Đây là lần thứ hai Trương Thanh Vân gọi điện thoại cho bí thư Hoàng, vốn hắn rất lưỡng lự, bí thư Hoàng đã là người về hưu, chính gặp chuyện phải hỏi ý kiến hình như có chút đường đột.
Nhưng cuộc điện thoại này của Trương Thanh Vân cũng khá lâu, hắn nói rõ cục diện sống chết của mình ra với bí thư Hoàng giống như đang làm báo cáo. Ngoài dự đoán chính là Hoàng Tân Quyền không chen lời, mãi đến khi Trương Thanh Vân nói xong thì lão mới hỏi:
- Thanh Vân, cứ như vậy sao? Cậu gọi điện cho tôi thì trông cậy giúp được gì?
- Điều này...
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn không biết nên mở miệng thế nào.
- Biết rõ mà vẫn suy nghĩ miên man!
Giọng nói của Hoàng Tân Quyền trở nên nghiêm túc:
- Lãnh đạo không trọng dụng thì có suy nghĩ, bây giờ trọng dụng thì lại có suy nghĩ, nếu cậu là lãnh đạo thì xem xét thế nào?
Trương Thanh Vân không dám mở lời, nghĩ lại cũng rất đúng, trước kia hắn sợ bị đẩy ra rìa nên liều mạng tranh quyền, bây giờ cầm quyền lớn lại sợ nguy hiểm rơi lên đầu. Nếu xét đến cùng thì chính hắn tâm tư quá yếu, sau lưng trống rỗng, không chỗ dựa, gặp chuyện gì cũng chỉ biết dựa vào mình, quá mẫn cảm với nhiều chuyện, trong lòng nhiều lo lắng nhưng thiếu tự tin.
- Thật ra có một vài việc rất đơn giản, đặc biệt là chuyện làm ăn, chuyện công chuyện tư. Cán bộ đảng viên thường rất vô tư, cậu cảm thấy mình nên làm gì thì làm, đầu tiên đã nghĩ đến mũ ô sa, như vậy còn không biết xấu hổ gọi cho tôi sao?
Hoàng Tân Quyền trầm giọng nói.
Trương Thanh Vân cực kỳ xấu hổ, dù trước khi gọi điện đã chuẩn bị tinh thần chờ đợi bị mắng, nhưng bí thư Hoàng dùng từ quá nghiêm khắc nhưng rất có tác dụng cảnh tỉnh, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy mình đến ngã ba đường.
- Bí thư, cháu hiểu ý chú, là cháu suy nghĩ quá nhiều, không nên quá nặng tâm tư!
Trương Thanh Vân cung kính nói.
Bên kia trở nên trầm mặc một lúc lâu, Hoàng Tân Quyền lúc này mới nói:
- Cần phải hoàn thành tốt những lời nhắn nhủ và con đường mà lãnh đạo đã vạch ra, như vậy trong lòng mới có sự an tâm, nếu có cơ sở an tâm thì có sự tha thứ. Là một người cầm quyền thì mỗi quyết đoán đều ảnh hưởng đến vạn dân, nếu cứ sợ đầu sợ đuôi như vậy thì đảng cần cán bộ làm gì?
Hoàng Tân Quyền nói xong thì cúp điện thoại, Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu, hắn lại nhìn xuống bốn chữ "công bình, công chính" trên mặt bàn mà mặt nóng lên. Nhưng lúc này tâm tình của hắn đã giãn ra rất nhiều, đã không còn cảm giác khó hiểu như hôm qua.
Khi tâm tình biến đổi thì góc độ xem xét sự vật cũng biến đổi, nghĩ lại thì thấy Lưu Tiến giống như bồ tát bùn sang sông, khoảnh khắc quan trọng hắn lợi dụng Trương Thanh Vân, muốn buộc mình vào cùng một cọc sao? Hành vi quá bình thường.
Mặt khác Quách Tuyết Phương tìm Trương Thanh Vân cũng dễ hiểu, dù sao Quách gia cũng quá mỏng ở Giang Nam, cần lực lượng, hơn nữa quan hệ giữa mình và Quách Tuyết Phương không phải cạn, tìm mình không phải rất đúng lý à?
Nếu lui lại nói thêm một bước, bí thư Chiêm là lãnh đạo dùng ghế đập đầu người, lão cần gì phải bắt Quách Tuyết Phương phải bày mưu tính kế với mình? Như vậy chẳng có gì là phóng khoáng, mình không có cảm tình gì với Quách gia, vì vậy sẽ từ chối, làm gì cho tốn công?
Nếu nói đến cùng thì bí thư Hoàng đã nói đến cội rễ vấn đề, lúc này mình quá để ý nhiều thứ, tất nhiên cũng bị ảnh hưởng vì bóng đen ở thị trấn Nguyệt Toàn năm xưa, vì vậy mà suy nghĩ loạn xạ.
Lúc này trước mắt có hai công tác quan trọng, thứ nhất chính là trưởng ban và phó ban của ban huấn luyện, vấn đề này phải nhanh chóng xác lập. Thứ hai phải hiểu rõ vấn đề tăng thêm phó phòng, đây chính là hai tay bắt chặt.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân lên tiếng, Trần Lâm bên ngoài tiến vào.
- Trưởng phòng Trương, hai ngày nay tôi liên tục xem xét vấn đề tăng thêm phó phòng, nhưng...
Trần Lâm nói được một nửa thì ngậm miệng.
- Nhưng cái gì?
Trương Thanh Vân cau mày nói. Vẻ mặt Trần Lâm trở nên nghiêm túc, hắn ho khan nói:
- Nếu dựa theo quy định cũ thì tuyển chọn phó phòng sẽ do tuyến dưới đề cử, phần lớn là phòng tổ chức sẽ xác định nhân tuyển hoặc thường ủy tỉnh ủy trực tiếp bổ nhiệm. Hiện nay không thể dùng hai phương pháp này, mà anh lại được phân công quản lý, vì vậy sợ rằng lãnh đạo có cái nhìn riêng biệt.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, hắn vỗ mạnh ra sau gáy, một câu của Trần Lâm đã làm bừng tỉnh người trong mộng, mình sao không nghĩ đến vấn đề này? Lưu Tiến ở hội nghị nội bộ dùng lời nói hàm hồ bắt mình phụ trách vấn đề hai phó phòng, lúc đó mình còn thầm mắng hắn đang làm khó, lúc này xem xét lại thì thấy ý đồ bên trong.
- Anh nói rõ cái nhìn của mình xem nào, anh cứ can đảm nói ra, không có gì phải ngại.
Trương Thanh Vân đứng lên nói.
Trương Thanh Vân nói như vậy thì Trần Lâm cảm thấy có chút xấu hổ, Trương Thanh Vân cũng thấy đối phương bị dọa không nhẹ, vì vậy nói:
- Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, có chuyện gì vậy? Không thấy trưởng ban Trần đến sao? Còn không mau pha trà?
Một tiếng két vang lên, cửa mở ra, Tiểu Hạ bưng trà tiến vào phòng làm việc. Hắn nói:
- Tôi cho rằng các anh đang nói chuyện quan trọng nên không dám quấy rầy, vì vậy...
Trương Thanh Vân khoát tay tỏ ý không có gì, Trần Lâm cũng chậm rãi ngồi xuống nói:
- Trưởng phòng, lần trước không phải anh có một đề nghị sao? Lúc này ban huấn luyện được xây dựng lại, cần tăng thêm phó phòng, tôi đề nghị chúng ta tổ chức công tuyển.
Trương Thanh Vân chợt rung động, đầu óc xoay chuyển như gia tốc, trong lòng dần sáng tỏ, cũng dần trở nên nghiêm túc. Hắn là người từng đề nghị cải cách trong phòng tổ chức, nhưng khi đó bên dưới phản ứng quá mạnh, cuối cùng không giải quyết được gì.
Mà lúc này coi như thời cơ đã chín muồi, công tuyển có thể tiến thêm một bước để gia tăng lực ảnh hưởng của phòng tổ chức. Đầu tiên là Lưu Tiến chắc chắn sẽ giúp đỡ, phòng tổ chức tuyển chọn phó phòng và tổ chức công tuyển, đây sẽ là làm gương cho Vũ Lăng, có lợi cho công tác cải cách ở Vũ Lăng.
Hơn nữa lúc này Trương Thanh Vân cũng rơi vào áp lực giữa hai bên là bí thư Chiêm và Lưu Tiến, chỉ có thông qua công tuyển thì hai bên mới thỏa mãn, đây mới chính là gốc rễ của bốn chữ "công bình, công chính"
Điều này cũng chứng minh câu nói của bí thư Hoàng, không phải lão nói mình nên làm thế nào thì làm thế đó sao? Công ra công tư ra tư, cán bộ đảng viên phải vô tư! Đây đúng là câu nói làm bừng tỉnh người trong mộng.
- Trưởng phòng Trương, tôi cũng tùy tiện nói mà thôi, điều này...Tôi cũng biết sẽ gặp phải khó khăn rất lớn.
Khi thấy Trương Thanh Vân không nói lời nào thì Trần Lâm cảm thấy chột dạ, hắn vội vàng đứng lên ngượng ngùng nói.
- Được!
Trương Thanh Vân đột nhiên vỗ đùi, hắn nói:
- Anh đề nghị rất tốt, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp quá trình công tuyển, sẽ tạo ra văn bản. Bây giờ tôi đến thương lượng với trưởng phòng, chúng ta sẽ mở hội nghị nội vụ nói chuyện, nếu có thể đi thì chỉ theo công tuyển mà thôi.
Trương Thanh Vân nói xong thì vung tay lên, tâm ma trong lòng bị đánh tan thành mây khói, một loại cảm giác sảng khoái bùng lên trong đầu. Loại cảm giác này giống như khi thắng trận ở thị trấn Nguyệt Toàn, khi làm cải cách thành công ở Tang Chương, không phải đều như nhau sao?
Thay đổi thế cục của chế độ cán bộ chính là một khâu quan trọng có thể kéo dài sự nghiệp lãnh đạo của đảng, mà khâu quan trọng này lại được vạch trần lần đầu tiên trong tay Trương Thanh Vân ở Giang Nam, cảm giác này tốt hơn rất nhiều so với những thứ vô ích khác.
Khi nào thì tự tin mới xuất hiện? Khi mình có sự chú ý cao độ với mục tiêu, khi toàn tâm toàn ý làm việc thì tự tin mới hiện. Hơn một năm qua nhưng bóng tối ở cơ quan cứ ảnh hưởng đến mình, điều này làm cho mình vô tình sa lầy, lúc này quay đầu nhìn lại thì toàn thân vã đầy mồ hôi lạnh.
Hiệu suất làm việc của Trần Lâm là rất cao, chỉ sau một lúc hắn đã tạo ra tài liệu quá trình công tuyển, được chia thành các giai đoạn như thi viết, phỏng vấn, khảo sát và nói chuyện với lãnh đạo. Trương Thanh Vân lập tức cầm theo những phần tài liệu này đến tìm Lưu Tiến xin chỉ thị.
Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân cảm thấy thoải mái khi gặp Lưu Tiến, hắn hiểu rất rõ về quá trình công tuyển, suy nghĩ khá tốt, góc độ phân tích cũng cực kỳ ý nghĩa và tất yếu. Vấn đề này có lợi với tổ chức, có lợi với chế độ cải cách ở nơi thí điểm là Vũ Lăng, có lợi đối với cải cách cán bộ toàn tỉnh trong tương lai. v. v. Những thứ này liên tục thốt ra từ trong miệng của Trương Thanh Vân.
Lưu Tiến hình như cảm nhận được sự biến hóa về khí chất của Trương Thanh Vân, hắn sững sờ, sau khi ngẩn ngơ nhìn đối phương một lúc lâu mới nói:
- Cậu cảm thấy tiếc nuối về vấn đề cởi bỏ trọng trách khỏi vấn đề cải cách, nếu không sao lại chọn công tuyển? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Đúng là có chút tiếc nuối, anh để tôi toàn quyền phụ trách hai khối công tác, ngay từ lúc đầu tiên tôi cũng đã nghĩ đến chính là cải cách truyền thống, nhất định phải quán triệt tư tưởng này trong phòng tổ chức, để mọi người tiếp nhận ý nghĩ mới, vì tương lai cải cách trong toàn tỉnh mà nổ phát súng đầu tiên, đồng thời cũng tạo ra một cơ sở kiên cố.
Lưu Tiến cười cười, hắn đột nhiên nói:
- Đúng vậy, chuyện này rất tốt nhưng cũng cần thường ủy cho ý kiến mới được.
Trương Thanh Vân biết rõ khảo nghiệm đã đến nhưng không vội, trong lòng đã có sẵn tính toán, hắn nói:
- Không, không cần, lần này chúng ta tổ chức công tuyển chỉ là trải nghiệm, chúng ta tuyển những người được đề cử, sau khi có người mới đưa lên cho lãnh đạo, tôi nghĩ rằng vấn đề này sẽ không sinh ra bất kỳ phiền toái gì khác.
Lưu Tiến chậm rãi đứng dậy, trong lòng hắn cuối cùng cũng chấn động, thật ra trong lòng đã sớm bị Trương Thanh Vân làm cho kích động, nhưng câu nói sau cùng của đối phương làm hắn sinh ra quyết đoán.
Căn cứ vào điều lệ lựa chọn và phân công, trong đó có một trường hợp là tổ chức đề cử, nhưng Trương Thanh Vân tuyển chọn cán bộ như vậy sẽ không thuộc về vấn đề tổ chức đề cử nhưng cũng có hàm nghĩa tuyển cử dân chủ, người được chọn ra sẽ có sức nặng rất lớn.
Lưu Tiến tin nếu sau này có thể áp dụng phương pháp công tuyển thì đều có tác dụng rất lớn đối với vấn đề chọn lựa hay đều bạt cán bộ của phòng tổ chức. Nếu phòng tổ chức phát huy tác dụng lớn thì không phải trưởng phòng tổ chức cũng có thế lực mạnh hơn sao?
Khi thấy ánh mắt Lưu Tiến xoay chuyển thì Trương Thanh Vân thở phào một hơi, lão cáo già đã động tâm, đã bị chính mình làm cho lây nhiễm. Nếu lần này công tuyển thành công thì Trương Thanh Vân sẽ nắm chiến công lớn trong tay, vấn đề bị vây công cũng được giải quyết rất dễ dàng.
Trương Thanh Vân cắn môi, hắn thấy mãi đến lúc này mới có được cảm giác mình là phó phòng tổ chức. May mà cảm giác này đến không muộn, mình đã ở trong phòng tổ chức được hơn một năm, kinh nghiệm quý giá thế này tuyệt đối là tài sản cả đời.