng lớn một tiếng.
Trương Thanh Vân vào khách sạn thuê một phòng, hắn tắm rửa sạch sẽ, khi đang chuẩn bị gọi điện thoại thì bên ngoài truyền đến tiếng tiếng gõ cửa gấp rút. Cửa mở ra, hai người lính đi vào.
- Chào anh, xin hỏi anh có phải là Trương tiên sinh không?
Một người quân nhân chào và nói chuyện với Trương Thanh Vân.
- Đúng vậy!
Trương Thanh Vân gật đầu.
- Triệu thủ trưởng cho mời anh, xin anh theo chúng tôi.
Trương Thanh Vân giật mình, hắn gật đầu rồi vội vàng thu dọn vài thứ. Sau đó hắn đi theo hai người quân nhân xuống lầu, dưới lầu đã sớm dừng sẵn một chiếc xe, Trương Thanh Vân cũng không quá quen thuộc với bộ đội, nhìn biển số xe cũng không đoán được điều gì.
Sau khi bước lên thì xe liên tục chạy theo đường Trường An về phía bắc, khi chạy đến đường Xương Bình thì quặt vào một ngã ba. Xe chạy thêm được một đoạn thì Trương Thanh Vân nhìn thấy một khu biệt thự ở phương xa. Đồng tử trong mắt hắn chợt co rút, khu biệt thự 81, đây chính là khu biệt thự của quân ủy trung ương.
Khi đi vào biệt thự thì Trương Thanh Vân thấy lính gác đứng khắp nơi, những người này đứng thẳng như cọc sắt, tư thế rất oai phong. Sau khi trải qua bốn trạm xem xét thì chiếc xe mới ngừng lại.
Sau khi xuống xe thì Trương Thanh Vân mới nhìn thấy trước mặt là một căn nhà hai tầng, bộ dạng rất cổ và trang nhã, bên ngoài nhà còn có một khoảng sân nhỏ và có cả vệ binh canh gác.
- Trương tiên sinh, anh chờ chút, tôi sẽ đi thông báo một tiếng.
Người quân nhân đã nói chuyện với Trương Thanh Vân lúc còn ở trong khách sạn lập tức mở lời.
Người này đi đến trước cửa biệt thự, hắn cúi chào vệ binh, sau đó nói rõ tình huống. Vệ binh đưa hắn đi vào, một lúc lâu sau mới đi ra thông báo Trương Thanh Vân có thể vào.
Căn biệt thự này không lớn, Trương Thanh Vân được đưa trực tiếp vào phòng khách. Triệu Truyền không có ở đây, trong phòng khách chỉ có một người phụ nữ trung niên, người này rất có khí chất, đồng thời cũng rất hòa ái.
Trương Thanh Vân thầm nghĩ đây có tám chín phần là vợ của Triệu Truyền, vì trước đó hắn chưa từng được gặp mặt, hơn nữa lại sợ mình nói sai nên cũng không biết nên mở miệng thế nào cho phải. Người phụ nữ này lại rất hòa ái, nàng đánh giá Trương Thanh Vân từ đầu đến chân rồi cười nói:
- Cậu là Tiểu Trương phải không? Ông nhà thường hay nhắc đến cậu, nói cậu rất có tương lai...À, cậu ngồi đi, không nên khách sáo!
- Chào chị gái!
Trương Thanh Vân vội vàng dùng giọng cung kính chào người phụ nữ trước mặt, sau đó hắn chuẩn bị ngồi xuống.
- Tiểu tử ngốc cậu cũng có gan đến tìm tôi sao?
Trên lầu vang lên một giọng nói trầm thấp, Triệu Truyền. Trương Thanh Vân nhìn lên cầu thang lầu hai, một lát sau Triệu Truyền mới chậm rãi từ trên lầu đi xuống. Lúc này hắn không mặc quân trong mà chỉ là một bộ đồ ngủ, Trương Thanh Vân cẩn thận phát hiện ra làn da của Triệu Truyền đã trắng lên rất nhiều. Xem ra vào thủ đô thì công tác của Triệu Truyền cũng không còn mệt mỏi như trước kia.
Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy chào hỏi, Triệu Truyền hừ một tiếng nói:
- Tiểu tử cậu lúc này rất tốt, học được thói tự chủ trương rồi à?
Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, hắn lập tức ý thức đến vấn đều xảy ra khi gặp cô gái trước đó, vì vậy cũng chỉ biết cúi đầu không nói.
- Sao vậy? Còn muốn chờ A Sương sao? Đã hơn một năm rồi, nếu cậu muốn cưới A Sương thì nên từ quan đi ra nước ngoài tìm một ngành nghề phù hợp, đây cũng là một hướng đi khá tốt.
Triệu Truyền lên giọng nói, giọng điệu không được tốt cho lắm. Trương Thanh Vân thầm cảm thấy xấu hổ, hắn lại lập tức nghĩ đến Nghê Thu Nguyệt, cảm giác xấu hổ lại càng mạnh mẽ.
- Em nói anh đấy, khách đến thì lại mắng cho một trận, tính tình của anh cũng phải nên sửa đổi lại. Em thấy Tiểu Trương rất tốt, không phải anh muốn áp đặt ý thức của mình lên người khác đấy chứ?
Vợ của Triệu Truyền vội vàng lên giọng hòa giải.
- Tốt à, sao chỉ dừng lại ở một chữ tốt, phải nói là không biết trời cao đất rộng, em biết nha đầu nhà Quách gia chứ? Lão Quách khá tốt, có nhiều cơ hội, tôi muốn Tiểu Trương thừa cơ hội mà tiến vào, sau đó cưới Quách Tuyết Phương làm vợ, vì chính mình mà kiếm một người vợ có sức nặng.
- Em có biết hắn nói gì không? Hắn nói nha đầu Tuyết Phương chỉ thích hợp với hoàng đế mà thôi.
- Ha ha!
Triệu Truyền vừa nói được một nửa thì vợ đã không nhịn được phải bật cười, một lúc lâu sau nàng mới dùng ánh mắt hứng thú nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Tiểu Trương, ngồi, ngồi đi, đừng quan tâm đến Triệu đại ca của cậu làm gì. Tính tình của cậu như vậy hèn gì anh Triệu thường hay nói tốt về cậu, rõ ràng cậu khá giống anh ấy.
Sau đó nàng lập tức quay đầu về phía Triệu Truyền nói:
- Năm xưa trong nhà muốn tìm cho anh một người vợ, không phải anh nói con gái Cao gia chỉ thích hợp với Hitler thôi à?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, thiếu chút nữa hắn đã cười thành tiếng, vì có Triệu Truyền trước mặt nên có điều kiêng kỵ, nhưng cũng vì vậy mà vẻ mặt hắn trở nên rất cổ quái.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Truyền đã bị vợ vạch trần chuyện cũ nên vẻ mặt cũng hòa hoãn đi rất nhiều. Vợ Triệu Truyền cũng nhân cơ hội này mà gọi lính cần vụ pha trà rót nước, sau đó bắt đầu hỏi về gia đình, cha mẹ của Trương Thanh Vân, vẻ mặt rất hiền lành và hòa ái.
- Khụ khụ!
Triệu Truyền ho khan hai tiếng, lúc này vợ hắn cũng đã ngừng câu chuyện. Triệu Truyền híp mắt nhìn Trương Thanh Vân nói:
- Nghe nói dạo này cậu làm việc ở phòng giám sát Giang Nam khá tốt.
- Cũng bình thường thôi ạ!
Trương Thanh Vân gật đầu nói.
- Sao?
Triệu Truyền nhíu mày:
- Há chỉ là bình thường, tôi thấy cậu rất to gan lớn mật, cậu và đại thiếu gia nhà Hà gia xảy ra chuyện gì? Nói rõ ra xem?
Trương Thanh Vân chợt giật mình, hắn nghĩ rằng có lẽ Triệu Giai Ngọc đã nói điều gì đó, vì vậy trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Anh nói đến Hà công tử sao? Anh ấy không phải người trong quan trường, em và anh ta không xen ngang vào cuộc sống của nhau, sao sinh ra mâu thuẫn được?
Vẻ mặt Triệu Truyền chợt biến đổi, một lúc sau hắn mới hừ một tiếng:
- Tuổi không lớn nhưng tâm cơ khá ghê gớm, như vậy xem ra cậu cũng khá thích hợp. Cậu đấy, cậu đấy, tôi chỉ sợ rằng cậu lo nghĩ quá nhiều sẽ hỏng chuyện.
Trương Thanh Vân vội vàng không dám lên tiếng, cũng biết Triệu Truyền sợ hắn bị Hà gia ăn không còn gì, trong lòng cũng cảm thấy rất cảm kích. Nhưng Trương Thanh Vân làm việc cũng nắm bắt rất tốt, hắn có lý do tin Hà Khôn sẽ không ra tay quá mạnh.
