Trương Thanh Vân ôm siết lấy Nghê Thu Nguyệt, hai người hôn nhau, nụ hôn rất cuồng nhiệt, rất nóng, rất bức bối. Mùi hương tinh khiết từ trên thân thể Nghê Thu Nguyệt bùng ra, người phụ nữ sau khi được tưới tắm có vẻ mặt hồng nhuận, bờ mi cong vút, khóe mắt đưa tình lúng liếng nước. Trương Thanh Vân nhịn không được phải đưa tay xoa bóp bộ ngực ngạo nghễ, tay còn lại chuyển xuống bên dưới bóp nhẹ. Nghê Thu Nguyệt lên rỉ, chiếc lưỡi hồng lại càng quấn lấy lưỡi Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn ấn nút hạ cửa sổ xuống cho luồng không khí tươi mới từ bên ngoài thổi ủa vào, cả hai đều cảm nhận được sự mát mẻ.
- Anh thật sự có quan hệ với Triệu Giai Ngọc sao?
Nghê Thu Nguyệt khẽ rời môi Trương Thanh Vân rồi nói.
Khóe miệng Trương Thanh Vân hơi co rút, hắn chậm rãi lắc đầu nói:
- Em cho rằng có thể như vậy sao? Cô ấy là ai? Sẽ vừa ý một quan viên nho nhỏ như anh à?
Nghê Thu Nguyệt dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Trương Thanh Vân, sau đó nàng chôn đầu trong ngực hắn, một lúc lâu sau mới nói:
- Anh cũng không nên coi rẻ chính mình, trong đám người mà em từng tiếp xúc, nếu như xét cùng độ tuổi thì anh là người em thấy trưởng thành nhất. Nếu có cơ hội thì em đây sẽ giam cầm anh.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn không kìm lòng được phải nâng gương mặt Nghê Thu Nguyệt lên rồi khẽ nói:
- Anh có lợi hại không? Cũng không biết lúc nãy em nói cái gì cùng lúc nhỉ?
Gương mặt Nghê Thu Nguyệt lại ửng hồng, nàng trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Em thấy Cao Khiêm so ra vẫn kém anh rất nhiều, em tin anh sẽ nhanh chóng có được cơ hội.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Không thể không thừa nhận những lời của Nghê Thu Nguyệt đã cổ vũ rất lớn cho hắn, đây cũng không đơn giản là lòng tự trọng của đàn ông. Nghê Thu Nguyệt là vợ của Cao Khiêm, là một trong những người có danh tiếng ở Giang Nam, sản nghiệp của Cao gia có rất nhiều người khống chế, những người từng tiếp xúc với Nghê Thu Nguyệt là như thế nào? Trương Thanh Vân không cần nghĩ cũng biết rõ.
Những lời nói của Nghê Thu Nguyệt rất chuyên chú, có thể nhìn thấy sự tán thưởng của nàng đối với Trương Thanh Vân xuất phát từ tận đáy lòng. Điều này cũng không liên quan đến nghiệt duyên giữa hắn và nàng, nếu nàng không coi trọng Trương Thanh Vân thì cũng tuyệt đối không có đoạn nghiệt duyên này, đúng là khó thể giải thích rõ ràng.
- Anh đưa em về lấy xe nhé?
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới ổn định tâm tình nói.
- Ư!
Nghê Thu Nguyệt rên rỉ một tiếng, nàng nói:
- Đi đến biệt thự nhé, bên đó em còn có xe, em muốn ở với anh đêm nay, em còn muốn...
Trương Thanh Vân trở nên trầm mặc, một lát sau hắn mới nói:
- Chúng ta ngồi nghỉ nơi đây một lúc đã, bầu trời đêm hôm nay rất đẹp.
Đột nhiên một chiếc xe hơi lướt qua bên cạnh rồi phóng thẳng về phía trước. Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, cũng may mà người ta không để ý nhiều nên không thấy, lúc này hắn thu hồi ánh mắt nhìn vào trong thì thấy hai thân thể trần như nhộng, hắn nhịn không được phải dùng giọng ngượng ngùng nói:
- Em mặc quần áo vào đi.
Nghê Thu Nguyệt đỏ mặt, nàng dịu dàng gật đầu. Không gian sau xe quá hẹp, mặc quần áo cũng khá khó khăn, sao lúc nãy cởi ra lại không có cảm giác vướng víu nào?
