Khi đến thăm hỏi Dương Hân thì Trương Thanh Vân không cần phải mang theo vật kỷ niệm, mấy thứ đó chỉ đáng vứt đi. Hắn đưa đến hai cây thuốc Trung Hoa một thùng rượu Mao Đài, đây xem như quà cáp.
Sau lần hội nghị thường ủy lần trước thì Dương Hân được điều làm chủ nhiệm ủy ban cải cách tỉnh ủy kiêm nhiệm chức thư ký trưởng.
Ủy ban cải cách là một ngành quan trọng nhất của chính quyền, ủy ban cải cách tỉnh ủy Giang Nam có năm phó chủ nhiệm và khá nhiều tổ trưởng ủy ban kiểm tra kỷ luật. Dương Hân có thể ngồi trên ghế chủ nhiệm thì tuyệt đối là quan lớn.
Trương Thanh Vân lần này đến Thành Đô cũng vì nguyên nhân đến gặp vị bồ tát này, Tang Chương có rất nhiều vấn đề cần Dương Hân quan tâm.
Dương Hân nhìn thấy Trương Thanh Vân thì rất vui, nhưng hắn cũng tránh lễ vật quá nặng, lần sau nên chú ý.
- Thư ký trưởng thăng chức làm cấp dưới phải chúc mừng mới đúng, đồng thời cũng đến vì có việc cần anh giúp đỡ. Tang Chương là vùng chiến khu cũ, lại là một góc núi, tôi cũng hy vọng anh có thể thường xuyên quan tâm!
Trương Thanh Vân nói, hắn vẫn tiếp tục xưng hô là thư ký trưởng Dương Hân giống như vẫn còn đang ở phòng giám sát.
- Tiểu tử cậu thật là, cậu tưởng tôi là thần tài sao, muốn tìm tài chính phải đi sở tài chính mới đúng chứ?
Dương Hân cười nói.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn hiễu rõ lời nói của Dương Hân, rõ ràng đối phương đã biết thị ủy Vũ Lăng ngâm tài chính của Tang Chương. Vì vậy mà Dương Hân tưởng mình đến đây để tố cáo, vì vậy mới cho ý kiến.
Ngân sách bị giữ, mình đi đến sở tài chính náo loạn, sau đó sang sở giao thông, sở nông nghiệp, sở thủy lợi, đây không phải đi tố cáo là gì?
- Sao lại phải đến sở tài chính, năm nay ngân sách trong tỉnh cho nhân dân chúng tôi không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì! Tôi đến thăm hỏi anh để phòng ngừa chu đáo, để khơi thông quan hệ!
Trương Thanh Vân cười nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Dương Hân khẽ híp mắt, trong lòng càng có thêm chút khen thưởng đối với Trương Thanh Vân. Trước đó hắn đã nghe nói Vũ Lăng giữ lại ngân sách của Tang Chương, cũng sợ rằng Trương Thanh Vân sẽ thiếu kiên nhẫn, sẽ vượt cấp phản ánh tình huống. Lúc này xem ra lo lắng trước đó là thừa, đầu óc hắn cũng nhanh chóng thanh tĩnh. Trương Thanh Vân làm việc có kết cấu, vấn đề khó đã được giải quyết.
Sau khi nói thêm vài câu thăm hỏi thì Trương Thanh Vân trực tiếp giới thiệu tình hình ở Tang Chương, lần này hắn giới thiệu còn kỹ càng và chuyên nghiệp hơn cả khi nói chuyện với Hoàng Tân Quyền, hầu như bao quát cả xây dựng cơ sở hạ tầng, kinh tế nông thôn, dịch vụ...Tất cả các phương tiện.
Trương Thanh Vân cũng không giữ lại những kế hoạch và dự đoán của chính quyền huyện ủy đối với toàn bộ Tang Chương, hắn ném ra tất cả. Dương Hân nghe thấy vậy mà thầm kinh hoàng.
Dựa theo quy hoạch của Trương Thanh Vân thì vài năm nữa khi Tang Chương cơ bản ổn định, kinh tế bắt đầu phát triển thì sẽ tiến vào cao trào.
Nhưng lúc này cụ thể có vài phương diện, trước tiên phải giải quyết vấn đề thiếu nước, đảng ủy cũng đang tiến hành khâu quan trọng này, khi công trình thủy lợi hoàn thành thì chi phí là hơn mười triệu.
Thứ hai chính là Tang Chương sẽ cải tạo để trở thành khu du lịch dựa vào thành phố Vũ Lăng, vấn đề này sẽ phối hợp với tập đoàn Vân Sơn. Thứ ba chính là hiện đại hóa nông thôn, xây dựng cầu đường nông thôn. Tất cả các con đường ở nông thôn đều được đầu tư làm mới, đây là hạng mục phải đầu tư gần một tỷ.
Đằng sau đó còn có rất nhiều hạng mục dịch vụ phục vụ đặc biệt, thành lập khu công nghiệp chế biến dược liệu, tài chính cũng cần rất nhiều, có thể nói là một kế hoạch năm năm.
Thật ra Trương Thanh Vân làm những quy hoạch này cũng đã tham chiếu qua những chỉ thị và đầy đủ văn kiện của quốc hội về dân sinh. Ví dụ như xây dựng đường xá ở nông thôn, năm nay thủ tướng cũng ra chỉ thị hiện đại hóa nông thôn, ở Ung Bình cũng đã có đường nhựa đến các xã xa xôi.
Nhưng tình hình ở Tang Chương lại quá đặc biệt, rất nhiều nơi còn không có đường lớn. Hơn nữa địa hình cũng phức tạp, có những xã rất xa xôi, không thể nào làm một lần là xong, hạng mục này phải làm từng phần, chậm mà chắc.
Lúc này cả nước đang ở vào giai đoạn đẩy mạnh và phát triển các vùng chiến khu xưa, Trương Thanh Vân thừa cơ hội mà vùng lên, cá nhân hắn thấy cơ hội là rất lớn. Nếu tính toàn bộ Tang Chương thì nhà nước chỉ cần bỏ ra vài tỷ, Trương Thanh Vân có lòng tin sẽ thay đổi hoàn toàn bộ dạng của Tang Chương chỉ trong vòng một nhiệm kỳ.
- Tài chính quá lớn, hạng mục cũng lớn!
Dương Hân cười nói, ánh mắt hắn nhìn về Trương Thanh Vân có sự khen thưởng rất lớn.
- Cậu quy hoạch kỹ càng và lâu dài như vậy, cá nhân tôi sẽ ra sức giúp đỡ. Tất nhiên có thể chứng thực được quy hoạch này có hiệu quả hay không phải liên quan đến rất nhiều nhân tố, không phải cậu muốn nói rõ ra hết đấy chứ?
- Sao như vậy được? Tôi đến đây để báo cáo chuyên môn cho anh, còn hy vọng anh có thể phê bình và chỉ ra những điểm sai.
Trương Thanh Vân nói mà trong lòng rất vui sướng, có được sự giúp đỡ của Dương Hân thì có thể nói là một hứa hẹn khá lớn.
- Ừ!
Dương Hân gật đầu, hắn uống một ngụm trà rồi nói:
- Đúng rồi, cậu vừa nói về những văn kiện gì đó đâu?
- Có!
Trương Thanh Vân nói, hắn vội vàng lấy từ trong cặp ra một phần văn kiện rồi đưa tới. Dương Hân tiếp nhận rồi nhìn qua "Những tổng kết và kế hoạch sơ bộ của đảng ủy và chính quyền Tang Chương trong những năm vừa qua." Sau khi nhìn qua thì thấy Dương Hân đứng dậy nhét văn kiện vào trong cặp.
Trương Thanh Vân cười cười mà trong lòng kinh ngạc, chiếc cặp này hắn rất quen thuộc, là cặp mà Dương Hân luôn mang theo bên mình khi đi làm.
Sau khi từ biệt Dương Hân thì Trương Thanh Vân cũng không dừng cương mà đi đến khách sạn Vienna, sau khi tiến vào một gian phòng thì Vi Cường ở bên trong đã không còn nhịn được, hắn thở phì phò đứng lên nói:
- Cậu xem, cậu xem...
Vi Cường cười nói:
- Cậu bây giờ thành ông lớn rồi đấy nhé, đã có thói quen đến muộn của lãnh đạo rồi à?
Trương Thanh Vân cau mày, hắn cười nói:
- Tôi thấy cậu đúng là chuyện bé xé ra to, chúng ta đã hẹn nhau gặp mặt lúc tám giờ, tôi chỉ muộn đúng năm phút đồng hồ!
Vi Cường xem lại đồng hồ, không phải năm mà là bảy, hắn đặt mông ngồi xuống rồi xuống rồi khoát tay với Trương Thanh Vân nói:
- Ngồi, ngồi đi, tôi đây đã đến lúc tám giờ, tích cực còn hơn cả mối tình đầu năm xưa, không ngờ lúc này lại như đồng tính luyến ái.
- Này!
Trương Thanh Vân trừng mắt:
- Đừng nói những lời này nữa, tôi cũng chưa đủ cảnh giới như cậu.
Trương Thanh Vân nói xong thì ngồi xuống, sau đó gọi nhân viên phục vụ bày thức ăn.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Vi Cường, tiểu tử này đã có biến đổi, không còn khí chất lơ ngơ bay nhảy như năm xưa. Vóc dáng Vi Cường vốn cao lớn, lúc này có thêm chút khí thế, nhìn còn có vẻ trưởng thành hơn mình, có phong thái của lãnh đạo.
Nhưng nếu xem xét về trạng thái tinh thần thì rõ ràng Vi Cường dạo này hay buồn rầu, có dấu hiệu ngủ không đủ giấc, tính tình có chút nóng nảy, đã phản ứng sự nóng nảy trong lòng.
- Tôi đã nói là uống rượu trắng, cô không nghe rõ sao?
Vi Cường đột nhiên quát lên với nhân viên phục vụ, thì ra cô gái này đang cầm lên hai chai rượu đỏ.
- Vâng, vâng, tiên sinh!
Cô nhân viên phục vụ dùng giọng lắp bắp nói, vẻ mặt có chút khó coi.
Trương Thanh Vân thấy Vi Cường trợn trừng mắt, thở hổn hển thì dùng giọng mất kiên nhẫn nói:
- Thôi được rồi, để xuống đi, để xuống đi!
Cô gái khẽ đặt chai rượu xuống rồi đứng về phía Trương Thanh Vân, Vi Cường ồ lên một tiếng rồi đứng thẳng người nói:
- À, tôi biết rồi, lần trước cô làm đổ món ăn có phải không? Tốt, lúc này cô còn dám tới, nhân viên phục vụ đều chết hết rồi sao?
Cô gái chợt tái mặt, nàng kinh ngạc lùi ra phía sau vài bước, vẻ mặt rất kinh hoàng. Nàng cũng rất bất đắc dĩ, cục trưởng Vi là người nổi tiếng khó tiếp, hầu như mỗi lần dùng cơm đều mắng mỏ hoặc ra tay đánh người, các chị em đều không dám phục vụ, vì vậy mới rơi chuyện khó lên đầu nàng.
- Cô còn dám trốn sao? Tôi xem cô trốn đi đâu!
Vi Cường đứng dậy muốn tiến lên, Trương Thanh Vân cau mày, hắn vỗ bàn nói:
- Cậu định làm thế nào? Bây giờ sao lại biến thành bộ dạng này, đức hạnh đâu hết rồi?
Vi Cường chợt ngẩn ngơ, vẻ mặt đỏ lên, hắn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân.
- Ngồi xuống!
Trương Thanh Vân trừng hai mắt, hắn thật sự tức giận. Đường đường là phó cục trưởng công an thành phố mà khi dùng cơm còn gây khó khăn cho một cô gái phục vụ, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì kẻ khác sẽ cười rụng răng, còn ra thể thống gì nữa?
Vẻ mặt Vi Cường hơi run rẩy, miệng mấp máy, cuối cùng cũng không nói lời nào mà chậm rãi ngồi xuống.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân gây ra cho Vi Cường hắn áp lực rất lớn, sự uy nghiêm của Trương Thanh Vân làm hắn không dám tranh luận, trong lòng có rất nhiều lời nhưng khó nói. Sau khi ngồi xuống thì Vi Cường cảm thấy áp lực biến mất không còn tăm tích.
Khóe miệng Vi Cường chợt co quắp, vốn hắn tưởng vài năm qua mình từng bước vượt hẳn Trương Thanh Vân. Lúc này chức phó cục trưởng công an thành phố cũng khá cao, nếu xét trên những phương diện thực quyền thì vượt qua Trương Thanh Vân, nhưng khi tiếp xúc thì Vi Cường mới biết mình đã lầm.
Vi Cường biết rõ vừa rồi chính mình hoàn toàn có thể không nghe theo lời của Trương Thanh Vân, Thành Đô là địa bàn của mình, Trương Thanh Vân có thể làm được gì? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chết người của Trương Thanh Vân thì trong lòng mình chợt sinh ra cảm giác ái ngại không hiểu nguyên nhân, giống như mình nhìn thấy cha, trong lòng không buông bỏng không được.
Vi Cường đã làm theo quy củ thì Trương Thanh Vân cũng khoát tay với cô gái rồi nói:
- Tiếp tục dọn thức ăn lên, không cần phải quan tâm.
Cô gái liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân tràn đầy cảm kích và kinh sợ. Mới bắt đầu nàng còn tưởng Trương Thanh Vân là khách bợ đỡ Vi Cường, bây giờ nhìn bộ dạng của cục trưởng Vi thì có vẻ là ngược lại.
Có thể làm cục trưởng Vi phải nghe lời là người tầm thường sao?
Một lúc sau thì thức ăn được dọn lên đầy đủ, hai ly rượu đỏ, Trương Thanh Vân cầm lấy một ly rồi nói:
- Hôm nay gặp cậu tưởng rằng sẽ rất vui, nào ngờ không được như mong muốn. Không nói nhiều nữa, uống rượu trước, không say không về.
Vẻ mặt Vi Cường chợt trở nên trì trệ, hai người cụng ly, hắn nói:
- Rượu này mà say cái gì, đã nói uống rượu trắng mà cậu không chịu.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Uống rượu đỏ mà say mới bản lĩnh, uống rượu trắng để say thì còn ý nghĩa gì?
Trên mặt Vi Cường cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, hắn trêu đùa:
- Hì, khó trách người ta nói cậu là đồ nhà quê, uống rượu đỏ cũng có phong cách, uống từng ngụm như cậu thì còn gì đáng nói?
- Phải không đấy?
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra một nụ cười lạnh lùng, hắn nói:
- Tôi làm việc gì trước nay đều theo ý mình, lòng tôi do tôi. Tôi thích dùng đũa ăn cơm tây, uống từng ngụm rượu đỏ, bốc mì Ý bằng tay, như vậy có gì sao?
- Cậu nói ai cười tôi là đồ nhà quê? Nếu cười tôi là đồ nhà quê thì đồ nhà quê sẽ không nịnh nọt bọn họ.
Gương mặt Vi Cường chợt biến đổi, vẻ mặt có chút kích động, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, tinh quang lóe lên rồi dần ảm đạm. Sau đó hắn không nói câu nào, chỉ biết rót rượu và rót rượu.
Trương Thanh Vân cũng cùng cụng ly với Vi Cường. Hắn đã sớm đói bụng nhưng Vi Cường hình như tâm lý có chút biến thái không biết nguyên nhân, nhưng hắn cứ thực hiện chính sách ăn trước no bụng rồi chậm rãi uống rượu, chờ đợi Vi Cường mở miệng.
- Thanh Vân, đúng là hâm mộ cậu, tôi tự nhận là kẻ to gan và tùy hứng nhưng không đáng xách giày cho cậu!
Vi Cường đột nhiên ngẩng đầu nói, sau đó hắn uống ực một ngụm rượu đỏ rồi hì một tiếng tiếp tục mở lời: Text được lấy tại Truyện FULL
- Tôi kết hôn, cậu có biết không?