- Thanh Vân, tôi bội phục tốc độ tăng quan của anh, không ngờ anh cũng rất tinh thông trong kinh doanh. Hạng mục phát triển nước giải khát quả nhiên rất tốt, là hạng mục dễ kiếm ra tiền.
Sau khi dùng cơm thì Hà Tuấn nhấp một ngụm cà phê rồi nói.
Trương Thanh Vân cũng không quan tâm thông tin của Hà Tuấn phát ra từ đâu, hắn chỉ cười nói:
- Điều này cũng không còn biện pháp nào khác, thật ra tôi còn xem qua rất nhiều hạng mục nhưng chẳng qua lại không có tiền đầu tư.
- Sao? Anh có thể nói ra vài thứ để tôi học tập.
Hà Tuấn nhíu mày, hắn dùng giọng hăng hái nói.
- Bất động sản, bảo vệ môi trường, đây đều là những ngành kinh doanh rất hiệu quả, không phải anh đang đầu tư vào bất động sản sao? Phương diện bảo vệ môi trường cũng cần phải chú ý. Nghe nói ở phía đông thành phố đang chuẩn bị đầu tư xây dựng một nhà máy xử lý nước thải, anh không có hứng thú sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Ha ha!
Hà Tuấn niềm nở cười nói:
- Anh đấy, cặp mắt quả nhiên lợi hại, tôi đang làm bất động sản nhưng vẫn còn rất nhỏ lẻ, vẫn không thể phát triển mạnh, không thể nào so sánh được với những người khác. Đúng là không còn biện pháp nào khác, chúng ta ở Giang Nam có quá ít tài chính.
- Còn về phần công ty xử lý nước thải, hì hì, hạng mục thì rất tốt nhưng đó là ưu thế của Quách gia, tôi muốn vào cũng không đủ thực lực, cũng không đủ sức cạnh tranh.
Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt co rút lại, lời nói của Hà Tuấn cũng quá rõ ràng, rất thẳng thắn, căn bản không xem Trương Thanh Vân là người ngoài. Nhưng Trương Thanh Vân lại nghe ra hương vị khác trong lời nói của Hà Tuấn, hắn biết rõ người này đang cố gắng dùng miệng lưỡi để gạt người.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trương Thanh Vân nghe thấy tin tức Quách gia nắm quyền khống chế xây dựng và kinh doanh các nhà máy chế biến nước thải. Trương Thanh Vân muốn nói về điều này cũng chỉ vì thăm dò những hiểu biết của Hà Tuấn, xem ra vụ án mà hắn vừa nhận từ tay Đỗ Dũng quả nhiên rất khó khăn.
Những ý niệm trong lòng Trương Thanh Vân thay đổi rất nhanh, Quách gia có quan hệ rất sâu với Hoàng Tân Quyền, chẳng lẽ không người nào nghi ngờ thư ký trưởng Hoàng Tân Quyền, chẳng lẽ vụ án này do chính thư ký trưởng chèn ép? Trương Thanh Vân nghĩ như vậy thì dùng tay gõ uống bàn, hắn nhấp một ngụm cà phê rồi nhướng mày nói:
- Tôi vẫn còn có chút khờ dại, vốn cũng có một người làm trong công trình bảo vệ môi trường, cũng muốn tham gia một tay vào công trình xử lý nước thải ở phía đông thành phố, rõ ràng hiện nay đã không còn thích hợp.
Hà Tuấn đảo mắt đánh giá Trương Thanh Vân, khi thấy Trương Thanh Vân nói với vẻ mặt thành thật không giống như giả vờ thì trong lòng không khỏi thầm than, chẳng lẽ người này thật sự quan tâm đến vấn đề xử lý nước thải? Hà Tuấn nghĩ đến đây thì lập tức cười nói:
- Những công trình liên quan đến bảo vệ môi trường ở Thành Đô đều được Chu Quốc Hoa làm rất tốt, hôm nào có cơ hội tôi sẽ giới thiệu để hai người gặp mặt. Chu Quốc Lập trong cục công an Thành Đô chính là em trai của hắn, người này là một kẻ tài giỏi.
Trương Thanh Vân liên tục nói lời cảm ơn, sau đó lập tức chuyển chủ đề đến những vụ việc khác. Tất nhiên vấn đề đầu tư sẽ rất hòa hợp, Hà Tuấn muốn tham dự thì hắn tỏ vẻ giúp đỡ, sau đó quay về sẽ giật dây giới thiệu Biện Huy Hoàng và những người khác.
Hà Tuấn liên tục cảm ơn, sau đó lại tự nhiên chuyển chủ đề lên người Triệu Giai Ngọc. Người này không hiểu vì sao biết được Triệu Truyền giới thiệu bạn gái cho Trương Thanh Vân, trong lời nói còn tỏ vẻ rất khen thưởng Quách Tuyết Phương. Trương Thanh Vân nghe qua mà thầm buồn cười, rõ ràng Hà Tuấn vẫn còn chưa từ bỏ ý định với Triệu Giai Ngọc, người này đang lầm đường lạc lối, hắn luôn cho rằng Trương Thanh Vân là kẻ có ý với Triệu Giai Ngọc? Chẳng lẽ đang dùng đòn vu hồi?
- Được rồi, tôi nói với anh một chuyện, nghe nói Triệu tướng quân sắp đến Thành Đô, anh có biết không?
Trương Thanh Vân nói.
Trên mặt Hà Tuấn lộ ra biểu cảm mất tự nhiên, hắn mỉm cười nói:
- Tôi đã sớm nghe nói, có lẽ hai ba ngày nữa sẽ đến.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn phát hiện ra những biểu cảm của Hà Tuấn đối với mình là rất không bình thường, hình như càng lúc càng khách khí hơn. Thứ hai là trong điện thoại Hà Tuấn nhắc đến chuyện làm ăn nhưng vừa rồi khi bàn bạc lại có chút thất thần, sau đó lập tức chuyển sang nói về Triệu Giai Ngọc và bạn gái Trương Thanh Vân, như vậy chứng tỏ lòng dạ của Hà Tuấn cũng có chút rối bời.
Hơn nữa Hà Tuấn lại thường nói ra những lời mà người khác cảm thấy rất khó hiểu, Quách Tuyết Phương mà hắn cho rằng rất hiền lành dễ thương, người này rốt cuộc đang có ý đồ gì?
Đặc biệt là vừa rồi khi Trương Thanh Vân hắn nhắc đến Triệu Truyền thì nụ cười của Hà Tuấn làm người ta sinh ra cảm giác khác thường. Rốt cuộc Triệu Truyền đến Giang Nam làm gì? Có quan hệ gì với Hà gia? Có liên quan gì đến mình hay không?
- Thanh Vân, chúng ta cạn chén, không say không về!
Hà Tuấn đột nhiên nâng ly nói, lúc này rõ ràng hắn đã nói ra một câu không mấy phù hợp.
Trương Thanh Vân cụng ly với Hà Tuấn, Hà Tuấn uống một hơi cạn sạch rồi nói:
- Hôm nay cám ơn anh đã cùng uống rượu với tôi, chúng ta rõ ràng là những người khổ sở ở Giang Nam. Lần này Triệu tướng quân đến cũng không biết có bao nhiêu người muốn có cơ hội gặp mặt anh ấy một lần, anh ấy là người ngày đi ngàn dặm, rất bận rộn.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, trong lòng hắn biết chắc Hà Tuấn hôm nay không bình thường, có rất nhiều tâm sự. Còn nguyên nhân vì sao thì Trương Thanh Vân không muốn suy xét, hơn nữa cũng không thể suy xét được. Nhưng uống rượu thì không sao, nếu người này thích uống thì hắn chiều tới bến.
Hai người hai tâm tư khác nhau cùng nâng ly, Hà Tuấn dần dần say men, Trương Thanh Vân đưa ra ý kiến tạm ngừng tiệc rượu.
Hà Tuấn là tổng giám đốc, hắn có thư ký và lái xe riêng, tất nhiên những bọn họ sẽ phụ trách những công tác phía sau mà không cần Trương Thanh Vân phải quan tâm. Sau khi rời khỏi khách sạn quốc tế thì Trương Thanh Vân lái xe về nhà.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì Trương Thanh Vân mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sa lông nhưng trong lòng lại thầm suy xét về vụ án ngày hôm nay. Bí thư trưởng Dương chắc chắn biết rõ vấn đề này, hắn giữ hồ sơ lâu như vậy nhưng hôm nay mới buông, không biết hắn đang nghĩ gì?
Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy rất nhức đầu, công tác giám sát lúc nào cũng là như vậy, muốn giải quyết chuyện gì thì phải xem vào ý của lãnh đạo, nếu khiêu vũ sai nhịp thì không có quả ngọt để ăn.
Trương Thanh Vân thầm hạ quyết tâm, nếu lần sau tỉnh ủy có cơ hội cho cán bộ xuống tuyến dưới, hắn nhất định sẽ phải tranh thủ cướp đoạt ngay. Trương Thanh Vân đã ở Giang Nam được hai năm nhưng hắn thấy thế lực họ Triệu đang dần mềm nhũn, chẳng lẽ không cấp cho một cán bộ cấp sở một danh sách xuống tuyến dưới sao?
Vài ngày sau Trương Thanh Vân không thèm quan tâm đến vụ án nhà máy xử lý nước thải, Hứa Nguy đến tìm tin tức nếu có vấn đề gì xảy ra sẽ phàn nàn với Nghiêm Tuấn, Trương Thanh Vân căn bản không cần xen vào. Lúc này hắn muốn đặt nặng đại cục, hắn có ý tôn trọng Nghiêm Tuấn làm Hứa Nguy rất buồn bực.
Hứa Nguy cảm thấy sau khi từ Ung Bình trở về thì Trương Thanh Vân giống như đã biến thành một người khác, thường hay ngẩn ngơ, bị người trèo lên đầu lên cổ nhưng vẫn cố gắng lấy đại cục làm trọng. Hứa Nguy không hiểu khí thế và sự khôn khéo khi còn ở Ung Bình biến đi đâu mất rồi, chẳng lẽ giám sát viên cao cấp có thể đè chết người?
Thời gian qua nhanh, nháy mắt đã là thứ sáu, mai chính là ngày nghĩ. Đến chiều khi Trương Thanh Vân chuẩn bị tan tầm thì Nghiêm Tuấn cười hì hì đẩy cửa văn phòng nói:
- Thanh Vân, vụ án nhà máy xử lý nước thải Thành Đô đã được xem xét kỹ càng, vấn đều của bọn họ liên quan đến máy móc thiết bị, tôi đề nghị báo cáo lên trên để bọn họ chỉnh đốn và cải cách.
- Anh ngồi đi!
Trương Thanh Vân khoát tay nói, hắn liếc hồ sơ trên tay Nghiêm Tuấn mà trong lòng thầm cười lạnh. Người này đã viết xong hồ sơ rồi mới đến tìm hắn thương lượng, thật sự là quá mức khó khăn.
- Anh Nghiêm, khoa của anh đã thống nhất ý kiến chưa?
Trương Thanh Vân rót cho Nghiêm Tuấn một ly trà rồi dùng giọng tùy ý nói.
Vẻ mặt Nghiêm Tuấn có chút biến đổi, lão cười ngượng ngùng nói:
- Thanh Vân, trưởng khoa Hứa là người trẻ tuổi nóng vội, xử lý vụ việc không suy xét toàn diện, nhà máy xử lý nước thải đợt vừa qua đã được chính tỉnh ủy khen ngợi, chúng ta làm việc bắt buộc phải linh hoạt.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Cần phải kiểm tra thật nghiêm khắc dưới cơ sở, còn trên cơ sở thì hoàn toàn có thể đối phó linh hoạt, anh Nghiêm cho rằng lời nói của tôi có đúng không?
- Điều này, điều này!
Nguyên Tuấn dùng giọng ấp úng nói, cặp mắt tam giác nhìn Trương Thanh Vân có chút bay bổng. Lúc này Trương Thanh Vân cũng dùng giọng lơ đãng nói:
- Tôi thấy nhà máy xử lý nước thải có điều kiện cơ sở vật chất rất tốt, có lẽ cũng vừa thay đổi trang thiết bị. Những thiết bị mới mà có vấn đề sao? Nhưng nếu nhà máy có vấn đề thì rõ ràng đã không đạt chuẩn, những tin tức đưa đến cho lãnh đạo thì ai chịu trách nhiệm?
Vẻ mặt Nguyên Tuấn chợt đỏ lên nhưng trong lòng cũng hiểu được ý đồ của Trương Thanh Vân, đây không phải là lần đầu tiên lão và Trương Thanh Vân có liên quan đến nhau, lão cũng biết người này lợi hại nhưng thật sự muốn kiểm tra sao? Vụ án này sao có thể kiểm tra nghiêm túc cho được?
- Anh Nghiêm, đây là hồ sơ vụ án phải không? Để tôi xem thử!
Trương Thanh Vân chỉ vào hồ sơ nói.
- À, điều này, hì hì, hồ sơ còn chưa chuẩn bị tốt, còn chưa chuẩn bị tốt!
Nguyên Tuấn dùng giọng ngượng ngùng nói nhưng trong lòng lại cố nén giận.
Trương Thanh Vân rõ ràng không tham gia nhưng những lời của hắn rất có đạo lý, cán bộ giám sát công tác phải cầu thị, có sai lầm nhưng không thể báo cáo láo. Nếu người được phân công quản lý cũng có cùng quan điểm với giám sát viên thì hồ sơ chắc chắn sẽ được chuyển lên lãnh đạo, sau khi duyệt hồ sơ thì lãnh đạo sẽ nghĩ thế nào? Trương Thanh Vân bắt buộc phải ra tay để Nguyên Tuấn cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Vụ án này vốn trưởng khoa Hứa cũng có chủ trương xử lý nghiêm túc nhưng Nguyên Tuấn lại độc đoán quyết định một mình, không ngờ Trương Thanh Vân cũng quyết định muốn xem xét thật kỹ lưỡng, điều này làm cho Nguyên Tuấn khó thể kiên trì được.
Khi Nguyên Tuấn bỏ đi thì Trương Thanh Vân thầm nở nụ cười, có lẽ bước tiếp theo của Nguyên Tuấn có phải là đi tìm bí thư trưởng Dương?
Trương Thanh Vân đã cẩn thận suy xét rất kỹ về vấn đề nhà máy xử lý nước thải, công trình này là của Quách gia, dù bất kỳ điều gì cũng không đến lượt phòng giám sát.
Vì trước kia bí thư Hoàng chính là người phụ trách văn phòng tỉnh ủy, lúc này người chủ nhiệm phòng giám sát chính là thư ký trưởng Dương, nhưng đây cũng là người của bí thư Hoàng, đây không phải đang nói mình tra chính mình sao? Hồ sơ này được Dương Hân giữ lại hơn một tháng, vì cái gì?
Chỉ có một câu để giải thích đó chính là nhà máy xử lý nước thải ở phía tây Thành Đô đã hoàn toàn tìm ra đường lui cho mình, nếu có người xuống kiểm tra cũng không còn gì phải sợ.
Vì vậy vụ án này nhất định phải kiểm tra thật nghiêm, khí thế càng lớn càng tốt, nếu không thì phòng giám sát sẽ có vài tên rớt mũ ô sa.
Từ xưa đến nay đều là vậy, dù là bất kỳ phe pháp nào, nếu ăn một mình thì sẽ luôn bị kẻ khác ghen ghét, lúc này công trình xử lý nước thải ở Thành Đô cũng là như vậy, có rất nhiều người đang nhìn vào chằm chằm. Trương Thanh Vân cũng không dám nghĩ thêm, nếu lúc này phòng giám sát không biết phối hợp, không biết khống chế đại cục thì rõ ràng rơi vào đại họa.
Khi tan tầm thì Trương Thanh Vân trực tiếp lái xe đến quận Kim Thủy, Biện Huy Hoàng đã đến, tạm thời được sắp xếp trong khách sạn ở quận Kim Thủy.
Khi Trương Thanh Vân chạy xe đến khách sạn thì Biện Huy Hoàng đã sớm chuẩn bị sẵn bàn cơm, hai người dùng cơm ngồi nó chyện ha hả rất hợp tính. Biện Huy Hoàng cảm thấy rất biết ơn vì Trương Thanh Vân tìm đến cho mình nguồn tài chính, vì vậy nói rất nhiều điều trên bàn cơm. Trương Thanh Vân cũng không muốn nói nhiều, chỉ cố gắng khích lệ Biện Huy Hoàng phát triển sự nghiệp để trở nên hùng mạnh.
Biện Huy Hoàng tất nhiên sẽ liên tục xưng vâng nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ bí thư Trương bây giờ càng lúc càng trầm ổn, nếu so sánh với khi còn ở Ung Bình thì lúc này hoàn toàn có sức và khí thế. Hắn tìm người đầu tư mà nhàn nhã như không, đồng thời cũng không mấy quan tâm đến cách sắp xếp thế nào, nếu có thể đến mức độ này thì quả nhiên đã có phong thái của lãnh đạo.
Lãnh đạo phải làm cho người ta tín nhiệm, loại tín nhiệm này phải sâu sắc hơn những lời ủng hộ suông đối với đám người chuyên hô hào bằng miệng. Nếu đã dặn dò thì anh chắc chắn phải làm, cố gắng để làm, đây mới chính là thuật nắm bắt con người của lãnh đạo.
Trương Thanh Vân không hỏi chuyện công ty, tất nhiên Biện Huy Hoàng cũng rất biết điều mà không nhắc đến, lão chỉ nói đến những chuyện trong gia đình. Biện Huy Hoàng chuẩn bị xây dựng trung tâm hậu cần ở Mục Huyện ngoại ô Thành Đô, đồng thời lão cũng đã chuẩn bị đến đó mua nhà.
Trương Thanh Vân đề nghị Biện Huy Hoàng mua hai căn, một căn ở gần đại học Giang Nam, một căn ở Mục Huyện. Dù sao thì Ngải Gia và Biện Hoa cũng phải học tập và sinh sống, Biện Huy Hoàng có chút do dự nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn biết rõ tình hình tài chính của Biện Huy Hoàng khá căng, rõ ràng tất cả tài chính đều đã dồn lên kinh doanh, sợ rằng cũng không còn dư dả bao nhiêu.
- Chú cũng không nên quá mức lo lắng về vấn đề tài chính, cụ thể cần đầu tư bao nhiêu thì đến lúc đó sẽ hiệp thương rõ ràng, nếu không đủ tiền thì hoàn hoàn toàn có thể kêu gọi thêm.
Vẻ mặt Biện Huy Hoàng cũng có hơi trở nên căng thẳng, khi suy xét cẩn thận lại lời nói của Trương Thanh Vân thì lão cũng hiểu ra vài phần hương vị. Ý đồ của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn chắc chắn, hơn nữa tài chính cần nhiều hay ít hoàn toàn có thể bàn luận, thật sự có chuyện như vậy sao?
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm rượu, hắn không tiếp tục nói thêm lời nào. Biện Huy Hoàng thấy ánh mắt của Trương Thanh Vân thì biết rõ người này sẽ không quá đặt nặng vấn đề kinh doanh của chính mình, vì vậy mà tâm tình cũng có chút buông lỏng.
Biện Huy Hoàng thầm nghĩ bí thư Trương tìm tài chính cho mình để làm gì? Không phải mình đang ăn nhờ vào Ngải Gia sao? Hắn cần gì phải lừa gạt chính mình? Sau khi nghĩ thông suốt những vấn đề này thì Biện Huy Hoàng cũng không dám khinh thường ý kiến mua nhà gần đại học Giang Nam của Trương Thanh Vân. Nếu để Trương Thanh Vân cho rằng Gia Gia đến Biện gia bị bố chồng làm cho uất ức thì rõ ràng không hay.
Biện Huy Hoàng đang suy nghĩ lung tung thì Trương Thanh Vân cũng tự rót rượu cho chính mình và nghĩ về Cảnh Sương. Sau khi Cảnh Sương về nước sẽ sống ở Hải Đông, hắn phải làm sao để giúp nàng? Hắn sao có khả năng mỗi ngày đều chạy đến Hải Đông? Điều này đúng là quá đau đầu.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân phục hồi tinh thần rồi nhấn nút nghe.
- Anh đang ở đâu?
Giọng nói lạnh lùng của Triệu Giai Ngọc vang lên, tuy không quá mức lạnh lùng nhưng lại có thêm chút cảm giác trầm trọng.
- Có chuyện gì không?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
- Tôi ở Mục Huyện, anh...Anh...
Triệu Giai Ngọc nói có chút ngập ngừng, cuối cùng mới nói:
- Tôi có chuyện muốn bàn với anh, anh có thể đến ngay bây giờ được không?
- Mục Huyện sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng ngạc nhiên nói, hắn đưa tay nhìn giờ, lúc này cũng đã khá muộn, chạy xe đến Mục Huyện cũng mất hơn một giờ, lúc đó còn nói được gì? Trương Thanh Vân đang muốn nói chuyện thì trong điện thoại vang lên tiếng hét kinh hãi của Triệu Giai Ngọc, sau đó là những tiếng tút tút.
Trương Thanh Vân lập tức vươn người đứng dậy, Triệu Giai Ngọc đã xảy ra chuyện gì? Hắn nghĩ đến đây thì không còn tâm tư ở lại với Biện Huy Hoàng, hắn đứng dậy nói chút tình huống rồi xuống lầu lái xe phóng như bay về phía Mục Huyện.
Trương Thanh Vân đã đến Mục Huyện được hai lần, đầu tiên là cùng Hà Tuấn, Đoạn Vĩnh Thuần và Triệu Giai Ngọc đến xem xét kinh doanh điện tử. Sau đó hắn không thèm nể mặt Hà Tuấn, xếp đặt bàn cờ, phá giải vụ án bệnh viện y Giang Nam và bôi đen mặt Hà Tuấn.
Lần thứ hai chính là Nghê Thu Nguyệt, khu biệt thự kia của Nghê Thu Nguyệt nằm trong Mục Huyện, đó là buổi đầu tiên của một hành trình đầy kiều diễm. Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến Nghê Thu Nguyệt thì không nhịn được phải lắc đầu cười khổ, đã một tháng rồi nàng chưa đến tìm mình, có lẽ cố gắng nhịn cũng rất khó khăn. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Trương Thanh Vân miên man suy nghĩ, rất nhanh hắn đã đến Mục Huyện, hắn tiếp tục gọi cho Triệu Giai Ngọc bốn năm lần nhưng đều không thể được. Trong lòng Trương Thanh Vân lập tức có chút luống cuống, nếu Triệu Giai Ngọc thật sự xảy ra vấn đề gì thì hậu quả hoàn toàn có thể thấy được. Tình hình an ninh trật tự ở Mục Huyện không thể nào bằng nội thành, Triệu Giai Ngọc cũng quá quái lạ, nửa đêm nửa hôm chạy đến đây làm gì?
Trương Thanh Vân phóng xe nhanh hơn, hắn chạy đến thị thấn trong Mục Huyện, vì không có mục đích nên hắn đành phải dừng xe ở quán cơm Tâm Mục Gia Viên, sau đó tiến vào hỏi tên những vị khách thuê phòng. Cũng may thái độ của nhân viên phục vụ rất tốt, chỉ sau phút chốc đã nói cho Trương Thanh Vân biết rõ vị trí, Triệu Giai Ngọc quả nhiên đang ở đây. Trương Thanh Vân thầm thở phào một hơi, hắn tiến lên căn phòng lầu ba.
Nhân viên phục vụ mở cửa phòng, Trương Thanh Vân nhìn vào thì thấy ngay Triệu Giai Ngọc.
- Giám đốc Triệu, sao chỉ có mình cô...
Trương Thanh Vân vừa nói được một nửa thì phát hiện Triệu Giai Ngọc có chút gì đó rất lạ, vẻ mặt không có gì quá dọa người nhưng trên bàn là vài chai rượu, nàng ở trong đây một mình.
- Ngồi đi, sao anh biết tôi ở trong đây?
Triệu Giai Ngọc nói, giọng điệu khá bay bổng, cơ thể rất uể oải.
Trương Thanh Vân chậm rãi tiến lên ngồi xuống, hắn cười nói:
- Tôi rất quen thuộc Mục Huyện.
Không ngờ Triệu Giai Ngọc lại nở nụ cười, điều này rất hiếm gặp, nàng nói:
- Tôi cũng vậy, tôi đến đây ba ngày rồi. À, anh của tôi có tìm anh không?
Trương Thanh Vân nhíu mày lắc đầu nói:
- Triệu đại ca đến Thành Đô rồi à? Tôi...Tôi không biết, anh em các người đã gặp mặt nhau chưa?
- Chưa gặp thì có gì sao? Có gì mà kỳ quái?
Triệu Giai Ngọc mỉm cười lộ ra hàm răng trắng nõn, nhưng trên người bùng ra mùi rượu nồng nặc, rõ ràng hôm nay đã uống rất nhiều.
Trương Thanh Vân đột nhiên cảm giác được chuyện này có chút vấn đề gì đó, Triệu Truyền đến Thành Đô mà phản ứng của Triệu Giai Ngọc rất kỳ quái, không phải mấy ngày trước Hà Tuấn cũng thất thần à? Mà Triệu Giai Ngọc thì còn ác liệt hơn, lại uống rượu, rốt cuộc vì nguyên nhân gì?
- Cô uống rượu ghê gớm thế này sao?
Trương Thanh Vân cầm một chai rượu lên lắc lắc, đồng tử chợt co rút, rượu brandy* sao? Triệu Giai Ngọc điên rồi à? Uống hết một chai thế này, nàng muốn chết sao?
(*: Là một loại rượu mạnh được điều chế bằng cách chưng cất rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát được ủ lâu năm trong thùng gỗ, sau đó được giảm nồng độ rượu bằng cách pha thêm nước cất.)
- Sao vậy? Tôi uống rượu không được à? Tôi không thích những kẻ can thiệp vào cuộc sống cá nhân của chính mình.
Triệu Giai Ngọc dùng giọng lạnh lẽo nói.
Trương Thanh Vân mỉm cười cắn cắn môi, Triệu Giai Ngọc hôm nay không bình thường. Hắn cũng không thèm quan tâm mà rót hết số rượu còn lại ra, sau đó bắt đầu ngồi nhấm nháp.
Triệu Giai Ngọc híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, đột nhiên nói:
- Nếu tôi và anh trai gây náo loạn thì anh có cảm thấy đáng tiếc không?
- Phụt!
Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã phun hết rượu ra ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn Triệu Giai Ngọc, một lúc lâu sau mới nói:
- Điều này là đương nhiên, nhưng tôi thấy có nên hay không, hai người không thể tìm cha giúp phân xử à?
- Cha tôi đã chết rồi.
Trương Thanh Vân đột nhiên nhảy dựng lên, hắn cảm giác mình đã nói sai lời, lúc này cũng không còn khả năng chữa lại. Khi hắn đang định mở miệng thì Trương Thanh Vân đã bấm chuông gọi phục vụ, nàng gọi lên hai chai brandy.