Những tiếng động dữ dội vang lên xé toang không gian yên tĩnh, Trương Thanh Vân và Nghê Thu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời nhìn về phía trước. Thì ra chiếc xe vừa rồi cũng có một đôi uyên ương, người ta đang yêu nhau, âm thanh cũng hơi lớn, Trương Thanh Vân nhịn không được phải mỉm cười.
Trương Thanh Vân quay sang thấy vẻ mặt Nghê Thu Nguyệt đã đỏ rực, trong mắt bùng lên xuân ý, hắn cũng cảm thấy thân thể nóng lên hừng hực rồi nói:
- Trở về anh sẽ cho em ăn no!
Trương Thanh Vân nói xong thì chui lên phía trước rồi khởi động xe chạy thẳng về phía khu biệt thự Nam Sơn.
Gần đây phòng giám sát tổ chức nhiều đợt học tập những tinh thần trong văn kiện của trung ương và tỉnh ủy, những bài thu hoạch được viết thành từng chồng. Trương Thanh Vân không thể không thừa nhận cách làm này khá hiệu quả, cái gì là tinh thần là khẩu hiệu đều được mọi người nói ra vào mỗi ngày, suốt ngày đám người đều ồn ào đinh tai nhức óc, tư tưởng ai ai cũng bị ảnh hưởng.
Sau này thực hiện bất kỳ công tác gì cũng sẽ nghĩ đến những tinh thần văn kiện, sau đó căn cứ vào đấy để suy xét vấn đề một cách toàn diện. Trong những hội nghị nội bộ của phòng giám sát thì vấn đề mọi người thảo luận với nhau cũng xét theo tinh thần văn kiện, như vậy thường sẽ tìm được hiệu quả thiết thực.
Còn chuyện phòng giám sát phái cán bộ đi luân chuyển, Dương Hân đã cùng họp mặt với đảng ủy và xác định được danh sách cụ thể. Trong đó có năm người, và không có bất ngờ gì xảy ra khi có mặt Nguyên Tuấn trong số đó. Lão già này lại phải tiếp tục tham gia một lần giáo dục trong trường đảng, không biết là vinh hạnh hay bi ai.
Trong nhóm năm người cũng có sự xuất hiện của Hoàng Diêu, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm nhận được sự cay độc của Dương Hân. Trước nay khi Hoàng Diêu tham gia công tác nhà nước thì chỉ được tham gia các ban huấn luyện ngắn ngày, chưa tiếp nhận giáo dục có hệ thống từ trường đảng.
Lúc này Dương Hân sắp xếp Hoàng Diêu đi học thì rất thích hợp, nếu trong lý lịch có kinh nghiệm học tập ở trường đảng thì sau khi quay về tiến thêm một bước sẽ trực tiếp qua sông.
Đồng thời vì có Hoàng Diêu thì những người khác mà đặc biệt là Nguyên Tuấn, dù rất bực tức nhưng bắt buộc phải chôn sâu trong lòng. Người ngoài cũng không thể vì điều này mà chỉ trỏ vào phòng giám sát, Hoàng Diêu là con gái của bí thư phụ trách công tác đoàn thể Hoàng Tân Quyền, bọn họ tham gia khóa học thì rõ ràng nói lên vấn đề coi trọng giáo dục cán bộ của tỉnh ủy. Dương Hân đắn đo như vậy rõ ràng rất có tiêu chuẩn.
Gần đây Trương Thanh Vân ngoài những vấn đề liên quan đến công tác thì vẫn có hai việc cần quan tâm. Một là cả nhà Ngải Gia sắp đến Thành Đô, rõ ràng một người anh như hắn không thể không đến họp mặt.
Thứ hai chính là Cảnh Sương, nàng đã về nước, lúc này đang ở thành phố Hoàng Hải tỉnh Hải Đông để chuẩn bị cho kế hoạch lập công ty. Tất nhiên trong lòng Trương Thanh Vân sẽ ngứa ngáy như mèo cào, nhưng gần đây công tác quá bận rộn, hắn cũng không thể bớt chút thời gian đến Hải Đông gặp nàng.
Vất vả lắm Trương Thanh Vân mới an bài tất cả công tác, sáng sớm thứ bả hắn lái xe đến sân bay Thành Đô rồi phóng về phía thành phố Hoàng Hải.
Bay hơn hai giờ, đến gần giữa trưa thì Trương Thanh Vân đến thành phố Hoàng Hải. Khi hắn đi ra khỏi đường số một thì đã nhìn thấy Cảnh Sương đang vẫy vẫy tay, hắn vội vàng kéo hành lý tiến đến.
Hôm nay Cảnh Sương ăn mặc rất giống tây, bên dưới là một chiếc quần jean, trên là một chiếc áo sơ mi trắng, trước ngực còn kết một chiếc nơ khá lớn. Chiếc nơ này kéo từ phần eo lên, rất tinh tế, phối hợp với một cặp kính màu cà phê càng làm lộ rõ khí chất phi phàm, đều làm cho tất cả mọi người đi qua phải đảo mắt nhìn.
- Thanh Vân, anh đến chơi còn mang theo nhiều hành lý như vậy làm gì?
Cảnh Sương tiến lên dùng giọng nũng nịu nói.
- Ủa, em gọi ai thế?
Trương Thanh Vân nhíu mày rồi sẵng giọng.
Cảnh Sương dùng giọng yếu ớt nói: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Chồng à!
Hai gò má Cảnh Sương đỏ ửng nhưng trong mắt là vẻ ngọt ngào, quả thật mềm mại vài dịu dàng vô hạn.
Cảnh Sương lúc này chạy một chiếc BMW màu trắng, xe đẹp và người cũng đẹp, dù ở trong một thành phố phát triển như Hoàng Hải cũng tạo ra khí phách riêng. Trương Thanh Vân giễu cợt vài câu làm Cảnh Sương càng trở nên ngượng ngùng, nàng ôm lấy tay Trương Thanh Vân rồi vùi đầu vào rất sâu.
Trương Thanh Vân ôm nàng, hai người cùng trở nên trầm mặc. Đã ba năm trôi qua kể từ ngay hai con hoẳng lạc loài gặp nhau ở huyện Ung Bình, lúc này cảm giác rất khác biệt, cả hai đều rất quý trọng khoảnh khắc yên tĩnh vào lúc này.
Một lúc lâu sau Cảnh Sương mới mỉm cười, nàng vùng ra khỏi lồng ngực Trương Thanh Vân rồi nói:
- Chúng ta đi thôi, đến công ty xem trước nhé.
Hoàng Hải là một trung tâm tài chính khá lớn trong nước, cũng là thành phố loại một, nếu so sánh Hoàng Hải với Thành Đô thì giống như thành phố và nông thôn. Cảnh Sương lái xe chạy như bay trên con đường lớn Hải Nam, tùy ý nhìn ra hai bên cũng có thể thấy những ngôi nhà cao chọc trời, người đi lại trên đường như dệt cửi, tất cả các tòa nhà đều được xây dựng theo quy hoạch đặc biệt, không hổ danh là một hòn ngọc tài chính.
Giới tài chính tụ tập ở Hoàng Hải đều là những nhà giàu có và nổi tiếng, nơi đây có đặt trụ sở chính của ngân hàng Chartered*, có cả ngân hàng quốc gia Mỹ, còn có hằng hà đa số các loại quỹ đầu tư, công ty đầu tư, hầu như có rất nhiều tổ chức tập trung ở nơi đây.
(*: Là một công ty dịch vụ tài chính đa quốc gia có trụ sở tại London vương quốc Anh, có 1700 chi nhánh và đại lý trong hơn bảy mươi quốc gia, lợi nhuận phần lớn đến từ Châu Phi, Châu Á và Trung Đông.)
Công ty của Cảnh Sương cũng chen chân trong đây, trong một tòa nhà mười tám lầu khá hiện đại. Cảnh Sương dẫn theo Trương Thanh Vân vào thang máy lên lầu, khi đi khỏi thang máy và quẹo phải thì thấy một cánh cửa, tren cánh cửa là môt tờ giấy chỉ ngắn gọn năm chữ "Quỹ đầu tư Hồng Sào".
Văn phòng cũng không được lớn cho lắm, khu làm việc cũng bình thường, văn phòng của Cảnh Sương chỉ là vài chục mét vuông.
Rõ ràng công ty vừa mới được thành lập, ngoài một nhân viên tiếp tân đang đứng bên ngoài, bên trong còn có hai nhân viên đang theo dõi bảng điện tử các loại cổ phiếu.
Đám người thấy Cảnh Sương dẫn theo một người đàn ông xa lạ vào văn phòng thì đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn chăm chăm, Cảnh Sương cũng bắt buộc phải giữ chút khoảng cách với Trương Thanh Vân, sau đó nàng trực tiếp đưa hắn vào trong phòng làm việc của mình.
- Chồng à, anh thấy thế nào? Nơi đây tấc đất tấc vàng đấy nhé, em có được một văn phòng thế này thì rõ ràng đã rất tốt rồi.
Sau khi tiến vào phòng thì Cảnh Sương dùng giọng nũng nịu nói, sau đó rót cho Trương Thanh Vân một ly nước.
Trương Thanh Vân nắm lấy tay Cảnh Sương rồi kéo nàng vào lồng ngực, khoảnh khắc này hắn đã hiểu những khó khăn trong vài năm vừa qua của nàng. Một người phụ nữ tiến vào Hoàng Hải còn khó khăn thế này, huống hồ chi ở Frankfurt?
- A Sương, hãy tin anh, không đến vài năm nữa em sẽ trở thành người thành công nhất trong các quỹ đầu tư ở Hoàng Hải.
Trương Thanh Vân khẽ nói bên tai Cảnh Sương, giọng điệu rất thật, có vẻ chém đinh chặt sắt.
Điều kiện của văn phòng làm việc Cảnh Sương như thế này rõ ràng nếu đặt ở Ung Bình cũng có vẻ khó coi huống hồ là Hoàng Hải, trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy có chút khó chịu, hắn thầm hận Biện Huy Hoàng bên kia còn cần phải nhận tiền. Lúc này tài chính của Cảnh Sương rõ ràng không mấy dư dả.
Cảnh Sương cảm nhận được tâm tư của Trương Thanh Vân, nàng dùng hai tay ôm eo hắn rồi dùng giọng rù rì nói:
- Chỉ cần có anh là em sẽ có lòng tin, thật sự!
Trương Thanh Vân sờ đầu Cảnh Sương rồi nói;
- Hôm nay là thứ bảy, nhân viên của em cũng phải đi làm sao?
Cảnh Sương gật đầu nói:
- Công ty vừa thành lập, em cũng chưa quen thuộc thị trường đầu tư và sản phẩm trong nước, bọn họ đi làm coi như cũng có thể giúp em thêm vài phần kiến thức.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn vung tay nói:
- Bọn họ và em bổ sung thêm tin tức sao? Anh thấy cần phải để bọn họ tản ra, để anh cho em biết thế nào là đầu tư tổ hợp.
Cảnh Sương dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, lúc này hắn cũng gật đầu cỗ vũ với nàng rồi nói:
- Hoàn toàn là thật, anh có thể nói rõ chi tiết vấn đề cho em bất cứ lúc nào, mục tiêu là trong vòng nửa năm danh tiếng của em sẽ vang vọng Hoàng Hải.
Cảnh Sương mở máy tính, bộ dạng rất chuyên chú, Trương Thanh Vân cũng không muốn quấy rầy nàng, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi kéo cửa sổ nhìn ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân mở nghiệp vụ ngón tay vàng, thứ này cũng rất đơn giản, chỉ là phân tích một lần về thị trường chứng khoán trong nước và quốc tế, đồng thời cũng xem xét hướng phát triển của thị trường và hướng đi của chính mình. Thật ra Trương Thanh Vân đã biết rất rõ về xu thế, biết kết quả để phân tích báo cáo, tất nhiên những gì hắn nói ra sẽ rất có lý và chứng cứ xác thực, Cảnh Sương lắng nghe rất chuyên chú.
- Sao?
Cảnh Sương đột nhiên kêu lên một tiếng, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân:
- Sao anh biết giá dầu thô sang năm sẽ tăng vọt?
Trương Thanh Vân sững sờ, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ đến chuyện chiến tranh, lúc này nước Mỹ còn chưa rục rịch, sao mình lại sơ sót điểm này?
- Khụ, khụ! Tình hình Trung Đông không ổn định, dầu thô thành phẩm sẽ được kéo giá trên diện rộng, giá cả tăng cao là điều đương nhiên.
Trương Thanh Vân nói, hắn sờ mũi và thầm cảm thấy may mắn, vấn đề khai thác dầu thô chỉ là bịa chuyện, rõ ràng hắn đang ức hiếp tri thức nhỏ bé của Cảnh Sương về vấn đề dầu mỏ.
Quả nhiên Cảnh Sương không tiếp tục nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào máy tính, một lúc lâu sau nàng mới ngẩng đầu nói:
- Chồng à, sao anh biết những điều này? Em thấy báo cáo phân tích của anh rất chuyên nghiệp, rất nhiều...Rất nhiều thứ em không hiểu.
Trương Thanh Vân chợt cười thành tiếng:
- Xem không hiểu mà là chuyên nghiệp sao?
Lúc này trong lòng Trương Thanh Vân cũng khẽ động, cứ nói giỡn, kết quả gì mà chồng đây chẳng biết, sau này có Gia Cát Lượng ở bên cạnh chẳng lẽ không phát triển được?
- Yên tâm đi, chồng em hiểu rất nhiều thứ, lúc này anh ra tay giúp thì em phải biết nắm chắc cơ hội. Sang năm anh không muốn tiếp tục nhìn thấy em ở trong văn phòng này.
Cảnh Sương nở nụ cười xấu hổ, hơn nữa cũng rất nghi ngờ, nhưng vẻ mặt Trương Thanh Vân rất bình tĩnh, nàng tất nhiên sinh ra một loại cảm giác tín nhiệm không hiểu nguyên nhân.
Cảnh Sương còn nhớ rất rõ tình cảnh đầu tiên khi gặp Trương Thanh Vân trong Hiểu Nhĩ Sơn Trang, lúc đó chỉ nhìn lướt qua nàng đã thấy Trương Thanh Vân không phải tầm thường. Nhưng sự thật đúng là như vậy, chỉ sau thời gian hai năm thì một nhân viên nhà nước bình thường đã trở thành nhân vật chói sáng trong chính trường huyện Ung Bình.
Hơn nữa sau này Trương Thanh Vân lại thuận lợi tiến vào tỉnh ủy, hắn tiến lên đều tự dựa vào bản thân và phần lớn đều là kỳ tích. Một người đàn ông kỳ tích như vậy hiểu rõ chuyện đầu tư thì có gì là lạ?
Cảnh Sương nghĩ đến đây thì cảm thấy chính mình rất hạnh phúc, dù cả đời không gã cho Trương Thanh Vân cũng hạnh phúc. Dù thế nào thì nàng cũng là người phụ nữ đầu tiên của hắn, như vậy là quá đủ. Hai người thật tình yêu nhau, há phải sợ vấn đề cùng chung sớm tối? Nếu quá xem xét vấn đề thì rõ ràng sẽ rơi vào tình cảnh phàm tục.
- Em sẽ lập tức thông báo tan việc, chúng ta về nhà!
Cảnh Sương nói, nàng nở nụ cười yêu kiều với Trương Thanh Vân, điều này làm trong lòng Trương Thanh Vân chợt rung động.
Cảnh Sương là người nói được làm được, nàng lập tức gọi điện thoại cho nhân viên tan tầm, chính mình thì cùng Trương Thanh Vân xuống lầu lái xe phóng về một khu dân cư trong Hoàng Hải.
Sáng sớm ngày hôm sau, tối qua Trương Thanh Vân liên tục hoạt động tay chân miệng nên vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Đúng lúc này điện thoại chợt vang lên, hắn bấm nút nghe, giọng nói của Hoàng Diêu vang lên bên tai:
- Chủ nhiệm Trương, anh đang ở đâu?
- Sao?
Trương Thanh Vân chợt hô lên một tiếng rồi dựng thẳng người dụi dụi mắt nói:
- Hoàng Diêu à? Có chuyện gì vậy?
- Chuyện em đi đến trường đảng học tập anh có biết không? Là lãnh đạo mà không căn dặn cấp dưới vài câu, người ta cảm thấy rất thất vọng và khổ sở.
Hoàng Diêu cười hì hì nói.
- Đúng là nha đầu quỷ, chỉ biết gây rối.
Trương Thanh Vân tức giận mắng một câu:
- Cố gắng nắm chắc cơ hội học tập ở trường đảng, tiếp nhận giáo dục của tổ chức, sau này sẽ có tương lai rộng mở.
Hoàng Diêu cười duyên một tiếng rồi nói:
- Có một lời thật muốn nói với anh, muốn mời anh một bữa cơm, anh có rãnh không?
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn cảm thấy khá sợ hãi với lời mời của Hoàng Diêu. Lần trước mời đi uống rượu không phải đã sắp xếp cho hắn gặp mặt Quách Tuyết Phương à? Lần này mời cơm thì làm sao có gì tốt? Hắn nghĩ đến đây thì nhân tiện nói:
- Chịu thôi, anh không ở Thành Đô, bây giờ anh đang ở bên ngoài.
- Hừ!
Hoàng Diêu hừ một tiếng rất mất hứng, Trương Thanh Vân vộ vàng nói vài câu xin lỗi, vì vậy mà tâm tình của nha đầu này cũng khá hơn một chút. Khi Trương Thanh Vân chuẩn bị cúp điện thoại thì Hoàng Diêu lại đột nhiên nói:
- Đúng rồi, tiết lộ cho anh một tin tức, một tin tức rất chính xác. Phòng tổ chức sẽ phái người xuống phòng giám sát để tiến hành khảo sát, anh nghĩ thế nào?
Trương Thanh Vân đột nhiên nhảy dựng người, trong đầu chợt bùng nổ rất nhiều tin tức, kẻ nào trong phòng giám sát đã động? Trương Thanh Vân biết rõ những cán bộ để phòng tổ chức xuống khảo sát cũng không có nhiều lắm, ít nhất thì từ phó phòng trở lên mới có cơ hội, nhưng nếu là phó phòng thì phòng nhân sự hoàn toàn có thể khảo sát được rồi.
Tổ chức khảo sát cán bộ, điều này chứng tỏ có kẻ sắp được điều động, tin tức mà Hoàng Diêu nói ra cũng nhấn mạnh điều này. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức tỉnh ngủ, trong lòng nhịn không được phải kích động, mình có cơ hội không?
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân ngồi ngây ngẩn bên cạnh giường. Một tiếng két vang lên, Cảnh Sương mỉm cười đi vào, bộ dạng và cách ăn mặc giống hệt như một người vợ nhỏ, Trương Thanh Vân lập tức được kéo về thực tế.
- Sao vậy? Vừa rồi ai gọi điện thế?
Cảnh Sương nói.
- Một người đẹp, thế nào? Vợ đại nhân ghen sao?
Trương Thanh Vân đứng dậy, hắn véo mũi ngọc của Cảnh Sương rồi ranh mãnh cười nói.
- Anh đúng là đáng chết!
Cảnh Sương dùng giọng thẹn thùng nói;
- Nhanh rời giường xuống dùng cơm, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.
- Theo anh đến Thành Đô nhé, anh sẽ cho em thấy nhiều hạng mục và nhiều người.
Trương Thanh Vân đột nhiên nói.
Cảnh Sương chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút ảm đạm, sau một lúc lâu mới nói:
- Lúc này không được rồi, đợi một thời gian nữa có được không?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn hiểu rõ ý của Cảnh Sương, nàng đang cố ý giữ khoảng cách với mình. Hắn nghĩ đến đây thì lập tức bĩu môi rồi khoác quần áo đi ra phòng ngủ, trong lòng ảm đạm đến cực điểm.
Cảnh Sương cẩn thận đi theo sau lưng Trương Thanh Vân, trong hốc mắt đầy nước, Trương Thanh Vân đột nhiên xoay người ôm nàng vào lòng, Cảnh Sương không thể nhịn mà khóc nức nở. Lúc này nàng đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Thanh Vân, không cần phải quá nhớ nhung đến em, anh là người biết đại cục, cũng không cần em phải khuyên, dù sao đời này em cũng là người phụ nữ của anh, cần gì phải quan tâm đến một danh phận.
Trương Thanh Vân trìu mến vuốt ve gương mặt Cảnh Sương rồi nói:
- Em bớt chút thời gian quan tâm đến Bưu Tử nhé, nó đã bị Triệu đại ca đưa đến thủ đô, em cũng cần phải đến thăm hỏi động viên.
Cảnh Sương gật đầu, Trương Thanh Vân xoay người trực tiếp ngồi xuống bàn cơm. Khi dùng bữa sáng thì hai người đều trầm mặc, trong phòng là bầu không khí biệt ly, dùng xong bữa cơm này thì Trương Thanh Vân sẽ phải lên đường quay về Thành Đô.
Trong sân bay Hoàng Hải, Cảnh Sương không muốn bỏ đi ngay, nàng một mực đứng đợi máy bay của Trương Thanh Vân cất cánh, chỉ như vậy thì nàng mới cảm thấy yên tâm. Trương Thanh Vân và nàng rất hiểu nhau, ông trời đã định hai người không thể nên duyên vợ chồng, Cảnh Sương cũng hiểu rất rõ điều này.
Nhưng cũng vì như vậy mà Cảnh Sương vừa hạnh phúc vừa đau khổ, một người phụ nữ mà cả đời có thể sóng vai cùng người đàn ông mình ngưỡng mộ, như vậy còn đòi hỏi gì nữa? Cảnh Sương cũng chỉ hy vọng Trương Thanh Vân có thể bay xa trên con đường chính trị, như vậy nàng cũng có thể kiêu ngạo.