- Cậu biết đánh cờ không?
Triệu Truyền đột nhiên mở miệng nói.
- Biết một chút, cờ vây, cờ vua cũng biết một chút.
Trương Thanh Vân ngẩng đầu nói, trong mắt có chút nghi ngờ.
- Ai hỏi cậu những thứ kia, tôi đang nói đến quân kỳ*!
Triệu Truyền vung tay nói.
(*Một loại cờ như đánh trận của Trung Quốc, có chỉ huy, có lính, có sư đoàn, quân đoàn...Đã được viết thành web game, chơi cờ này rất đại trà vào thời nay bên TQ.)
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, ngay cả đứa trẻ cũng biết chơi quân kỳ, ai có thể không? Cũng chẳng biết Triệu Truyền nói như vậy có ý gì.
- Ngài mai cậu dậy sớm một chút, tôi đưa cậu đến một nơi. Nói thật thì Triệu đại ca của cậu cũng không giúp được gì nhiều, chỉ là tính tình của cậu quá xảo trá, gần đây dù đã có chút chuyển biến tốt nhưng vẫn chưa mài đủ sắc. Hy vọng ngài mai cậu có thể kiếm được chút cơ duyên.
Triệu Truyền than một câu rồi nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng. Triệu Truyền nhìn có vẻ thô kệch nhưng Trương Thanh Vân không thể không thừa nhận Triệu Truyền rất biết cách nhìn người, những nhược điểm của Trương Thanh Vân không thể qua mắt được Triệu Truyền. Đây chính là một cảnh báo, cao thủ trong quan trường có rất nhiều, đặc biệt là những người có tuổi, Triệu Truyền có thể nhìn thấu Trương Thanh Vân, chẳng lẽ người khác thì không?
Nếu Trương Thanh Vân vẫn còn phấn đấu trên quan trường thì sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc với lớp người cao tầng, xem ra hắn vẫn quá non.
Trương Thanh Vân ngồi xe rời khỏi nhà Triệu Truyền, hắn không biết Triệu Truyền sẽ đưa mình đi gặp ai, nhưng đây chắc chắn là một cơ duyên khó thể có được. Triệu Truyền sẽ khnog trịnh trọng mời Trương Thanh Vân hắn đến thủ đô chỉ vì một người phụ nữ, đây rõ ràng là hôn nhân chính trị, Triệu Truyền chắc chắn sẽ không hứng thú như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau Trương Thanh Vân thức dậy khá sớm, người đón đã đến sẵn, vẫn là hai người lính nhưng bộ dạng có chút xa lạ. Trương Thanh Vân vội vàng vệ sinh thân thể rồi theo bọn họ lên xe, hôm nay xe cũng chạy về phía bắc, khi đến khu biệt thự 81 thì thấy xe Triệu Truyền.
Hai chiếc xe tiếp tục chạy về phía tây, chạy mãi đến chân núi.
Đây là khu an dưỡng của những cán bộ kỳ cựu, trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động nhưng vẻ mặt không chút biến đổi. Sau khi xuống xe thì Triệu Truyền đứng phía trước vỗ vỗ tay, Trương Thanh Vân biết con đường phía trước phải đi bộ.
Đám người lập tức đi về phía trước, trên đường núi chốc chốc cũng gặp vài chiếc xe cực kỳ xa hoa. Sau khi đi bộ hơn mười phút thì Trương Thanh Vân mới đến khu cửa chính, trên cổng có một dòng chữ: "Câu lạc bộ Dưỡng Phong Giáp Đạo."
(*: Tân khoa Trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được Thái hậu ban hôn, sánh duyên cùng Công chúa, chiêu làm Phò mã. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo 2 con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, không ngờ đó chính là vợ và con của Trần Thế Mỹ. Nay trở thành Phò mã, Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi đi. Oán hận người chồng bội bạc, nàng đến kêu oan nơi Khai Phong Phủ, nhờ Bao Đại nhân phán xét. Bao Công biết rằng Phò mã bỏ vợ con cưới công chúa là phạm tội khi quân, lại nghĩ đến Tân Hương Liên cùng 2 đứa con không nơi nương tựa, nên có ý khuyên Trần Thế Mỹ quay đầu. Không ngờ Trần Thế Mỹ lại cho người giết hại 3 mẹ con, may được tên sát thủ rủ lòng thương tha chết. Bao Đại nhân rất tức giận bày kế cho Trần Thế Mỹ tới công đường Khai Phong hỏi tội.)