Bố Y Quan Đạo

Chương 248: Về Thành Đô

Đã lâu rồi không gặp mặt đám bạn cũ ở Thành Đô, Trương Thanh Vân thừa dịp nhàn hạ họp mặt mọi người. Triệu tiểu thư cô độc cần được an ủi, cần đến báo cáo vượt cấp cho bí thư Hoàng, tiểu cô nương Ngải Gia.

Còn nữa, còn có Cảnh Sương, Trương Thanh Vân phải dùng thân phận gì để gặp mặt nàng? Nghĩ đến điều này mà hắn cảm thấy đau đầu.

Sau khi lái xe đến khách sạn Vienna thì Trương Thanh Vân xuống xe nói với Cảnh Chiến:

- Lúc này chúng ta chia nhau hành động, cậu đi đến chỗ chị, tôi đi làm chút chuyện, à, đúng rồi, cậu nói A Sương ở chỗ nào?

- Tòa nhà số tám khu Thanh Giang!

Cảnh Chiến cười nói.

Trương Thanh Vân khẽ híp mắt nói:

- A Sương mua nhà ở đó sao?

- Chị nói đã mua nhà đầu tư!

Cảnh Chiến lắp bắp nói.

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt cong lên, mua nhà đầu tư ở Hoàng Hải mới là địa phương tuyệt vời, chạy đến Thành Đô mua nhà đầu tư, đúng là thiệt thòi. Nha đầu kia rõ ràng không biết tìm cớ cho thích hợp.

- Được rồi, tôi biết rồi, cậu đi đi!

Trương Thanh Vân khoát tay với Cảnh Chiến.

- À, anh chờ chút!

Trương Thanh Vân xoay người, Cảnh Chiến nói:

- Đêm nay em sẽ ở khách sạn.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn người, hắn đang định mở miệng mắng thì trong lòng khẽ động và hiểu rõ ý nghĩ của tiểu tử này, vì vậy mà gương mặt khẽ hồng, hắn mắng:

- Tiểu tử cậu đúng là, khi quay về sẽ nói chị cho cậu biết tay, xem cậu còn khéo tưởng tượng nữa không.

Cảnh Chiến lập tức nghẹn lời, hắn vội vàng xuống xe, hắn cũng không lấy chìa khóa mà vừa chạy về phía trước vừa nói:

- Xe để lại cho anh để thuận tiện đi lại.

Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, tiểu tử Cảnh Chiến này đúng là, đúng là mầm mống khá tốt.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì nghĩ ngay đến lời Triệu tướng quân, Cảnh Chiến bây giờ còn chưa quay về vị trí cũ, hăn đang chờ tiền đồ của chính mình. Đại nhân vật đúng là đại nhân vật, khéo léo có biện pháp gây áp lực cho người ta rất tự nhiên. Trương Thanh Vân miên man suy nghĩ trong chốc lát rồi lái xe chạy đi như chớp.

Tầng mười tám tòa nhà Hải Thiên, Trương Thanh Vân tiến vào công ty Khánh Kỵ và thấy nơi đây bắt đầu náo nhiệt lên khá nhiều. Văn phòng đầy người, xem ra trước kia không bằng bây giờ, Triệu Giai Ngọc quả nhiên đã có thành tích.

Phòng tiếp tân không có người nào, Trương Thanh Vân cũng không muốn tùy tiện đi vào, hắn tiến lên bàn tiếp đón ngồi xuống rồi tùy tiện đọc báo.

Trương Thanh Vân mở ra một phần mà cau mày "Báo phụ nữ", quỹ Khánh Kỵ đặt loại báo này mà các nhân viên nam không có ý kiến gì sao?

Trương Thanh Vân mỉm cười lắc đầu, hắn mở báo ra, một tiêu đề đập ngay vào mắt: "Xây dựng sự nghiệp tràn đầy lòng nhân ái, phụ nữ danh dự nữ sĩ Cảnh Sương, điển hình tiên tiến của phụ nữ Hải Đông".

Trương Thanh Vân nở nụ cười hiểu ý, hắn đọc lướt qua như gió. Không xem thì không biết, xem qua mới giật mình, thì ra chỉ sau một năm ngắn ngủi thì Cảnh Sương đã có hơn vài trăm triệu như kỳ tích, đã trở thành một nhân vật mới nổi trong giới đầu tư ở Hoàng Hải. Text được lấy tại Truyện FULL

Lúc này danh hiệu của Cảnh Sương có rất nhiều, "Thành viên danh dự của tổ chức thương nhân Hoàng Hải đã đóng góp rất nhiều cho các tổ chức nhân đạo."

Trương Thanh Vân mỉm cười, nha đầu Cảnh Sương này có tương lai thì tham gia hoạt động từ thiện, hào sảng ném ra hơn chục triệu, khó trách người ta nói đầy lòng nhân ái.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới rút một tờ báo khác rồi vẻ mặt chợt biến đổi, lại là báo phụ nữ, một chồng báo đều là báo phụ nữ.

- À, chào anh, anh là Trương tiên sinh phải không?

Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn, cô gái ngọt ngào này không phải nhân viên tiếp tân của công ty Khánh Kỵ sao? Dù là mùa đông nhưng cô gái này vẫn ăn mặc rất đúng quy cách, một bộ trang phục công sở rất xinh đẹp, gương mặt đỏ hồng, bừng lên sức sống thanh xuân.

- Cô còn nhận ra tôi sao? Xem ra trí nhớ rất tốt!

Trương Thanh Vân cười nói.

- Chủ tịch vừa mới đi sang trường đại học Giang Nam tham gia buổi tọa đàm tài chính, trước đó anh không thông báo qua điện thoại sao?

Cô gái tiếp tân dùng giọng khách khí nói.

Trương Thanh Vân nhướng mày, không ngờ mình đến không trùng hợp. Cô gái lại nói:

- Nếu không thì anh cứ chờ chút, em sẽ giúp anh gọi điện cho chủ tịch.

Cô gái vừa nói vừa liếc qua tờ báo trên tay Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân khoát tay tỏ ý không cần, đột nhiên hắn thấy ánh mắt của cô gái có chút không đúng, lúc này hắn mới phát hiện ra mình là một người đàn ông mà cầm báo phụ nữ thì có chút khó coi, vì vậy nở nụ cười ngượng ngùng nói:

- Công ty của các cô đặt báo phụ nữ, không quan tâm đến những người khác sao?

Cô gái cười ngọt ngào, có vẻ rất vui. Nàng biết rất rõ thân phận của Trương Thanh Vân, có tám phần là bạn trai của chủ tịch, không ngờ lại dễ gần như vậy, không giống như chủ tịch chút nào.

- Vừa rồi anh đã xem báo, anh có thấy giới thiệu về chủ tịch của chúng tôi không?

Cô gái nói.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, Triệu Giai Ngọc sao? Nàng cũng trở thành nữ sĩ như Cảnh Sương sao? Sẽ không phải là một điển hình tiên tiến nào đó chứ? Chẳng lẽ những người phụ nữ mình biết, trong đó có cả Quách Tuyết Phương đã trở thành điển hình tiên tiến sạch sẽ?

- Phải không đấy? Chủ tịch của các cô cũng được lên báo à? Tôi có thấy ở đâu đâu?

Trương Thanh Vân nói.

- Chỗ này!

Cô gái nhiệt tình giúp Trương Thanh Vân tìm, rất nhanh đã tìm ra một tờ báo, Trương Thanh Vân thấy đây cũng là báo phụ nữ, thậm chí có hơn phân nửa chuyên mục giới thiệu về những người nổi tiếng. Lần này tiêu đề là "Người phụ nữ nắm trong tay nửa bầu trời Giang Nam, nữ sĩ Triệu Giai Ngọc."

Trương Thanh Vân thầm thở dài một hơi, khá tốt, không phải điển hình tiên tiến. Khi nhìn lướt qua nội dung thì trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, sao mà con đường đầu tư của Triệu Giai Ngọc không chút khác biệt so với Cảnh Sương như vậy?

"Hai người này thường xuyên liên lạc với nhau"

Trương Thanh Vân thầm nghĩ, Cảnh Sương đúng là vô tâm, không biết tìm lợi nhuận cho chính mình mà còn chia xẻ cho Triệu Giai Ngọc, Triệu tiểu thư cũng cảm thấy hứng thú với tiền tài sao?

Sau khi đi xuống tòa nhà Hải Thiên thì Trương Thanh Vân vội vàng gọi điện cho Ngải Gia, lúc này Ngải Gia nghe thấy Trương Thanh Vân đến Thành Đô thì vội vàng nói:

- Thật tốt quá, anh nói vị trí đi, em và Biện Hoa sẽ đến đón anh, em đang ở đại học Giang Nam.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến động, thầm nghĩ sao hôm nay trùng hợp như vậy. Triệu Giai Ngọc ở đại học Giang Nam mà Ngải Gia và Biện Hoa cũng đang học ở đấy, vừa nghĩ đến đây thì hắn vội nói:

- Không được trốn học, em sợ anh lạc đường sao? Thế này đi, anh lo xong vài việc thì sẽ đến tiếp các em, thế nào?

Ngải Gia lập tức lầm bầm, có vẻ rất mất hứng.

Trương Thanh Vân lập tức cúp điện thoại, hắn đến bãi đậu xe thì nhìn giờ, hai giờ chiều. Lúc này hắn cũng không biết đi đâu, Vi Cường và các đồng nghiệp phòng giám sát cũng đang làm việc.

Bí thư Hoàng bên kia thì không thích hợp, Quách Tuyết Phương sáng ngày mai mới đến Thành Đô, Cảnh Sương lại đang nói chuyện với Cảnh Chiến, hai chị em lâu ngày gặp lại sẽ có nhiều chuyện không thể nói hết, chính Trương Thanh Vân hắn cũng không nên chen ngang.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới thở dài một hơi, hắn quyết định đi đến trường đại học Giang Nam, phải được nhìn thấy điển hình tiên tiến, không đúng, người phụ nữ kiệt xuất của Giang Nam. Mình vì đảng vì dân làm thân trâu ngựa nhiều năm mà chưa có bất kỳ danh hiệu điển hình tiên tiến nào, Triệu Giai Ngọc thì tốt rồi, xếp vào trong nhóm mười người trẻ tuổi tiên tiến ở Giang Nam, đúng là ông trời không có mắt.

Đại học Giang Nam rất lớn nhưng buổi tọa đàm có thể mời được Triệu Giai Ngọc cũng không phải khó tìm, chỉ cần hỏi thăm thì Trương Thanh Vân mới ý thức được cô gái tiếp tân của quỹ Khánh Kỵ đã nói sai, hôm nay không phải tọa đàm mà đại học Giang Nam tổ chức đầu tư tài chính.

Trương Thanh Vân dừng xe trước cổng, hắn nhìn thấy xung quanh đầy các loại cờ đủ màu sắc để làm đẹp, xem ra quy mô cũng lớn.

Khi đi vào thì Trương Thanh Vân thấy người ra vào nườm nượp, khi vào cửa hội trường thì thấy phía trước đông nghịt người, một hội trường rộng lớn không còn chỗ trống.

Một sinh viên tiến lên dùng giọng khách khí chào đón:

- Tiên sinh, bên kia còn ghế trống, mời anh!

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn nở nụ cười thiện ý. Lúc này hắn mới phát hiện ra tình hình không còn đủ chỗ nên bên cạnh được đặt thêm rất nhiều ghế, quả nhiên còn ghế trống.

Trương Thanh Vân rón ra rón rén đi đến chỗ ngồi, lúc này ở đài chủ tịch hình như có tranh luận, hắn ngẩng đầu, hắn thấy Triệu Giai Ngọc đang ở nơi đó.

Vài tháng không gặp Trương Thanh Vân thấy Triệu Giai Ngọc đã gầy đi một ít nhưng trưởng thành lên khá nhiều, hôm nay nàn mặc một bộ áo khoác dày màu đen, mái tóc uốn lượn sóng thả bồng bềnh trên vai, quyến rũ mê người.

Nhưng nàng vẫn trầm mặc như trước, dù mọi người đang thảo luận rất sôi nổi nhưng nàng vẫn không nói lời nào.

- Hì hì, cậu đã gặp qua người phụ nữ kia chưa? Là chủ tịch quỹ đầu tư Khánh Kỵ, con bà nó, quá đẹp.

Sau lưng Trương Thanh Vân chợt vang lên một âm thanh rất nhỏ.

Trương Thanh Vân quay đầu, hắn thấy hai sinh viên đang xì xào bàn tán.

- Hừ, đừng nói nhảm, tất cả sinh viên ký túc xá chúng ta đến đây đều để được nhìn cô ấy, nếu không ai thèm đến chỗ này.

Một tên sinh viên khẽ nói, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đài chủ tịch.

- À!

Một tên khác lại nói khẽ:

- Cậu biết không, cô ấy còn là nghiên cứu sinh của trường chúng ta, thầy Chu Giáo Đầu đúng là có phúc, ngày nào cũng được nhìn mỹ nhân.

- Này, ngươi nói nhỏ lại một chút.

Tên sinh viên vừa rồi lại lầm bầm:

- Đám ngu ngốc trên đài cứ ồn ào làm người ta không còn bao nhiêu hứng thú nhìn người đẹp, đúng là đám khốn kiếp.

Trương Thanh Vân phì một tiếng, thiếu chút nữa hắn đã cười thành tiếng, sau đó đảo mắt nhìn khắp chung quanh, rõ ràng những sinh viên dở hơi thế này có không ít. Tất cả sinh viên đứng bên trên và bên dưới đều ồn ào, chốc chốc còn có người chỉ trỏ, tất nhiên phương hướng đều là Triệu Giai Ngọc.

Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến thời gian mình học đại học, khi đó rõ ràng cũng giống hệt như những người này. Khi nghe thấy có người đẹp thì ánh mắt chợt sáng rực, tất nhiên ngành được các anh em quan tâm nhất lúc nào cũng là "quan hệ quốc tế", "du lịch khách sạn", "ngoại ngữ"...Nhưng chính hắn có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, đã bỏ lở rất nhiều cơ hội ngon ăn. Không phải rất nhiều năm sau khi tốt nghiệp mình thường âm thầm hối tiếc sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất