Trong hội trường ủy ban huyện Tang Chương, Trương Thanh Vân hôm nay mời họp thường ủy, tất cả đều đến đông đủ, Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí trung tâm.
Ngay từ đầu hội nghị Trương Thanh Vân đã ném ra hai đề tài để thảo luận, vấn đề thứ nhất chính là sự kiện nhà máy gỗ ở xã Phách Chi Dục bị đập phá, vấn đề thứ hai chính là nhân tuyển cho chức vụ cục trưởng công an.
Trương Thanh Vân vừa nói dứt lời thì bầu không khí hội trường lập tức trở nên nghiêm túc, tất cả mọi người đều phải cân nhắc, đều trầm ngâm, rõ ràng đang suy nghĩ đối sách thích hợp.
- Phó chủ tịch Trần, anh có thể nó sơ qua tình hình của nhà máy chế biến gỗ được không?
Trương Thanh Vân nói.
Trần Cảnh Vân nhìn khắp xung quanh, hắn nghiêm mặt nói:
- Chuyện này có thể kết luận sơ bộ là những phần tử lưu manh ra tay, đảng ủy xã Phách Chi Dục và xã Trương Thê Ải đều phải chịu trách nhiệm chủ yếu, phó cục trưởng Ngũ cũng cần phải xem xét.
- Dân chúng địa phương không xem trọng chính phủ, còn có người...Có người dám to gan gán cho anh một ngoại hiệu.
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn dùng giọng lạnh nhạt cười nói:
- Tôi biết rõ ngoại hiệu này, đó là "Trương Thanh Lâm", người dân nói tôi thích rừng, điều này làm tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.
Trương Thanh Vân khẽ ho khan rồi ánh mắt chợt xoay chuyển rơi xuống người Chu Tử Hằng, hắn cười nói:
- Anh Chu, nghe nói nhà máy chế biến gỗ là của chị dâu, bị đập nát như vậy thì chị dâu rất tức giận.
- Hì!
Vẻ mặt Chu Tử Hằng trở nên lúng túng:
- Tức giận chỉ là chuyện nhỏ, anh vừa mới đến nhận chức thì đã phát sinh chuyện này, tôi chủ trương muốn kiểm tra thật nghiêm, muốn càn quét hết đám lưu manh này, quy mô càng lớn càng tốt. Vấn đề nhiễu loạn thế này cứ để liên tục xảy ra thì sóng nối sóng, ai có thể chịu đựng được?
Lưu Tài Đức và Đan Kiến Hoa đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên vẻ lo lắng. Chu Tử Hằng dùng đạo của kỳ nhân để đối phó với mình, hai người là kẻ đã giá họa cho Chu Tử Hằng, lúc này Chu Tử Hằng lại ra hiệu cho hai người không nên làm con thiêu thân, không tiếc dùng khổ nhục kế.
Nhưng tình cảnh thế này bọn họ cũng không biết nói thế nào cho phải, đề nghị nghiêm khắc điều tra, ý tứ uy hiếp trong lời nói của Chu Tử Hằng rất mạnh. Nếu điều tra nghiêm khắc thì sẽ loạn, hậu quả thế nào? Trương Thanh Vân không thể không xem xét đến hậu quả, nếu xử lý quá thoáng thì Trương Thanh Vân nhất định sẽ nghi ngờ Đan Kiến Hoa và Lưu Tài Đức giở trò, vì vậy mà hai người cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
- Tốt, nếu chủ tịch Trần và anh Chu đều đã đồng ý điều tra thật nghiêm thì cứ làm như vậy, để cục công an ra mặt, bắt buộc phải bắt được người gây chuyện.
Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn lập tức nhìn Trần Vân nói:
- Chủ nhiệm Trần, đưa phòng giám sát xuống dưới điều tra chuyện này cho rõ, nếu xảy ra tình huống đảng ủy xã Phách Chi Dục và xã Trường Thê Ải không làm tròn trách nhiệm thì phải xử lý nghiêm khắc.
