Bố Y Quan Đạo

Chương 217: Khương Thái Công Đỗ Dũng

- Anh không phải uống rượu được lắm à? Sao chỉ uống hai ly?

Triệu Giai Ngọc rót rượu cho mình, sau đó chỉ chỉ vào ly của Trương Thanh Vân nói.

Trương Thanh Vân cười cười, đột nhiên hắn cầm lấy ly của Triệu Giai Ngọc rồi uống sạch. Triệu Giai Ngọc chợt ngẩn ngơ, nàng tức giận nói:

- Anh...Anh làm gì? Đó là ly của tôi!

Trương Thanh Vân khẽ buông ly, hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Giai Ngọc rồi nói:

- Uống rượu không giải quyết được vấn đề, chuyện giữa cô và anh trai tôi không tiện xen vào, nhưng uống nhiều rượu như vậy làm gì?

- Vì sao?

Triệu Giai Ngọc nhướng mày nói, vẻ mặt nàng có chút mất hứng:

- Tôi tìm anh đến vì nghe nói tửu lượng của anh rất cao, muốn cùng anh uống vài ly.

- Nghe nói à? Là ai nói?

Trương Thanh Vân nói:

- Dù tửu thần cũng không thể nào chịu được loại rượu mạnh thế này.

Triệu Giai Ngọc mấp máy môi nhưng Trương Thanh Vân đã vung tay nói:

- Tôi biết cô không thích người khác can thiệp vào cuộc sống của mình, tôi cũng không thích, nhưng mọi chuyện cần phải có điểm dừng, uống rượu sao? Nếu hai người chúng ta say đến mức bất tỉnh nhân sự thì chuyện gì xảy ra cũng khó đoán được.

Triệu Giai Ngọc đột nhiên đứng lên nói:

- Anh...Anh nói gì?

Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn cũng đang tính toán, tốt nhất là nhanh chóng tính tiền rồi rời khỏi vùng đất thị phi này, nếu không cứ mơ hồ ở đây với Triệu Giai Ngọc cũng không giải quyết được vấn đề.

Trương Thanh Vân thấy được tâm tình của Triệu Giai Ngọc đã hỏng bét, hắn không biết trong vấn đề này có gì nhưng biết rõ không nên để nàng tiếp tục uống, không chừng sẽ chuyển cơn giận lên người hắn. Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động:

- Chuyện gì mà giám đốc Triệu phải nổi nóng thế này? Không phải Triệu đại ca giới thiệu hôn sự cho cô đấy chứ?

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc đột nhiên tái xám, nàng kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, cặp mắt trợn trừng một lúc lâu, cuối cùng mới ngơ ngác nói:

- Anh...Sao anh biết?

Trương Thanh Vân đột nhiên dựng ngược người, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, mình vừa rồi mở miệng nói chơi, nào ngờ chuyện này là thật? Triệu Truyền đúng là anh trai như cha, chẳng lẽ hắn chạy vạn dặm đến đây chỉ vì điều này?

Trương Thanh Vân cười khổ lắc đầu, hắn nói:

- Tôi còn tưởng rằng chuyện gì, đường đường là giám đốc Triệu cũng bị chuyện này làm khó sao? Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cần gì phải cố sống cố chết thế này?

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc đột nhiên phát lạnh, gương mặt cũng hơi đỏ, rõ ràng đến lúc này nàng mới xuất hiện cảm giác say. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn nàng mà trong lòng khẽ run, ý niệm đầu tiên chính là người phụ nữ này không khác gì hổ, loại hổ son.

- Tôi cho cô một ý kiến, trong quan trường có truyền một câu: Trên có chính sách thì dưới có đối sách. Triệu đại ca tìm đối tượng cho cô, chẳng lẽ cô không tìm biện pháp để anh ấy bỏ ý nghĩ này đi được à?

Trương Thanh Vân nói.

- Cái gì...Biện pháp gì?

Triệu Giai Ngọc vô ý nói, lúc này mở miệng lại cảm thấy không ổn, môi đào đóng chặt, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cười nói:

- Tôi cũng không biết rõ ràng lắm, dù sao anh ấy cũng chưa giới thiệu đối tượng, không phải còn chưa thành sao?

- Vậy...Vậy...

Triệu Giai Ngọc ngập ngừng nói.

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn vung tay nói:

- Được rồi, được rồi, những chuyện kia tôi cũng không giúp được gì cho cô, nhưng đây không phải là chuyện lớn, đây đã là xã hội mới, là thời đại mới, tôi còn chưa thấy ai ép hôn kiểu này bao giờ. Cô nên ổn định tâm tình, nếu chưa treo cổ mà đã say chết thì rõ ràng rất tiếc nuối.

Triệu Giai Ngọc chợt nhíu mày, Trương Thanh Vân nói những lời này rất mỉa mai nhưng nếu là bình thường thì nàng sẽ không cau mày mất hứng. Nhưng bây giờ nghe lời Trương Thanh Vân lại cảm thấy có chút đạo lý, cũng vì vậy mà tâm tình Triệu Giai Ngọc cũng có hơi tốt lên, sau đó ngồi xuống.

Triệu Giai Ngọc không nói lời nào, Trương Thanh Vân cũng trầm ngâm không nói, trong đầu đang suy nghĩ đến Hà Tuấn. Đường đường là đại công tử con nhà quan, thì ra cũng vì chuyện này mà trở nên thất thần, vậy mà lúc đó còn nói đến vấn đề công ty giải khát.

Hà Tuấn nói đến vấn đề mở công ty giải khát chỉ là giả nhưng tìm Trương Thanh Vân dò xét thật hư mới là thật. Đáng thương cho suy nghĩ của Hà Tuấn, tìm mình có được tác dụng gì? Mình rõ ràng không biết chút nào về tình hình của Triệu Giai Ngọc.

- Được rồi, đã uống nhiều rượu rồi, thời gian cũng không còn sớm, trước tiên tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi trước.

Trương Thanh Vân nói.

Triệu Giai Ngọc lại nhíu mày, nhưng cuối cùng nàng cũng không mở miệng, nàng cầm điện thoại gọi một dãy số nói hai câu gì đó. Một lúc sau cửa đã bị người ta mở ra, người đến là Đoạn Vĩnh Thuần.

Trương Thanh Vân vội vàng đứng lên, Đoạn Vĩnh Thuần rõ ràng cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn dùng ánh mắt kinh sợ nhìn khắp chung quanh rồi nói:

- Tiểu thư, có chuyện gì?

Triệu Giai Ngọc dùng ngón tay chỉ Trương Thanh Vân nói:

- Sắp xếp cho hắn một chỗ, đi biệt thự Thanh Giang, tôi cũng qua bên đó.

- Tôi không qua đấy, nơi đó âm khí quá thịnh, ma quỷ sợ rằng sẽ rất thích, anh Đoàn, hai ta sẽ quay về thị trấn tìm khách sạn!

Trương Thanh Vân nói.

- Anh biết biệt thự Thanh Giang sao?

Trương Thanh Vân nhướng mày, Trương Thanh Vân lập tức kinh hoàng, hắn cảm thấy mình đã nói sai điều gì đó, không phải lần trước Nghê Thu Nguyệt đưa mình đi đến biệt thự Thanh Giang sao?

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì không dám nói thêm lời nào, hắn sợ càng nói sẽ càng sai, vì vậy nhân tiện nói:

- Tôi biết nơi đó còn hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của cô, biết biệt thự Thanh Giang thì rất kỳ quái sao?

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt biến đổi, rõ ràng đã bị những lời nói của Trương Thanh Vân làm cho uất nghẹn, nhưng cuối cùng nàng cũng không mở miệng. Lúc này điện thoại của Triệu Giai Ngọc lại vang lên, nàng lấy tai che điện thoại, vừa nói hai câu thì vẻ mặt đã biến đổi:

- Chú Đoạn, chúng ta đi mau, đổi phương hướng!

Sau đó Triệu Giai Ngọc quay đầu về phía Trương Thanh Vân nói:

- Anh định nghỉ ngơi ở đâu? Chúng tôi phải đi đây.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn thấy vẻ mặt Triệu Giai Ngọc trước và sau khi nghe điện thoại hoàn toàn khác biệt, rõ ràng hắn biết cô gái này đang trốn Triệu Truyền. Lúc này Triệu Truyền đã biết rõ tung tích của nàng, hắn định mở miệng nói thì Triệu Giai Ngọc đã cướp lời:

- Anh còn đứng đó làm gì? Đi mau!

Trương Thanh Vân cười cười, hắn chỉ chỉ điện thoại di động của Triệu Giai Ngọc, vẻ mặt nàng chợt biến đổi, nàng ném điện thoại cho Trương Thanh Vân rồi nói:

- Anh giữ lấy điện thoại cho tôi, không nên động đến những gì bên trong, bảo vệ cho tốt là được.

Triệu Giai Ngọc nói xong thì nháy mắt với Đoạn Vĩnh Thuần, sau đó đi ra khỏi phòng.

Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng của Triệu Giai Ngọc mà chỉ biết lắc đầu, hắn không thể không bội phục người phụ nữ này, dù tâm tình hỏng bét và gặp chuyện khó giải quyết thì ánh mắt vẫn không thay đổi. Ánh mắt lạnh lùng và khốc liệt chính là những đặc điểm trời sinh của nàng.

Thật ra Triệu Giai Ngọc cũng chẳng phải không biết dùng những lời lẽ tốt đẹp, thật ra nàng rất thông minh nhưng đặc biệt là trước nay chưa nói ra khỏi miệng, hoặc là nói quá ít. Nếu những người mới tiếp xúc với nàng thì rất khó thích ứng, nhưng khi biết được tính tình của nàng thì Trương Thanh Vân đã dần quen, Triệu Giai Ngọc thật ra cũng không quá khó chịu.

Trên đường quay về Thành Đô thì Trương Thanh Vân chạy rất nhanh trên đường cao tốc, nhưng khi đi được nửa đoạn đường thì hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nhìn vào kính chiếu hậu và thấy phía sau có hai chiếc xe lúc ẩn lúc hiện, màu xe quân đội, không thấy rõ biển số.

Trong lòng Trương Thanh Vân biết rất rõ, xe người ta thật ra đang ở phía sau, nhưng đối phương lái xe rất chuyên nghiệp, hiểu được phương pháp lợi dụng tầm mắt bị che khuất mà đôi khi chính Trương Thanh Vân không nhìn thấy thân xe của đối phương. Bọn họ đang tạo ra cho Trương Thanh Vân một ảo giác là xe của mình chạy nhanh hơn bọn họ.

Trương Thanh Vân thầm kêu khổ, không cần nghĩ cũng biết hai chiếc xe phía sau là của Triệu Truyền tìm Triệu Giai Ngọc, xem ra bọn họ đã sử dụng phương pháp định vị theo điện thoại. Đáng thương là Trương Thanh Vân bị Triệu Giai Ngọc ép buộc, vừa nghĩ đến tình cảnh Triệu Truyền biết được vụ việc thì Trương Thanh Vân đã cảm thấy nhức đầu.

Sau khi biết rõ đám người phía sau là ai thì Trương Thanh Vân dứt khoát giảm tốc độ, hắn đi ra khỏi đường cao tốc, sau đó luồn lách khắp đường lớn phố nhỏ trong Thành Đô, cuối cùng chạy đến khu Ung Cảnh. Hắn đặt điện thoại của Triệu Giai Ngọc lên xe, sau khi khóa kỹ cửa xe thì lên lầu đi ngủ.

Sáng hôm sau chuông cửa vang lên liên tục, Trương Thanh Vân mơ màng đứng dậy mở cửa, khi hắn mở cửa thì chợt giật nẩy mình, người đang đứng trước mặt không phải là Triệu Truyền thì là ai?

- Triệu...Triệu đại ca!

Trương Thanh Vân vội vàng kêu lên.

Triệu Truyền nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt hắn rất lạnh lùng, đột nhiên hắn quay đầu nói với hai tên cảnh vệ:

- Bắt tiểu tử này lại.

Triệu Truyền vừa nói dứt lời thì hai tên cảnh vệ đứng sau lưng lập tức phóng lên như mãnh hổ hạ sơn, hai người ở hai bên trái phải giữ chặt lấy Trương Thanh Vân.

Triệu Truyền tiến vào nhà đảo ánh mắt khắp bốn phía, một lúc lâu sau mới đi ra dùng giọng lạnh lùng hỏi:

- Giai Ngọc đâu? Cậu giấu nó đâu rồi? Thành thật khai báo!

