Bố Y Quan Đạo

Chương 321: Thế cục vi diệu

Phùng Lượng bị những lời nói của Trương Thanh Vân làm cho mắc nghẹn không nhẹ, Trương Thanh Vân có lý do riêng, điều này làm cho Phùng Lượng phải lúng túng. Hơn nữa Trương Thanh Vân rất đa mưu túc trí, hắn dùng vấn đề xây dựng cơ sở hạ tầng làm mồi nhử, bắt buộc tài chính phải chuyển từ thị ủy xuống.

Hắn cố ý đấu thầu cho ba công ty xây dựng, sau đó sàng lọc chọn kẻ ưu tú. Đây chính là một phương pháp rất hợp lý, có khả năng phòng ngừa lớn nhất đối với những công trình có vấn đề. Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng không dùng một gậy đập chết ngay, điều này làm cho tất cả các thế lực ở Vũ Lăng cảm thấy mình còn cơ hội, làm lớn nhưng không đắc tội với ai, tính đường đi rất sâu sắc làm người ta run sợ.

Phương Tiểu Nam ở Vũ Lăng nghe được tin tức này mà thiếu chút nữa đã tan vỡ, nàng biết quá trình đầu tư lớn ở Tang Chương đã bắt đầu. Nàng đã liên hợp với đám người Khâu Hâm hoạt động với thị ủy để nâng Trương Thanh Vân lên, đuổi ra khỏi Tang Chương là tốt nhất, sau đó mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn bánh ngọt.

Lúc này thì tốt rồi, Trương Thanh Vân chính thức chơi một tay, dùng vài trăm kilomet đường để đua ngựa, có ý chia xẻ hạng mục hơn vài tỷ. Nếu để Trương Thanh Vân hoàn thành ý đồ thì tình hình sẽ chuyển biến xấu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m

Hơn nữa phạm vi đấu thầu của Trương Thanh Vân cũng quá rộng, đấu thầu ra toàn tỉnh không phải đang khuấy đục cục diện sao? Không phải muốn làm cho kế hoạch của đám người Phương Tiểu Nam nàng thất bại à?

Phương Tiểu Nam cũng biết rõ một điều, chỉ cần Trương Thanh Vân thực hiện xong hạng mục đường ở Tang Chương thì dù hắn bỏ đi, chính quyền và đảng ủy Tang Chương cũng không dám phá vớ chính sách đua ngựa đã được vạch ra. Vì phương án lúc này rất hoàn mỹ, nếu có kẻ cải biến sẽ bị cua kẹp, đây không phải đang muốn thay đổi chủ trương của lãnh đạo sao?

Phương Tiểu Nam thấy được lợi hại trong chuyện lần này, chẳng lẽ những kẻ khác không hiểu? Vì vậy có rất nhiều người căm hận Trương Thanh Vân nhưng chỉ biết ngứa răng mà chẳng dám ăn thịt trâu.

Trong phòng làm việc ở biệt thự thị ủy của Tạ Minh Quân, lúc này đã khá tối nhưng Vương Bình phải vội vàng chạy đến. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, vài ngày qua hắn liên tục nằm mơ mình làm bí thư. Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ được điều đi, Lý Hướng Hoa sẽ là nhân tuyển tốt nhất cho chức vụ bí thư ở Tang Chương, mà mình có thể thuận lợi leo lên ghế bí thư Từ Khê.

Mình là người của Tạ Minh Quân, mà bí thư Lý thì khá gần Âu Hiền Long, một tay hai hai tay đều có sự ăn ý. Đây vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, nào ngờ khoảnh khắc quan trọng này Trương Thanh Vân lại ra tay quá nặng.

Dựa theo Vương Bình suy tính thì Trương Thanh Vân sẽ phải ra đi, Lưu Thần trong Tang Chương sẽ rục rịch, hơn nữa bên trên đã ra ám hiệu rất rõ ràng, kéo chậm công trình, đợi Từ Khê làm xong hạng mục du lịch dân tộc mới bắt đầu, cả hai cùng nối liền. Nhưng tất cả đều không theo những gì Vương Bình tính toán, đám người Lưu Thần căn bản không bị ảnh hưởng, tất cả đều đồng lòng theo Trương Thanh Vân, vì vậy Trương Thanh Vân có thể dễ dàng đưa ra quyết định trong thường ủy Tang Chương.

Tạ Minh Quân đang phê duyệt văn kiện, lão đeo kính dày, Vương Bình ngồi ở đối diện cảm thấy căng thẳng.

- Cậu!

Vương Bình dùng giọng cung kính nói, hắn đã sợ Tạ Minh Quân từ nhỏ. Thật ra từ nhỏ đến lớn thì Tạ Minh Quân cũng không nặng lời với Vương Bình, nhưng cảm giác e ngại của Vương Bình là trời sinh, nếu xem xét nguyên nhân chính gốc thì có lẽ vì ngày xưa cha mẹ không dám ngẩng đầu trước mặt cậu, vì cha mẹ là thần tượng của trẻ con, điều này làm cho Vương Bình cũng sợ Tạ Minh Quân như cọp.

- Nửa đêm nửa hôm, chạy đến vội vàng, có chuyện gì rất quan trọng sao?

Tạ Minh Quân nói, lão lấy kiếng xuống xoa xoa mắt.

- Điều này!

Vương Bình có chút do dự, khoảnh khắc này cũng không biết tìm từ thế nào, vì vậy trầm ngâm một lúc lâu mới nói:

- Bí thư Trương Thanh Vân ở Tang Chương đã đưa ra đấu thầu lớn, cháu rất bận tâm và xao động, không ngờ lúc này lại xây dựng...

- Lại xây dựng sao?

Tạ Minh Quân cau mày:

- Làm cầu đường cũng nói là "lại xây dựng" à?

Vương Bình lập tức ngậm miệng, nhưng hắn biết rõ cậu biết rõ mình, vì vậy hắn không nói mà chờ đợi Tạ Minh Quân mở miệng.

- Chuyện này đã có người nói với tôi, Trương Thanh Vân đã nói rất rõ ràng, Tang Chương lạc hậu và rớt về phía sau quá xa, bọn họ nóng lòng cũng hoàn toàn có thể hiểu được, gặp chuyện cũng không nên quá kinh hãi.

Tạ Minh Quân đứng lên nói, giọng điệu xoay chuyển:

- Đúng rồi, tình hình hạng mục du lịch dân tộc của các anh tiến triển thế nào?

- Điều này...Đang ở vào giai đoạn khắc phụ khó khăn cuối cùng!

Vương Bình lắp bắp nói, vẻ mặt hắn có chút lúng túng. Thật ra hạng mục du lịch dân tộc đã ngừng thi công vài ngày nay, lúc này mọi người đang chờ đợi tin tức Trương Thanh Vân được đề bạt, căn bản có gì kéo chậm tiến độ thì cứ kéo. Tất cả đều hy vọng huyện Tang Chương sẽ có bố cục mới, lợi ích phải dính chặt vào nhau, tất cả đều có lợi.

Tính ngàn lần vạn lần cuối cùng lại quên Trương Thanh Vân căn bản không thích thăng quan, mà ban ngành Tang Chương hình như cũng không có ai thấp thỏm lo lắng. Tin đồn đầy bên ngoài nhưng bọn họ lại không lo lắng, trong lòng Vương Bình ngoài bội phục thì cũng chỉ là bội phục.

Phải biết rằng trong quan trường thi được đề bạt là mối hấp dẫn lớn nhất của tất cả mọi người, từ bí thư huyện ủy đến phó chủ tịch thành phố chỉ là một bước chân nhưng ý nghĩa lại là một trời một vực.

Những cán bộ lãnh đạo thị ủy đều được coi là cán bộ cao cấp, tất cả các việc có liên quan phải được phòng tổ chức tỉnh ủy thông qua, rõ ràng đã vượt qua một tầng trời. Vương Bình biết rõ nếu chính mình được đối mặt với cơ hội như vậy thì khó thể thờ ơ. Nhưng Trương Thanh Vân lại làm được, chỉ cần xem xét vào điểm này thì Vương Bình vẫn còn rất kém.

- A Bình à, trước kia Thanh Vân là thuộc cấp của anh đấy!

Tạ Minh Quân đột nhiên giương mắt nói:

- Thanh Vân ở Tang Chương hai năm thì liên tiếp có thành tích, có người muốn chia rẽ nhưng ban ngành Tang Chương lại đồng tâm hiệp lực đoàn kết một lòng, anh cũng cần phải xem xét những bài học này.

Vương Bình đỏ mặt, trong lòng khó nén được phải ghen tị. Nhưng Trương Thanh Vân công tác quá chói mắt, Vương Bình đứng trước mặt Trương Thanh Vân cũng chỉ biết cúi đầu. Vương Bình ở Vũ Lăng có thế lực hơn Trương Thanh Vân rất nhiều lần, nhưng dù là như vậy thì muốn tiến cũng rất khó khăn.

Mà Trương Thanh Vân thì có thể bỏ nặng lấy nhẹ, đến một huyện khó khăn như Tang Chương lại giương cờ phát triển, tất cả các khó khăn đều bị hắn khéo léo hóa giải. Hơn nữa mỗi lần phá giải nguy hiểm thì uy vọng của Trương Thanh Vân lại kéo lên cao, đến mức độ lúc này có thê nói là danh tiếng vô bờ.

Vương Bình cảm giác được lúc này dù là quan trường hay thương trường Vũ Lăng đều có rất nhiều kẻ sợ Trương Thanh Vân như cọp, không kẻ nào dám đấu tranh với một Trương Thanh Vân với sở trường mạnh mẽ cứng rắn. Trong đó vấn đề lợi hại nhất của người này chính là hiểu rõ đạo lý tà không thắng chính, hắn đi ổn, đứng thẳng, quan trọng là quan hệ với cả trên vài dưới đều tốt. Tất cả các ban ngành và nhân dân ở Tang Chương đều tin hắn, đều phục hắn, đều kính hắn, như vậy không phải dễ. Dù là lãnh đạo thị ủy cũng không dám nhổ một sợi lông gáy của Trương Thanh Vân.

Một người làm quan đến mức độ như Trương Thanh Vân thì đã rất thành công đối với Vương Bình, người khác muốn cướp công của hắn ở Tang Chương mà dùng phương pháp đề bạt. Dùng thủ đoạn mạnh mẽ điều Trương Thanh Vân đi, sau đó sẽ cùng nhau dùng bánh. Một bí thư huyện ủy có lực uy hiếp như vậy cũng đủ là truyền kỳ.

Khi Vương Bình bỏ đi thì Tạ Minh Quân khẽ xoa huyện thái dương, lão đã sớm đưa tin tức đề cử Trương Thanh Vân làm phó chủ tịch thành phố ném cho Âu Hiền Long xem xét. Thật ra mọi người đều hiểu lòng nhau, đây chỉ là ý của Tạ Minh Quân, vì vậy lão cũng chỉ vứt ý ra mà không can thiệp quá sâu. Là một người làm bí thư, lão không nên đưa ra thái độ cương quyết quá sớm.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng biết rõ, nếu có Âu Hiền Long đẩy tay sau lưng thì khả năng Trương Thanh Vân bị điều đi là rất lớn. Nhưng mọi chuyện vượt qua ngoài dự đoán của lão, hai ngày trước trong cuộc họp hội ý thì Âu Hiền Long đưa tin tức này ra, Nhiễm Hồng Đông cố hết sức giúp đỡ, nhưng Vương Đỉnh và Liêu Vĩ thì cực lực phản đối.

Bí thư phụ trách công tác đoàn thể và trưởng phòng tổ chức đều phản đối vị trí phó chủ tịch thành phố, điều này làm cho Âu Hiền Long cảm thấy rất căm tứ. Hắn không biết vì sao Vương Đỉnh và Liêu Vĩ lại muốn giữ Trương Thanh Vân ở lại làm hoàng đế ở Tang Chương.

Chỉ cần Trương Thanh Vân tiến vào thị ủy thì rõ ràng Lưu Thần đi gần bên Vương Đỉnh sẽ có cơ hội, đồng thời cháu trai Lỗ Thúc Thư của Liêu Vĩ cũng có thể thoát nạn, đây là những chuyện tốt mà Lưu Thần đã tính toán trước đó.

Tất nhiên Lưu Thần không biết trong khoảng thời gian này Trương Thanh Vân đã phân tích thiệt hại với Lưu Thần, đồng thời cũng đã dùng Lỗ Thúc Thư, hơn nữa còn mượn miệng Liêu Bắc Yến để Liêu Vĩ ý thức được những biến cố sắp xảy ra ở Tang Chương. Vương Đỉnh và Liêu Vĩ cùng nhảy xổ ra phản đối là giả, bọn họ không muốn những gì mình làm ra bị kẻ khác đưa lên đầu súng, lợi bất cập hại.

Trương Thanh Vân được đề bạt thì hai huyện Tang Từ sẽ bị Tạ Minh Quân và Âu Hiền Long chia cắt. Lúc này Tang Từ là hai khối thịt béo ở Vũ Lăng, nếu đã phải sinh ra tình cảnh khốn cùng như vậy thì Vương Đỉnh và Liêu Vĩ muốn giữ vững tình hình hiện tại, để Tang Chương mặc sức vùng vẫy và cân bằng ở Tang Chương. Tốt nhất là đợi đến khi Âu Hiền Long phải dỏ dãi thèm thuồng thì mới tìm được lợi ích tốt nhất.

Vấn dề đi vào tình cảnh bế tắc, Nhiễm Hồng Đông hỏi ý bí thư Tạ. Tạ Minh Quân là cáo già sao có thể mượn cớ? Bí thư phụ trách công tác đoàn thể và trương phòng tổ chức đã phản đối nhân tuyển, lão có thể há miệng to mồm được sao? Chẳng thể đảo ngược chuyện không thể thành có thể, vì vậy Tạ Minh Quân đành gác vấn đề này lại.

- Nhân tài!

Tạ Minh Quân thở ra một hơi, sau sự kiện lần này thì lão đã thấy được Trương Thanh Vân bất phàm, tâm tính trưởng thành vượt xa những người cùng lứa. Là cán bộ tuổi trẻ mà lù lù bất động đối với vấn đề được đề bạt, ánh mắt sáng ngời đã nhìn thấy thế cục.

Nhưng Trương Thanh Vân không chỉ là như thế, Tạ Minh Quân cảm thấy Vương Đỉnh và Liêu Vĩ bên kia đã ăn nằm với Trương Thanh Vân, đám người tiến tiến lui lui, thế gian có bao nhiêu người làm được như vậy. Có thể tính toán được như thế cũng là rất hiếm có, mà Trương Thanh Vân thì hiểu rất sâu đạo lý này.

Nếu lần này Trương Thanh Vân làm xong hạng mục cầu đường ở Tang Chương, có chiến tích đặc biệt, cộng thêm nhân tố bí thư Hoàng, hắn hoàn toàn có thể đứng vững và được đề bạt. Nhưng lúc đó thân phận sẽ không còn như trước, rất có thể sẽ tiến vào ban ngành thường ủy ở thị ủy, là thường ủy kiêm bí thư huyện ủy Tang Chương. Cấp bậc hành chính tăng lên, chiếm một ghế thường ủy, quyền nói chuyện sao có thể nhỏ bé như phó chủ tịch thành phố bình thường? Lúc đó chẳng khác nào Tang Chương tiến vào trung tâm Vũ Lăng, với năng lực của Trương Thanh Vân thì hoàn toàn uy hiếp đến Tạ Minh Quân.

- Đợi xem đã!

Tạ Minh Quân thì thào nói, lão biết rõ mình nghĩ đủ nhưng người khác có thể không, làm lãnh đạo không cần quá xông về phía trước. Trước tiên phải để cho tuyến dưới náo loạn, cuối cùng mới ra tay giải quyết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất