Trương Thanh Vân gặp được Vương Bình ở Vũ Lăng, tất nhiên hắn cảm thấy rất vui, sau khi nhiệt tình chào hỏi thì hai người cùng nhau trò chuyện. Trương Thanh Vân biết được sau nhiệm kỳ mới thì Vương Bình được triệu hồi về thành phố Vũ Lăng.
Lúc này Vương Bình đang giữ chức phó thư ký trưởng, chức vị cũng là cấp sở. Cậu của Vương Bình là Tạ Minh Quân đang giữ chức bí thư thị ủy thành phố Vũ Lăng, thời gian khổ sở của Vương Bình đã chấm dứt, chỉ cần nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt hắn là biết rõ.
- Bí thư Vương, lần này được gặp anh ở Vũ Lăng quả nhiên là rất vui, tôi và anh đều là người có duyên, lần này tôi là hòa thượng bên ngoài đến cũng không hiểu rõ tình hình. Anh làm lãnh đạo cũng nên quan tâm đến tuyến dưới chúng tôi một chút nhé.
Trương Thanh Vân cười nói.
Vương Bình dùng một loại ánh mắt xem xét nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân xuống đảm nhiệm chức vụ bí thư huyện Tang Chương, điều này làm chính trường Vũ Lăng sinh ra chấn động, nguyên nhân chính là người này được bí thư tỉnh ủy Hoàng Tân Quyền bổ nhiệm.
Bí thư Hoàng là người thế nào trong suy nghĩ của người Vũ Lăng thì không cần phải nói, lão đã bổ nhiệm thì làm gì có kẻ nào dám nói ra nói vào? Thị ủy, chính phủ, phòng tổ chức trong thành phố Vũ Lăng đều đang bàn luận về Trương Thanh Vân.
Khi Vương Bình nghe được tin tức này thì thiếu chút nữa đã rớt cằm xuống đất, tiểu tử Trương Thanh Vân vừa tiến vào tỉnh ủy được vài năm thì đã như vậy rồi sao? Lúc này khi đối mặt với Trương Thanh Vân thì hắn mới biết người này đã không còn giống như xưa ở huyện Ung Bình, người ta đã thay đổi rất nhiều.
Trương Thanh Vân đứng hay ngồi đều có khí khái ngạo thị quần hùng, có sự vững vàng vượt xa những năm tháng trước kia, ăn nói tự nhiên và thân mật hoàn toàn khác hẳn chú nghé non trước đây, vì vậy mà Vương Bình cũng không nhịn được phải liên tục thở gấp.
Trương Thanh Vân là tiêu chuẩn của loại người không có bối cảnh, Vương Bình hiểu rất rõ điều này, nhưng bây giờ người ta đã là bí thư huyện ủy, đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn không thể nào so sánh được. Phó thư ký trưởng thị ủy hoàn toàn không thể so sánh với một bí thư huyện ủy nắm quyền một phương.
- Thanh Vân, tôi cũng là người từng lăn lộn trong huyện vùng sâu, nhưng lần này cậu đến nhận chức ở Tang Chương đã tạo ra chấn động lớn. Tang Chương cũng không phải là địa phương gì tốt đẹp, rất nhiều người đang chờ cậu vấp ngã để chê cười. Tôi rất xem trọng cậu, cũng hy vọng cậu tạo ra thành tích ở huyện Tang Chương.
Vương Bình cười nói.
Trương Thanh Vân vội vàng nói vài lời khách khí nhưng trong lòng cũng cảm nhận được ý nghĩ của Vương Bình, lúc này Vương Bình xem trọng thì rõ ràng đã đại biểu cho cái nhìn của bí thư Tạ, nếu đã được xem trọng thì cũng dễ dàng mở rộng công tác.
Hoàng tướng quân là người kiêu ngạo ở Vũ Lăng, xem ra trong mắt người Vũ Lăng thì Hoàng Tân Quyền cũng không thể khinh thường. Trương Thanh Vân hắn vừa đến Vũ Lăng thì bí thư Tạ đã đến và uyển chuyển bày tỏ thái độ của mình, rõ ràng ý tứ lôi kéo đã lộ rất rõ.
Trương Thanh Vân mỉm cười nói:
- Công tác vì đảng vì nhân dân thì cần gì phải quan tâm đến những kẻ đang muốn chê cười? Xem trọng tôi thì chính là cổ vũ, nếu đang hả hê thì không phải cũng tạo đà thúc dục sao?
Vương Bình nở nụ cười thoải mái, lời nói này của Trương Thanh Vân rất có tiêu chuẩn, ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, đó chính là sẽ đảm nhiệm chức vụ đến cùng. Hắn không có hứng thú với vòng luẩn quẩn trong quan trường Vũ Lăng, không muốn xâm nhập vào bên trong.
Nhưng trong lời nói của của Trương Thanh Vân cũng có điều ẩn giấu, đó chính là dù thế nào thì hắn cũng không quan tâm, thứ hắn để ý chính là huyện Tang Chương. Dù lãnh đạo thị ủy có cổ vũ cũng tốt, có thúc dục cũng được, hắn cũng phải cố gắng đưa huyện Tang Chương đi lên. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Thanh Vân, lần này cậu lên tỉnh ủy rèn luyện vài năm quả nhiên không hổ danh cán bộ được lãnh đạo phái tới, tư tưởng giác ngộ đã hoàn toàn làm tôi không cản nổi. Như vậy thì hôm nay tôi thay mặt thị ủy hoan nghênh cậu, chúng ta cùng dùng một bữa cơm, ngày mai sẽ lên phòng tổ chức. Chiêu nay bí thư Tạ và chủ tịch Âu sẽ muốn nói chuyện với cậu, cậu xem sắp xếp như vậy có thích hợp không?
Vương Bình nói, lúc này hắn cũng không dám coi nhẹ Trương Thanh Vân, giọng điệu cũng trở nên có chút thương lượng.
- Tất cả cứ như anh nói, tất nhiên sẽ tùy anh sắp xếp. Nhưng bữa cơm tối chỉ có anh và tôi thôi sao?
Trương Thanh Vân nói.
- Tất nhiên không phải, bí thư tư pháp huyện Tang Chương cũng đã đến Vũ Lăng, anh ấy đã nhiều lần nói với tôi muốn được gặp mặt bí thư huyện ủy Tang Chương, vì vậy tôi cũng phải cố gắng để anh ấy hoàn thành ước nguyên.
Vương Bình nói.
- Như vậy cũng tốt!
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười, hắn thật sự hiểu rất rõ ý tứ của Vương Bình, Đan Kiến Hoa chắc chắn là người đứng gần bên bí thư Tạ.
Tất nhiên lời nói của Vương Bình có thể vẫn còn ý nghĩ sâu sắc hơn, điều này phải quan sát tình hình mới biết được. Vị trí bí thư huyện Tang Chương rất mẩn cảm, đây cũng là vấn đề chủ yếu mà Trương Thanh Vân muốn giải quyết cho ổn.
Đan Kiến Hoa cũng chưa chắc là loại người tốt lành gì, nếu nói một cách khắt khe thì Tạ Minh Quân cũng chẳng phải loại người dễ dàng, rõ ràng bí thư Tạ đang muốn bóp cổ để Trương Thanh Vân hướng về phía hắn.
Bảy giờ tối, trong phòng vip nhà khách Vũ Lăng, Trương Thanh Vân mỉm cười đứng ở cửa ra vào của nhà khách. Đan Kiến Hoa là một người đàn ông đã có tuổi và khá sạch sẽ, rất gầy, đi cùng hắn còn có cả vợ. Vợ Đan Kiến Hoa nhìn có vẻ trẻ hơn rất nhiều, cách ăn mặc rất chăm chú, rất giỏi giao tiếp, bắt tay với Trương Thanh Vân mà vẻ mặt biểu hiện rất tốt. Nhưng người này cũng có thêm một phần lẳng lơ, khi bắt tay thì nắm chặt làm Trương Thanh Vân cảm thấy rùng mình.
Mà Đan Kiến Hoa thì cũng không nói nhiều lắm, vài câu ngắn gọn cũng không tương xứng với dáng người, bộ dạng thì gầy mà giọng nói rất lớn, rất có lực, đáng lý ra phải là một người đàn ông cao lớn thô kệch.
Còn có một người làm Trương Thanh Vân kinh ngạc chính là thư ký của chủ tịch thành phố Vũ Lăng Âu Hiền Long, người này là Chu Tiểu Khang. Vương Bình và Chu Tiểu Khang khá hòa hợp cũng làm Trương Thanh Vân sinh ra chút ý tứ hàm xúc. Bí thư và chủ tịch Vũ Lăng đều cùng một lòng sao? Nều như vậy thì cũng nhìn thấy có chút quan điểm.
Trương Thanh Vân vẫn liên tục mỉm cười, cũng không phải nói nhiều nhưng tần suất phóng từ trong miệng ra nhiều nhất chính là chữ "Tốt". Tất cả những lời nói quan tam khách sáo đều bị hắn bỏ qua, hắn không muốn để lại cho người ta ấn tượng quá nhanh.
- Bí thư Trương, hôm nay tôi vốn phải về thị trấn, biết rõ anh đến nên chủ tịch Chu gọi điện thoại đặc biệt nhắc tôi ở lại để đại biểu mọi người đón anh đón gió tẩy trần. Đợi sau khi anh nhận chức thì chúng tôi sẽ mời một bữa cơm hoan nghênh đặc biệt.
Đan Kiến Hoa nói, rõ ràng rất hào sảng nhiệt tình giống như những cán bộ có quê cha đất tổ.
- Tốt, tốt, tôi hiểu rõ tâm ý của các đồng chí, mọi người vào phòng ngồi trước, bữa tiệc hôm nay là thị ủy tiếp đãi, tôi chỉ là người mượn hoa hiến phật mà thôi.
Trương Thanh Vân cười nói, sau đó nhiệt tình mời mọi người vào chỗ ngồi.
Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ ngồi ở ghế đầu trên bàn, Vương Bình và Âu Hiền Long ngồi ở hai bên trái phải. Trương Thanh Vân cũng không thận trọng trong quá trình sắp xếp vị trí, hắn cứ như vậy mà chấp hành, cũng vì điều này mà đám người khó thể nào sờ đến đáy suy nghĩ của Trương Thanh Vân.
Ý đồ của Trương Thanh Vân thật ra rất đơn giản, lúc này chức vụ trưởng công an huyện Tang Chương đang bị treo cao, rõ ràng có rất nhiều kẻ đang nhìn vào chằm chằm, trong đó người rục rịch nhất chính là Đan Kiến Hoa. Bí thư ủy ban tư pháp kiêm nhiệm trưởng cục công an chính là chuyện đương nhiên, đối với huyện Tang Chương thì cũng sẽ có thực quyền tuyệt đối.
Trương Thanh Vân dấu diếm biểu cảm thật ra cũng đang quan sát con người, kế hoạch của hắn chính là ngoài lỏng trong chặt, trước tiên phải nhìn rõ tất cả hành động, bất động thì không sao, hành động thì phải ổn định thế cục.
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ vấn đề nâng cao tố chất cán bộ không phải chuyện một sớm một chiều, hắn cũng không có năng lực loại bỏ đi tất cả những quan viên không có năng lực. Trước tiên phải phân hóa và lôi kéo, nắm quyền chủ động vào tay trước khi vung đao chém giết.
Đừng xem những người đang ngồi đây nói lời khách khí mà tưởng bở, bọn họ đều là những kẻ có danh tiếng trong Tang Chương, hơn nữa Trương Thanh Vân hắn cũng không có căn cơ trong Vũ Lăng, phía dưới sẽ không biết có bao nhiêu cán bộ muốn ngáng chân mình. Chỉ cần có chút sai lầm sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Sau khi mọi người ngồi xuống thì thức ăn cũng được đưa lên đầy đủ, Trương Thanh Vân nhìn qua thì thấy tất cả đều là món ăn Ung Bình. Hắn liếc mắt nhìn Vương Bình, cũng bội phục lòng dạ của người này, đồng thời trong lòng càng thêm cẩn thận.
Trương Thanh Vân hắn và Vương Bình không phải là người cùng tuyến, điều này hai người hoàn toàn biết rõ. Vương Bình là người biết biến hóa, nói là đón gió tẩy trần nhưng chỉ cần mình có sơ hở thì dưới sự hỗ trợ của đám người nơi đây sẽ tiến lên giẫm cho vài cước.
Khi nhân viên phục vụ rót rượu thì tình cảnh có chút xấu hổ, vừa rồi Trương Thanh Vân nói muốn mượn hoa hiến phật nhưng một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh gì, Vương Bình cũng không muốn nâng chén trước.
- Điều này...Hôm nay bí thư Trương mượn hoa hiến phật, mọi người cùng đến đây đón gió với anh ấy, tôi đề nghị mọi người cùng nâng chén có được không?
Chu Tiểu Khang là người mở lời đầu tiên, người này lớn hơn Vương Bình vài tuổi, mà cũng là thư ký, người không có bụng và bộ dạng không lớn, thường cười híp mắt.
Chu Tiểu Khang là loại người mà đi bên cạnh sẽ không bao giờ cướp lấy danh tiếng của lãnh đạo.
Chu Tiểu Khang vừa mở lời thì Vương Bình đã vội vàng đứng dậy, nếu xét về chức vị thì hắn cũng xem như là lãnh đạo của Chu Tiểu Khang, trước hết phải do hắn nâng chén mới đúng.
Mọi người cùng nhau nâng ly, bữa tiệc lập tức được bắt đầu, vợ Đan Kiến Hoa nâng ly nước trái cây mời rượu Trương Thanh Vân.
- Nghe anh nói này, mời rượu lãnh đạo phải có thành ý, đổi rượu.
Đan Kiến Hoa sẳng giọng nói.
- Không, không sao, phụ nữ đều có đặc quyền, chén rượu này của chị dâu tôi sẽ uống.
Trương Thanh Vân vung tay nói, hắn nâng chén và uống cạn. Vẻ mặt vợ Đan Kiến Hoa có chút hớn hở, từ tận đáy lòng khen ngợi Trương Thanh Vân có phong thái của lãnh đạo, có phong độ, vì vậy mà nàng dần tan vào trong bầu không khí có chút hòa hợp của bữa tiệc.
- Bí thư Trương, tôi nghe nói anh là người Ung Bình phải không? Lần này đến Tang Chương nhận chức thì cũng coi như là về nhà!
Sau khi uống được vài vòng rượu thì Đan Kiến Hoa nói.
- Nào dám, nào dám! Người nào mà chẳng nói Tang Chương hơn hẳn Ung Bình, lúc này tôi đến Tang Chương nhận chức cũng rất vinh hạnh, ha ha!
Trương Thanh Vân nói, khi được nửa lời thì lập tức cười ha hả.
Trong mắt Đan Kiến Hoa lóe lên tinh quang, Tang Chương quả thật đã có người muốn lợi dụng cơ hội này để mượn cớ gây sự, gần đây đã có vài tên hô hào, tất nhiên mục đích chính là hạ uy phong của bí thư huyện ủy.
Nhưng Trương Thanh Vân còn chưa tới nhận chức đã nói những lời rất sâu sắc, Đan Kiến Hoa nghĩ kỹ lại thì cảm thấy lạnh cả người. Mình là bí thư tư pháp, lúc này có người mở lời bôi nhọ lãnh đạo, mình chẳng lẽ không hành động?
Nếu bí thư Trương đến huyện Tang Chương nhận chức mà nghe được những lời như vậy thì chính Đan Kiến Hoa hắn sẽ gặp bất lợi lớn nhất.
Đan Kiến Hoa cũng lập tức cười ha hả, tất nhiên sẽ nói không có chuyện này nhưng trong lòng cũng không dám dò xét Trương Thanh Vân. Người này rõ ràng không thua kém gì Chu Tử Hằng, đến huyện Tang Chương thì chắc chắn sẽ không còn ngày an bình.
Khi Đan Kiến Hoa còn đang cố gắng cân nhắc thì Trương Thanh Vân giống như một người không có chuyện gì, hắn tiếp tục tùy ý mời mọi người dùng rượu giống như hoàn toàn không dung nhập vào trong thân phận mới, những lời nói ra đều liên quan đến Thành Đô. Điều này làm cho đám người Vương Bình không dám tự tiện mở miệng, mãi đến khi bữa tiệc chấm dứt thì tổng kết lại chỉ là những lời nói vu vơ, không có bất kỳ giá trị nào.