Chỉ cần nhìn vẻ mặt Triệu Truyền là Trương Thanh Vân biết hắn đang hiểu lầm, rõ ràng cho rằng tối qua Triệu Giai Ngọc ngủ qua đêm trong nhà. Tình cảnh cô nam quả nữ, có thể biết được chuyện gì xảy ra?

Khi thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì Triệu Truyền trừng mắt nói:

- Cậu còn cố gắng cứng đầu sao?

- Tôi cho mười giây để buông tôi ra, tôi không phạm pháp, các anh bắt giữ nhân viên mà nước không hợp pháp, không có trát, không biết các anh muốn gì?

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

- Cậu!

Vẻ mặt Triệu Truyền chợt phát lạnh, rõ ràng đang sắp tức giận. Nhưng khi xem xét vẻ mặt của Trương Thanh Vân không chút thay đổi thì Triệu Truyền bĩu môi với hai gã cảnh vệ, Trương Thanh Vân lập tức cảm thấy thân thể được thả lỏng, đã được tự do.

- Có chuyện gì xảy ra? Vì sao điện thoại của Giai Ngọc lại ở trong xe cậu?

Triệu Truyền thở phì phò nói.

- Không biết, ngày hôm qua lúc tan tầm nàng gọi điện thoại cho tôi, bắt tôi đi đến Mục Huyện, nàng nói rằng sẽ cho tôi một món lễ vật.

Trương Thanh Vân nói, hắn thuận tay lấy áo mặc lên người, sau đó rót cho Triệu Truyền một ly trà:

- Triệu đại ca, anh đến khi nào vậy?

Triệu Truyền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt cũng dần trở nên buông lỏng, trên mặt có chút xấu hổ, hắn ngượng ngùng cười nói:

- Hì hì, nha đầu kia không ngờ đã học cách phản trinh sát, cậu không biết đâu, không ngờ nó vẫn còn thích đùa giỡn thế này, hì hì.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn rút cho Triệu Truyền một điếu, mình một điếu rồi châm lửa. Triệu Truyền hừ một tiếng nói:

- Sao vậy? Nó không nói lời nào với cậu à?

- Không, Triệu Giai Ngọc vẫn rất nghiêm túc.

Trương Thanh Vân nói.

- Nghe nói cậu sắp đưa A Sương về nước phải không?

Triệu Truyền chợt xoay chuyển chủ đề, hai huynh muội có tính tình giống hệt nhau, toàn nói những lời nửa vời, nói đông một câu, tây một câu, thích gì nói đấy.

Trương Thanh Vân gật đầu nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com

- Đúng vậy, cô ấy ở nước ngoài không được, lúc này quốc gia cần người đầu tư. Cô ấy rút tiền ra nước ngoài đầu tư, giúp bọn họ phát triển kinh tế, điều này tất nhiên phải nghiêm túc xử lý.

Cuối cùng gương mặt Triệu Truyền mới hòa hoãn trở lại, ngụm trà mới uống vào thiếu chút nữa đã phun ra. Hắn biết Trương Thanh Vân đang nói lời đùa giỡn trên họng súng nhưng lời nói rất ẩn giấu, bộ dạng cũng rất nghiêm trang.

Triệu Truyền cười, bầu không khí trong phòng cũng hòa hoãn, hắn giống như đã quên đi nguyên nhân đến đây, bắt đầu quan tâm đến cuộc sống và công tác của Trương Thanh Vân ở Thành Đô, trong mắt không che giấu cái nhìn tán thưởng.

- Đúng rồi, Thanh Vân, cậu tự mua căn nhà này sao? Tôi cần phải nói rõ với cậu, ngồi xuống đứng lên thì cái mông phải sạch sẽ, không cần vì những thứ vặt vãnh mà đi lầm đường, chuyện A Sương cậu đã biết rõ, cứ thế này cũng được nhưng vấn đề kết hôn là không thể, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý mới được.

Triệu Truyền nói, rất khó để hắn nói ra những lời thấm thía thế này. Chỉ cần xem những biểu hiện của Trương Thanh Vân ở Giang Nam trong thời gian vừa qua thì Triệu Truyền cũng giữ vững ý nghĩ, cũng tương đối hài lòng.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên buồn bã, hắn không nói gì. Lời nói của Triệu Truyền quá dư thừa, chuyện mình và Cảnh Sương rõ ràng không thể kéo lung tung ra mặt bàn. Điều này cũng làm Trương Thanh Vân cảm thấy lồng ngực tưng tức.

Sau khi trải qua lúc trầm mặc thì Triệu Truyền nhíu mày nói:

- Trước tiên cậu phải công tác sao cho tốt, cố gắng tìm cơ hội để xuống dưới rèn luyện, tôi nghe nói cậu đã báo danh rồi, có chuyện này sao?

Trương Thanh Vân lập tức gật đầu, trong lòng thầm cân nhắc lời nói của Triệu Truyền, xem ra hắn đã động tâm với vấn đề mình xuống tuyến dưới nhận chức. Lúc này thế lực họ Triệu quả nhiên có hơi yếu, chỉ có một Hà Khôn đang trông nom kinh tế, lão già này vẫn còn có chút căn cơ trong phòng tổ chức nhưng sẽ để mắt đến mình sao? Trương Thanh Vân cơ bản đã phủ quyết khả năng này.

Quen biết Triệu Truyền vài năm thì Trương Thanh Vân dù không biết rõ thế lực nhà họ Triệu nhưng mơ hồ cảm giác được trung tâm của họ nằm trong quân đội, chính trị chỉ là phần nhỏ mà thôi. Chắc chắn sẽ có thường ủy trong cục chính trị trung ương, cũng sẽ có ủy viên trung ương đảng nằm trong danh sách.

Triệu Khanh Minh cũng là một người họ Triệu trong bộ công thương, có lẽ đây cũng là một trụ cột của Triệu gia, nhưng người này vẫn chưa tiến vào danh sách ủy viên, cấp bậc hành chính cũng có thể là cấp bộ mà thôi.

Trương Thanh Vân trò chuyện với Triệu Truyền trong chốc lát, Triệu Truyền cũng không có quá nhiều hứa hẹn chỉ mong Trương Thanh Vân nắm bắt cơ hội. Trương Thanh Vân biết rõ ý nghĩ của Triệu Truyền, người làm quan phải biết tự lập mới là vấn đề chủ chốt, mà phe phái cũng chỉ là một nhân tố bên trong mà thôi.

Huống hồ Trương Thanh Vân hắn đang còn trẻ mà đã là cán bộ cấp sở, rất có cơ hội tiến lên, nhưng cũng có rất nhiều người làm quan cả đời mà không thể tiến. Vũ Đức Chi là một lão già tuyệt thế yêu nghiệt mà cả đời vẫn dậm chân ở chức vị phó phòng, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không dám quá đề cao chính mình.

- À, đúng rồi, sau này cậu có gặp qua nha đầu Quách gia chưa?

Triệu Truyền đột nhiên nói.

Trương Thanh Vân vội vàng lắc đầu, Triệu Truyền thở dài một hơi nói:

- Nếu có cơ hội thì cậu phải biết nắm chắc, gần đây nha đầu kia đã tỉnh ngộ, đã bắt đầu làm việc rồi.

Trương Thanh Vân chợt híp mắt, Quách Tuyết Phương đã trở về thủ đô rồi sao? Không phải vì lời nói của mình đã kích thích nàng đấy chứ? Nếu quả thật là như vậy thì chính mình quả nhiên công đức vô lượng, rõ ràng đã cứu được thiếu nữ thất bại trong tình trường bên bờ vực, đây đúng là tích âm đức.

Sau khi nói thêm vài câu thì Triệu Truyền cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, Trương Thanh Vân thấy Triệu Truyền ở trong quân ủy hơn một năm thì lời ăn tiếng nói và cử chỉ cũng có sự biến đổi, Triệu Truyền đã không còn sắc nhọn như xưa, điều này có thể cảm nhận được qua ngôn từ của hắn.

Trương Thanh Vân còn nhớ rất rõ những lần mình gặp mặt Triệu Truyền, mỗi lần như vậy hắn lại bị người ta quay như quay dế, lúc này tình huống như trước đã không còn. Tất nhiên cũng không loại trừ tình huống mình càng ngày càng thuần thục và cầu tiến, đồng thời chức quan cũng đã lớn, sau này biết đâu sẽ có nhiều cơ hội trao đổi với Triệu Truyền?

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì cảm xúc trong lòng cũng bành trướng, cũng tràn đầy ước mơ đối với con đường phía trước.

Sau khi Triệu Truyền đi thì Trương Thanh Vân cũng lái xe đi tìm Biện Huy Hoàng, lúc này công tác của phòng giám sát ngày càng nhiều, khi vào giờ làm việc cũng bận rộn hẳn lên, thừa dịp rãnh rổi cũng nên đến căn dặn lão vài lời. Dù sao thì Thành Đô cũng không giống như Ung Bình, các thế lực nơi này rất rắc rối và phức tạp, cần phải kiêng kị rất nhiều thứ, nếu không sẽ chọc phải phiền phức không cần thiết.

Cuối tuần thư ký Tiểu Dương cũng đến thông báo cho Trương Thanh Vân, hắn nói hai giờ chiều bí thư trưởng Dương sẽ mời hội nghị các giám sát trên phó khoa, muốn Trương Thanh Vân chuẩn bị trước. Đồng thời Tiểu Dương cũng đưa cho Trương Thanh Vân một văn kiện "Tăng cường kiểm tra kỷ luật, giám sát, đôn đốc nhân viên giác ngộ và học tập đường lối của đảng", đây là văn kiện tuyên bố có danh nghĩa của văn phòng tỉnh ủy.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt xiết chặt, danh sách của trường đảng rõ ràng đang chuẩn bị được đưa xuống, hội nghị hôm nay rất có thể sẽ đề cử nhân viên đi học tập. Hắn vừa nghĩ đến đây thì lập tức sinh ra cảm giác trở tay không kịp, chính hắn vừa được đề bạt, liệu có nên tiếp tục học tập hay không?

Trương Thanh Vân chợt nhớ đến một hội nghị mà ngày đó thư ký trưởng Dương đã ra ám hiệu cho mình phải hạ chút danh tiếng, lúc này hắn mới hiểu rõ những gì được ẩn giấu bên trong lời nói. Cũng may trước khi có thông báo từ văn phòng tỉnh ủy thì Trương Thanh Vân đã ra ám hiệu thỏa đáng cho bí thư trưởng Dương, không hổ danh là lão cơ quan, ít nhất cũng biết khống chế toàn cục, những hiểu biết của Dương Hân về tổ chức đã vượt xa Trương Thanh Vân rất nhiều.

Đỗ Dũng cũng có tính tình giống như Khương Tử Nha, người này rất giỏi dùng đòn vu hồi, nhìn qua thì không có gì đặc biệt, tính tình cũng ngay thẳng, nhưng thật ra có vài việc đã nắm chắc đến mức không thể tin. Ví dụ giai đoạn tranh chức phó chủ nhiệm thường vụ, Đường Quốc Huy vốn có tiếng nói cao nhất nhưng cuối cùng vị trí lại rơi xuống đầu Đỗ Dũng, điều này đã hoàn toàn nói rõ vấn đề.

Trương Thanh Vân lại nghĩ đến những loại biểu hiện của Đỗ Dũng khi mình tiến lên chức phó chủ nhiệm, Đỗ Dũng vừa thưởng thức vừa bài xích mình, nhìn qua có vẻ không sáng suốt nhưng nếu xem xét tinh tế thì có hương vị khác. Lúc đó không phải mình cho rằng Đỗ Dũng là kẻ thô ráp sao? Mình thấy thế nào? Lãnh đạo sẽ thấy thế nào?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cũng lập tức nghĩ đến câu "nan đắc hồ đồ" của Vũ Đức Chi, Đỗ Dũng rõ ràng là kẻ hiểu rất rõ vấn đề này, vì hắn biết để lại ấn tượng gì thích hợp nhất đối với lãnh đạo. Không cần nói cũng biết chức vụ phó chủ nhiệm thường vụ mẩn cảm như thế nào, nếu không khéo thì không bằng lòng dạ nông cạn, như vậy không phải lãnh đạo dùng người sẽ càng thêm an tâm à?

Trương Thanh Vân nghĩ như vậy thì thầm lắc đầu, quan trường rõ ràng là vùng nước quá sâu, có thể bắt buộc lãnh đạo phải chú ý mà không bài xích thì chứng tỏ rất có tài, là con đường thành công của riêng một người. Nếu dùng ý đồ của mình mà nhìn người khác thì rõ ràng sẽ quá thiển cận, Trương Thanh Vân không thể không thừa nhận đã học được rất nhiều điều từ Đỗ Dũng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất