Liêu Bắc Yến đến làm Trương Thanh Vân cảm thấy ngoài ý muốn, vì vậy hắn chọn cách đi thẳng vào vấn đề. Liêu Bắc Yến vừa nghe thấy Trương Thanh Vân nói thẳng như vậy thì không khỏi lẩm bẩm nói một câu:
- Cũng không phải tôi đến tặng quà, đây là anh họ muốn nịnh bợ anh!
Trương Thanh Vân nhướng mày, cô gái này đúng là không biết che miệng. Hắn nhìn sang Lỗ Thúc Thư, vẻ mặt đã tái thành màu gan heo, hắn ngồi như tượng. Người này trước kia cũng có quan hệ trên thị ủy, hơn nữa còn có ông cậu là Liêu Vĩ, vì vậy rất khó có kẻ nào dám đắc tội hắn.
Nào ngờ khi được đề bạt xuống dưới nắm dân thì gặp hắc thần Trương Thanh Vân, người này rút chức đẩy Lỗ Thúc Thư hắn xuống làm phó chủ tịch xã. Đơn vị cấp xã chẳng có ban ngành gì ra hồn, phó chủ tịch xã có khác gì những cán bộ bình thường chứ?
Huống hồ Lỗ Thúc Thư hắn còn có thân phận phó phòng ở thị ủy, bí thư và chủ tịch xã đều cạch mặt hắn, càng làm hắn cảm thấy mình bị cô lập. Sau khi được điều động từ thị ủy xuống thì vì không có kinh nghiệm mà lại được nhận chức bí thư xã, rõ ràng khó chống lại những cán bộ lão thành khác. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Lúc này Lỗ Thúc Thư biết mình thật sự điều gì cũng sai, cởi bỏ lớp vỏ bọc phó phòng thì mình chẳng có gì. Nếu ở Vũ Lăng mà hắn không có ông cậu là Liêu Vĩ thì mình chẳng là thứ gì, người ta sẽ đè ép hắn xuống tầng thấp nhất.
Vài lần Lỗ Thúc Thư muốn từ chức đi ra những tỉnh duyên hải nhưng bí thư Liêu kiên quyết không chịu, nhưng hắn ở lại sẽ khó thể đảm đương, mất mặt cậu Liễu.
Lỗ Thúc Thư rất buồn khổ, cuối cùng mới rút được kin nghiệm xương máu sâu sắc, dần dần công tác cũng có điểm khởi sắc. Nhưng công tác làm được khá tốt thì không thể nào nghe được chỉ thị của cấp trên, dưới xã thì bí thư và chủ tịch với là trời, mình dù làm gì cũng là công lao của lãnh đạo, vì vậy lúc này hắn mới biết được những khó xử của cán bộ cơ sở.
Khi Liêu Bắc Yến đến thăm thì hắn lập tức kéo nàng đi thăm hỏi Trương Thanh Vân, trong lòng hắn có chút chờ đợi, nào ngờ mới đến thì đã rơi vào tình cảnh xấu hổ. Em họ của mình đúng là nói không biết che miệng, quà cáp cho lãnh đạo mà nói trắng trợn như vậy sao?
- Chủ tịch Lỗ, anh nghe thấy những gì Liêu tiểu thư nói rồi chứ? Vì vậy lễ vật anh cứ đưa về, nếu không thì Liêu tiểu thư sẽ nói tôi là quan tham!
Trương Thanh Vân cười ha hả nói.
Lỗ Thúc Thư nào dám làm gì khác, hắn chỉ liên tục gật đầu xưng vâng. Liêu Bắc Yến cau mày, nàng không biết vì sao Trương Thanh Vân lại đáng sợ như vậy. Bộ dạng anh họ của mình trước đây rất hiên ngang, không ngờ lúc này lại như kẻ hầu.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa.
- Chủ tịch Lỗ, phiền anh mở cửa dùm!
Lỗ Thúc Thư đứng lên đi ra mở cửa, người đi vào đầu tiên chính là Trần Mại. Hắn ồ lên một tiếng, sau đó nhìn thấy Liêu Bắc Yến giống như hiểu rõ điều gì đó, hắn há mồm mà không lên tiếng.
- Có chuyện gì sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày nói.
- Không, không có, không có gì!
Trần Mại nói, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng hừ một tiếng nói:
- Gọi tất cả những người bên ngoài đi vào, lét lút làm gì?
Vẻ mặt Trần Mại trở nên lúng túng, hắn quay đầu đã thấy ba người Tư Bình, Trần Cương, Tào Binh đứng ở cửa ra vào, trong tay đều có xách quà, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy, hắn mời mọi người vào cửa. Lúc này Lỗ Thúc Thư không có chỗ ngồi nên đành phải đứng. Tư Bình cười cười nói:
- Bí thư, chúng tôi tới không đúng lúc, không quấy rầy anh đấy chứ?
Trương Thanh Vân khoát tay mời mọi người ngồi xuống, sau đó phân phó Trần Mại rót trà. Vẻ mặt Lỗ Thúc Thư chợt biến đổi, cuối cùng cũng không dám mở miệng, hắn muốn cáo từ nhưng vì có Liêu Bắc Yến nên không thể tự quyết định, vì vậy rơi vào tình cảnh khó xử.
Trương Thanh Vân vừa mới chuẩn bị ngồi xuống thì Liêu Bắc Yến từ vị trí đối diện chuyển sang ngồi ở sát bên, hắn ho khan nói:
- Anh Tư, anh Trần, đây là Liêu Bắc Yến, là con gái của bí thư Liêu. Cô ấy rất quan tâm đến khu dược liệu của chúng ta, vì vậy đến đây bàn bạc với tôi về vấn đề này.
Đám người Tư Bình và Trần Cương vội vàng đứng lên, Liêu Bắc Yến cũng ra vẻ đại nhân bắt tay với mọi người. Sau khi được Trương Thanh Vân giới thiệu thì nàng biết đám người này đều là thường ủy Tang Chương, vì vậy cũng có chút lễ.
Trần Mại rót trà cho mọi người, sau đó lại không biết lấy từ đây trong phòng một cây Trung Hoa, hắn mở gói rồi lấy ra một gói thuốc nói:
- Cướp trúng nhà phú hộ, tôi giúp bí thư làm chủ!
Đám người xấu hổ không dám nhận thuốc, ánh mắt nhìn về phía Trần Mại có chút hâm mộ, tùy tiện với bí thư như vậy thì có thể thấy quan hệ giữa hai người là thế nào. Mấy người thầm kêu may mắn, tìm Trần Mại đưa đến gặp bí thư quả nhiên quá sáng suốt.
- Tất cả cứ nhận, cục trưởng Trần đã nói giúp tôi làm chủ!
Trương Thanh Vân cười nói, hắn cũng biết rõ ý nghĩ của đám người Tư Bình khi đến đây. Đám người này đều bị xếp trong danh sách của ủy ban kỷ luật thị ủy nhưng không sao, chỉ duy nhất Mã Tiểu Nhạc đính đòn, vì vậy mượn cớ đến cảm tạ mình.
Bí thư đã nói thì đám người cũng cầm thuốc, động tác không được tự nhiên. Liêu Bắc Yến nhìn qua cũng thấy khí chất của Trương Thanh Vân đã biến đổi, giọng điệu và lời nói của hắn đối với những người này hoàn toàn khác khi nói với mình, quả thật rất uy nghiêm, rất dễ làm nàng liên tưởng đến cha.
Mỗi ngày tết nhất khi các cán bộ cấp dưới đến thăm hỏi cha đều có tình cảnh thế này.
- Liêu tiểu thư, hôm nay tôi khá bận, nếu cô đã đến Tang Chương thì cứ đi dạo ở khu dược liệu trước. Sau này chúng ta sẽ hẹn ngày đàm luận, cô thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
Liêu Bắc Yến cũng không phản đối, nàng mỉm cười với mọi người rồi nói lời từ biệt. Đám người đi theo Trần Mại đến thì lại cảm thấy có chút rung động, có chút xấu hổ. Vì ba người bọn họ đến đây làm bí thư phải đuổi khách là con gái của bí thư Liêu, đối với ba người mà nói thì rất đường đột.
Nhưng Trương Thanh Vân đã nói như vậy thì bọn họ cũng không phản đối. Lỗ Thúc Thư lại càng cảm thấy gian nan, cặp mắt hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân mà không biết nên làm thế nào cho phải. Trương Thanh Vân nói hắn bỏ đi, nếu lúc này còn tiếp tục ở lại thì rõ ràng rất xấu hổ.
Ngược lại Liêu Bắc Yến cũng nhìn ra chút manh mối, nàng nói:
- Bí thư Trương, một chút lễ mọn thôi thì cứ nhận lấy, có lãnh đạo ở đây, dù sao bọn họ cũng đến ăn nhà phú hộ, tôi cũng phải cống hiến một chút chứ.
Trương Thanh Vân khẽ nhắm mắt tán thưởng Liêu Bắc Yến phản ứng nhanh nhạy, rồng sinh rồng, cha là quan lớn thì con gái cũng không quá kém.
Lỗ Thúc Thư thì cảm thấy như được đại xá, hắn vội vàng cáo từ các lãnh đạo, xem như thoát khỏi tình hình xấu hổ lần thứ nhất.
Sau khi tiếp tục ngồi xuống thì Trương Thanh Vân nói:
- Nếu các anh đã đến thì tối nay tôi mời khách. Đơn giản một chút là được, đi căn tin, tôi phân phó làm vài món ngon, thế nào?
Đám người đều mỉm cười tỏ vẻ không có chuyện gì, quen biết lâu thì cũng biết bí thư là người ghét những kẻ khó chịu, vì vậy đành phải đơn giản một chút.
Trương Thanh Vân gọi điện cho Cảnh Chiến để sắp xếp, chính mình thì ngồi xuống nói chuyện phiếm với mọi người. Một lúc sau Trần Cương đột nhiên nói:
- Bí thư, gần đây tôi thấy tình hình có chút biến đổi, không phải anh chuẩn bị bay cao đấy chứ?
Trương Thanh Vân híp hai mắt nói:
- Chúng ta cũng không nên phỏng đoán ý đồ của lãnh đạo, dù là thế nào thì mọi người cũng không nên công tác tiêu cực, phải không?
- Hừ!
Trần Mại ở bên cạnh cười lạnh nói:
- Tôi thấy có kẻ muốn phá hoại tình cảnh đồng tâm hiệp lực và cục diện sức mạnh thành đồng của Tang Chương. Bí thư có thể đi nhưng đám người chúng ta rất khó nói được chính xác, dù sao đám quan chức Tang Chương chúng ta cũng bị liên quan đến án...
Trần Mại nói xong thì vẻ mặt đám người chợt biến đổi, Trương Thanh Vân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Mại, sao tiểu tử này bây giờ lại nghĩ được sâu như thế? Đúng là không đơn giản, ít nhất cũng sâu sắc hơn Lưu Thần, biết rõ lợi hại trong tình hình lúc này.
- Được rồi, được rồi, không nhắc đến đề tài này nữa!
Trương Thanh Vân vội vàng ngăn lại, hắn là bí thư, hắn chỉ còn cách xóa bỏ tin đồn để ngưng tụ mọi người lại. Còn thị ủy có sinh ra vấn đề gì cũng rất khó nói, chỉ biết chậm rãi phối hợp mà thôi.
Cảnh Chiến đi lên thông báo đồ ăn đã chuẩn bị xong, Trương Thanh Vân mời mọi người xuống căn tin khu tập thể dùng cơm, trong lúc đó nói về vài vấn đề liên quan đến phòng tuyên truyền.
Tư Bình là lão quan trường, tất nhiên cũng biết Trương Thanh Vân có chút phản cảm với tin đồn vừa qua, hắn đã sớm chuẩn bị từ ngữ, vì vậy nói:
- Bí thư, tôi nghĩ cần điều chỉnh chức phó phòng Sở phòng tuyên truyền, để người này quản lý học viện, anh xem...
- Đây là những vấn đề thuộc phạm vi chức trách của anh, vấn đề nhân sự cũng cần phải hiệp thương với trưởng phòng Trần.
Trương Thanh Vân khoát tay nói, tâm tư của Tư Bình khá cao nên biết ngay ý đồ. Trương Thanh Vân quay đầu lại nói:
- Đúng rồi, thái độ công tác của Lỗ Thúc Thư bên dưới cũng rất tốt, để anh ấy lên làm ở phòng tuyên truyền!
Đám người đi vào căn tin khu tập thể, Trần Mại cười hì hì xách theo hai chai rượu nói:
- Đây là lễ vật của Liêu tiểu thư, là rượu Ngũ Lương chính tông, hôm nay chúng ta vất vả lắm mới có được ngày tốt, mọi người đừng nên khách khí.
Đám người đều cười, bầu không khí dần hòa hợp. Đám người đến đây đều có tâm tư, trong lòng bí thư Trương cũng sẽ có suy nghĩ, tất nhiên sẽ không có gì hứa hẹn.
Trương Thanh Vân mời họp thường ủy, vì trước đó đã nói chuyện với Lưu Thần và đám người Trần Cương nên tâm tư của mọi người đều đã đồng nhất. Trương Thanh Vân ở trong hội nghị tuyên bố điều phối cầu đường Tang Chương, cầu đường Tang Từ, đồng thời còn có các quy hoạch ở xã Tam Môn Dục.
Trương Thanh Vân yêu cầu chính quyền chỉ đạo, phòng giao thông quản lý, trước tết phải đấu thầu các hạng mục này thành công, hơn nữa cũng phải khởi công trước tết. Lần này đầu tư hơn vài trăm kilomet đường, số tiền là vài tỷ.
Dưới yêu cầu của Trương Thanh Vân thì toàn bộ công trình đều phải được bắt đầu, hơn nữa còn quy định phải không ít hơn ba nhà đầu tư. Luyện ngựa không bằng đua ngựa, Tang Chương muốn thông qua hạng mục vài trăm kilomet đường để tìm công ty thích hợp, làm bước đệm cho tất cả hạng mục sau này.
Sau khi thường ủy ra quyết nghị thì chính quyền và phòng giao thông liên hợp mời tất cả các công ty cầu đường có thực lực đến đấu thầu.
Đảng ủy và chính quyền Tang Chương quả nhiên làm cho tất cả các thế lực Vũ Lăng mở rộng tầm mắt, không ngờ Trương Thanh Vân lại ra tay nhanh như vậy. Lúc này phòng giao thông thị ủy lại càng tức giận, bọn họ đã sớm thông báo không cho Tang Chương làm gấp, không ngờ Trương Thanh Vân căn bản chẳng thèm nể tình.
Trưởng phòng giao thông công chánh thị ủy là Phùng Lượng lập tức gọi điện đến Tang Chương, khi điện thoại được nối đến phòng làm việc của Trương Thanh Vân thì Phùng Lượng đã nói ngay:
- Bí thư Trương, sao Tang Chương lại vội vã như vậy? Không phải đã thông báo là làm tốt quy hoạch mới khởi động hạng mục sao?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Phùng, hình như anh còn chưa xem xét cẩn thận chỉ thị của thủ tướng chính phủ trong năm nay. Dựa theo chỉ thị thì trong vòng năm nay tất cả các công trình cầu đường nông thôn phải hoàn thành, Tang Chương chúng tôi là huyện nghèo, tỉnh ủy còn không nói gì, không vội sao được?
- Hơn nữa vấn đề xây dựng Tang Từ phải tách ra, chúng tôi chỉ cùng Từ Khê hợp tác để vận động bên ngoài, không liên quan gì đến cầu đường, anh thấy sao?