Đồng tử trong mắt Chu Tử Hằng chợt co rút, vẻ mặt đám người khác cũng chợt tái xanh. Nếu cứ làm theo những gì Trương Thanh Vân đã nói thì thế cục sẽ rất nhanh không khống chế được, Chu Tử Hằng còn nhịn được sao? Nếu những xã cách xa tám ngàn dặm kia xảy ra khói lửa, Trương Thanh Vân có thể xong việc được sao?
Vẻ mặt Trần Cảnh Vân lộ ra vẻ ngoan độc, Trương Thanh Vân ép người quá đáng, chẳng lẽ hắn đã nhìn ra khổ nhục kế? Hay là người này là đại biểu của những kẻ làm việc lỗ mãng.
- Bí thư Trương, tôi cảm thấy vụ việc này xử lý như vậy có vẻ không thoả đáng, chủ trương chỉnh đốn lâm nghiệp...
Trần Cảnh Vân vừa nói một nửa thì Lưu Tài Đức đã ho khan một tiếng, Trương Thanh Vân nói:
- Thế nào? bí thư Lưu có ý kiến gì sao?
- À!
Lưu Tài Đức giả vờ kinh hoàng rồi cười ngượng ngùng nói:
- À, mọi người cứ tiếp tục...Cứ tiếp tục...
Trương Thanh Vân khoát tay rồi cau mày nói:
- Được rồi, được rồi, tóm lại là vụ việc đập phá nhà máy phải xem xét cụ thể, chủ tịch Trần và anh Chu đều đã đồng ý, tôi tán thành, mọi người cũng nên biểu quyết lấy kết quả.
Trương Thanh Vân nói xong thì tự mình giơ tay lên, Lưu Tài Đức và Đan Kiến Hoa giơ tay theo. Trần Cảnh Vân nghiêm mặt nhìn Chu Tử Hằng, vẻ mặt Chu Tử Hằng lộ ra chút lo lắng, hắn cũng giơ tay. Chính hắn bày ra thế cục, không nuốt trôi không được.
Một, hai, ba, bốn cánh tay tán thành, những người còn lại cũng giơ tay, chỉ có Dư Hán Anh không tán thành, vì vậy mà đề tài thảo luận đầu tiên được thông qua.
Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, Chu Tử Hằng rất nhẫn nại nhưng Trương Thanh Vân không tin người này còn có thể nhẫn, bây giờ đã đến lúc chuẩn bị ra tay.
Chu Tử Hằng dùng ánh mắt lơ lửng nhìn Trương Thanh Vân, phương pháp giải quyết của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn không thể hiểu vì sao Trương Thanh Vân lại phải dùng phương pháp quá khích như vậy. Huyện ủy không bỏ qua mà chính thức ra tay, đây lại là mọi người cùng nhau nhất trí, chẳng lẽ hắn đã nhìn lầm người.
Bầu không khí hội trường trở nên nặng nề, Lưu Tài Đức và Đan Kiến Hoa liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu ăn ý, sau đó là vấn đề về vị trí cục trưởng công an. Lưu Tài Đức nắm trong tay rất nhiều tài liệu không tốt của phòng văn thư về Ngũ Thiên Dũng. Chu Tử Hằng đã mắc nghẹn, Trương Thanh Vân đang cao hứng, rõ ràng thu hoạch lớn thuộc về Lưu Tài Đức và Đan Kiến Hoa.
Lưu Tài Đức khẽ gõ mặt bàn, nhìn có vẻ tùy ý nhưng Trần Vân ở ghế chót thì nghiêm mặt lấy ra một túi văn kiện. Trong mắt Chu Tử Hằng và Trần Cảnh Vân đều lóe lên tinh quang, Lưu mặt rỗ đang chuẩn bị hát xướng...
- Cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
- Mời vào!
Trương Thanh Vân nói, một người đàn ông gầy tong teo tiến vào, đây là thư ký tạm thời của Trương Thanh Vân, tên là Tiểu Phương.
- Tài liệu đã đến rồi à!
Trương Thanh Vân bình tĩnh nói, Tiểu Phương tiến lên cung kính đưa tài liệu cho Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân quét mắt nhìn qua, vẻ mặt biến đổi.
Tất cả mọi người nhìn về phía Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân đảo mắt qua tài liệu rồi lại tiếp tục quét về phía tất cả mọi người, hắn trầm giọng nói:
- Lúc này tôi tuyên bố kết thúc cuộc họp thường ủy, Chủ tịch Chu và bí thư Lưu ở lại, những người khác có thể ra về.
Hội trường trở nên ầm ĩ, mọi người đều châu đầu ghé tai, rõ ràng cảm thấy rất ngạc nhiên vì phần tài liệu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thanh Vân thì không kẻ nào dám nói một lời, tất cả đều bỏ đi với bộ dạng rất nghi hoặc.
- Bí thư Trương, có chuyện lớn gì xảy ra sao?
Khi mọi người đã bỏ đi thì Lưu Tài Đức mới cười nói, dưới tình huống nắm chắc thắng lợi trong tay mà một nhiên bị thị ủy gọi điện thoại quấy nhiễu, tâm tình của hắn là người bết bát nhất, nhưng cũng biết rốt cuộc là tài liệu gì.
Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng rồi đưa tài liệu cho Chu Tử Hằng, lúc này Chu Tử Hằng nhìn thoáng qua, đồng tử trong mắt chợt thu lại. Lưu Tài Đức cũng không thể chờ được mà ghé đầu nhìn sang, nhưng Chu Tử Hằng đã trả lại ngay cho Trương Thanh Vân, Lưu Tài Đức phải hít bụi không khí.
Trương Thanh Vân cảm thấy buồn cười nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, cuối cùng cũng đưa cho Lưu Tài Đức.
Đây là điện tín của thị ủy, nội dung rất đơn giản, vấn đề huyện Tang Chương có chín phó chủ tịch đã hầu như bị tất cả các cơ quan truyền thông trong nước xào nấu điên cuồng, tạo ra ảnh hưởng rất lớn trong nhân dân. Phòng tổ chức thị ủy Vũ Lăng hầu như bận rộn sứt đầu mẻ trán, hầu như lúc nào cũng có điện thoại, tất cả đều là điện thoại của truyền thông.
Thị ủy thông báo Trương Thanh Vân và Chu Tử Hằng đến Vũ Lăng tham gia hội nghị khẩn cấp, thống nhất đường lối, thảo luận đối sách.
- Điều này...Điều này đúng là chuyện đùa, tất cả ban ngành của chúng ta đều phù hợp với cách sắp xếp theo trình tự của tổ chức.
Lưu Tài Đức đỏ mặt nói.
- Bí thư Lưu, nếu không thì anh đi Vũ Lăng tham gia hội nghị nhé?
Chu Tử Hằng dùng giọng ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Lúc này ở Vũ Lăng chắc chắn có rất nhiều phóng viên, tôi tin rằng anh có thể cho mọi người thỏa mãn.
Vẻ mặt Lưu Tài Đức chợt phát lạnh, hắn hiểu rõ ý nghĩ mỉa mai của Chu Tử Hằng nhưng mọi chuyện đều phải lấy chữ nhẫn đặt lên hàng đầu, điều quan trọng lúc này không phải là đấu đá nhau, vì vậy hắn chỉ biết nở nụ cười ngượng ngùng.
- Bí thư Lưu, tôi và anh Chu sẽ lên thị ủy, công tác hằng ngày của huyện ủy sẽ giao lại cho anh!
Trương Thanh Vân nở nụ cười nói.
- Vâng, vâng!
Lưu Tài Đức gật đầu như gà mổ thóc nhưng trong lòng đang thầm tính toán sẽ lợi dụng cơ hội nắm quyền huyện ủy để cho Ngũ Thiên Dũng một kích trí mạng. Đợi đến khi Chu Tử Hằng và Trương Thanh Vân quay về thi chức vụ cục trưởng công an sẽ không còn nhân tuyển nào khác ngoài Đan Kiến Hoa.
- Về mặt chính quyền thì Trần Cảnh Vân hoàn toàn có thể lo lắng ổn thỏa, tôi sẽ dặn anh ấy chú ý phối hợp.
Chu Tử Hằng cười nói, hắn lập tức quay đầu nói với Trương Thanh Vân:
- Bí thư, lần này chúng ta có nên ngồi cùng xe không?
- Được, không phô trương, không lãng phí!
Trương Thanh Vân nói:
- Cứ đi xe của tôi, tôi đã tự tìm cho mình một lái xe có xuất thân là vệ sĩ, chỉ số an toàn rất cao.
Chu Tử Hằng và Lưu Tài Đức đều nhìn nhau cười, tâm tư hai người khác hẳn nhau.
Cảnh Chiến lái xe, Trương Thanh Vân và Chu Tử Hằng ngồi ở phía sau. Lần này đi Vũ Lăng mà Chu Tử Hằng luôn cảm thấy không ổn, lẽ ra Vũ Lăng là ổ của hắn và không có cảm giác này, nhưng kỳ quái chính là cảm giác này của hắn rất mãnh liệt.
- Bí thư Trương, anh tìm một lái xe rất tốt, lái rất vững, không giống như tài xế của tôi, ngày nào cũng phải mắng hơn chục bận.
Chu Tử Hằng nói.
Trương Thanh Vân khoát tay cười nói:
- Anh nói Bưu Tử sao, cậu ta có xuất thân là bộ đội, khi nổi điên sẽ không thể nào phát hiện ra được, như vậy mới đáng sợ.
Chu Tử Hằng cười ha hả, hắn thấy vẻ mặt tên lái xe ngồi ở phía trước lạnh như băng giống như giả điếc với những lời nói ở phía sau, trong lòng không khỏi rùng mình, tên lái xe này không đơn giản.
- Anh Chu, nghe nói chị dâu làm ăn ở Vũ Lăng rất lớn, lần này đi Vũ Lăng anh là địa đầu xà, anh cần phải chỉ dẫn đấy nhé.
Trương Thanh Vân nói, biểu cảm rất bình thản.
- Nhất định, nhất định rồi!
Chu Tử Hằng nói nhưng trong lòng lại càng bất ổn, xem ra Trương Thanh Vân đã sờ trúng đáy túi của mình, nhưng bộ dạng người này lại giống như nước chảy mây trôi giống như căn bản không thèm để ý đến thế lực của mình.
- Anh Chu, anh có biết vì sao chức vụ phó chủ tịch lại bị người ta quan tâm như vậy không?
Trương Thanh Vân lại nói. nguồn TruyenFull.com
Chu Tử Hằng liên tục lắc đầu, Trương Thanh Vân ngửa mặt lên trời nở nụ cười, giọng nói cực kỳ lơ lửng:
- Người ta hướng về phía tôi mà đến, đáng tiếc là bọn họ tính sai, tôi là người mới đến nhận chức ở Tang Chương, dù là sự thật thì vụ việc lần này cũng không liên quan gì đến tôi, ha ha!
Bàn tay Chu Tử Hằng khẽ run, trong lòng chợt bùng lên biết bao ý nghĩ. Đầu tiên hắn cảm thấy không ổn, Trương Thanh Vân kéo chính mình vào để Lưu Tài Đức ở lại, hắn muốn gì?
Vừa nghĩ đến đây thì Chu Tử Hằng giống như đứng đống lửa nhưng ngồi đống than, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đột nhiên hắn nghĩ lại tất cả các chi tiết, lúc này mới phát hiện ra tất cả biến hóa trong thời gian gần đây đều nằm trong tính toán của Trương Thanh Vân.
Thậm chí ngay cả chuyện Chu Tử Hằng hắn và Trương Thanh Vân đi cung một chiếc xe cũng được người ta suy tính.
Trong lòng Chu Tử Hằng chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy, Trương Thanh Vân vỗ tay lạnh lùng nói:
- Khi chúng ta đến Vũ Lăng thì chắc chắn các lãnh đạo sẽ chờ rất sốt ruột.