Khi mọi người đều thống nhất thì tên con gái đã được quyết định, Triệu Giai Ngọc rõ ràng cảm thấy rất bất mãn, cảm thấy người cha trước mắt đúng là không có chút học vấn sâu xa nào, tự nhiên chọn cho con gái một cái tên hoang đường.
Nhưng Triệu Giai Ngọc cũng chỉ giễu cợt mà không phản đối, những cái tên này đều do nàng cẩn thận chọn ra, tất cả đều rất hay nhưng đáng tiếc là chỉ được chọn một.
Trương Thanh Vân cười hì hì nói:
- Vợ yêu, em cũng đừng vội, không phải đã có cái tên đẹp như vậy rồi sao? Chúng ta cố gắng thêm một chút, tranh thủ sử dụng hết số tên ở đây.
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt đỏ bừng, nếu không phải bên cạnh có mẹ chồng thì sợ rằng đã ra tay đánh người. Doãn Tố Nga thì cười ha hả, đây là lời nói mà bà rất thích nghe, ai mà chẳng muốn con cháu đầy đàn? Trương Thanh Vân là con trai độc của Trương gia, cần phải có vài cháu nội mới được.
Khi mọi người còn đang cười đùa vui vẻ thì Trương Thanh Vân nhận được điện thoại, hắn nhìn lướt qua, sau đó vội vàng đứng dậy rồi tìm một địa phương yên tĩnh nghe điện.
- Trưởng ban Trần, muộn như vậy còn gọi điện, có chuyện gì sao?
Người gọi đến chính là trưởng ban Trần ban số ba.
Trần Lâm khựng lại một chút rồi nói:
- Trưởng phòng Trương, hôm nay tỉnh ủy mở hội nghị thường ủy mở rộng, anh không được dự thính sao? Hình như trưởng phòng Lục cũng được tham gia dự thính.
- Không, tôi xin nghỉ một thời gian ngắn, vì vậy trưởng phòng Lục giúp tôi xử lý công tác, anh ấy đi cũng phù hợp.
Trương Thanh Vân nói, tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại trầm xuống. Mình vừa mới xin nghỉ được nửa tháng, lẽ ra nếu có hội nghị liên quan đến nhân sự thì phải để Trương Thanh Vân hắn đi mới đúng, Trần Lâm gọi điện đến, tất nhiên có thể thấy rõ nội dung của hội nghị lần này.
- Trưởng phòng Trương, hôm nay hội nghị thường ủy mở rộng có quyết sách rất lớn của tỉnh ủy, năm bí thư thành phố Hành Nam, Ba Lăng, Lâm Dung, Tây Giang, Hoài Châu đều sẽ phải đổi mới, chủ yếu là đổi chỗ công tác, chỉ có bí thư thị ủy Ba Lăng được điều về làm phó bí thư thường vụ ủy ban kỷ luật, phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Trịnh Hoa sẽ xuống nhận chức bí thư.
Bàn tay Trương Thanh Vân chợt run lên, hắn quá sợ hãi, chuyện thay đổi nhân sự quan trọng như vậy mà chính mình lại không biết sao? Tỉnh ủy tực tiếp bổ nhiệm bí thư thành phố, chẳng lẽ không muốn trưng cầu ý kiến của phòng tổ chức à?
Ý nghĩ trong lòng Trương Thanh Vân thay đổi rất nhanh, hắn cảm thấy Chiêm Giang Huy đang làm gấp như vậy để cho Lưu Tiến biết mặt, đồng thời cũng tạo ra chỗ dựa cho chính lão khi khống chế các thị ủy, ra tay quá nhanh. Chỉ sau vài tháng đã tìm được cái nhìn đắc ý từ thường ủy, sự dũng mãnh của bí thư Chiêm đã vượt qua suy đoán tầm thường.
- Trưởng phòng Trương, anh...
Trần Lâm lại nói, khi nói được một nửa thì trong điện thoại Trương Thanh Vân vang lên tiếng chuông có điện báo, vì vậy hắn ngắt lời Trần Lâm:
- Anh Trần, cám ơn anh đã gọi cho tôi, giờ tôi cũng có điện thoại, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại rồi xem dãy số vừa gọi đến, thì ra là Lưu Tiến, vì vậy hắn vội vàng gọi lại.
Giọng điệu của Lưu Tiến trong điện thoại rất trầm thấp, hắn nói một vài chuyện phát sinh trong hội nghị thường ủy cho Trương Thanh Vân, chỉ cần xem xét đã thấy tâm tình của hắn rất thấp, rõ ràng đã thảm bại trong hội nghị thường ủy.
Lưu Tiến gọi điện thoại cho Trương Thanh Vân chủ yếu nhắc nhở công tác cẩn thận, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, cần phải đưa vấn đề điều chỉnh công tác năm bí thư thành phố lần này vào trong tay tỉnh ủy.
Đây chẳng qua đều chỉ là những lời khách sáo, Lưu Tiến có lẽ muốn tìm cấp dưới tâm sự để phát tiết những khó hiểu trong lòng. Chức vụ bí thư thị ủy được hội nghị thường ủy trực tiếp bổ nhiệm, một trưởng phòng tổ chức như Lưu Tiến đến lúc hội nghị mới biết, kết quả chỉ là một, đó là Lưu Tiến đã thất bại. Lúc này con đường duy nhất của hắn là đi theo bí thư Chiêm, nếu không sẽ chẳng giữ được vị trí trưởng phòng tổ chức, tuy hắn cũng không nói trắng ra những lời này trong điện thoại, nhưng cũng mơ hồ để lộ ra cảm giác bất đắc dĩ thế này.
Trương Thanh Vân cúp điện thoại mà tâm tình khó thể bình tĩnh, thay đổi bất ngờ này làm cho cái dù của hắn là Lưu Tiến mất đi tác dụng, tự mình phải tìm ra đường đi. Vì vậy Trương Thanh Vân không đi ra phòng khách mà trực tiếp đi vào phòng làm việc.
Trương Thanh Vân mở vở "nhân tình" ra xem, bên trong đã ghi được vài chục trang tin tức.
Cuối cùng Trương Thanh Vân tập trung đến người Hà Khôn, sinh nhật của Hà Khôn đã sắp đến, mìn hoàn toàn có thể có được cơ hội tìm ý, tin tưởng lúc này mình xuống tuyến dưới sẽ rất hợp thời. Hà Khôn là bí thư phụ trách công tác đoàn thể, chính Trương Thanh Vân hắn lại thuộc phòng tổ chức, sau đó nếu phòng tổ chức điều chỉnh thì sẽ có thêm một phó phòng và Lưu Tiến lại càng mất đi lực khống chế.
Ngày hôm sau phòng tổ chức mở hội nghị toàn thể, Lưu Tiến chính thức tuyên bố về quyết sách thay đổi năm bí thư năm thành phố, đồng thời cũng nói ra những yêu cầu của tỉnh ủy về những giai đoạn công tác tiếp theo của phòng tổ chức. Tỉnh ủy yêu cầu phòng tổ chức nhanh chóng có cái nhìn với vấn đề điều chỉnh ban ngành thị ủy, để thuận tiện với quyết sách của tỉnh ủy.
Lưu Tiến tự mình bố trí công tác trọng điểm của ban số ba trong thời gian tiếp theo, yêu cầu ban số ba phải nghe ý kiến của đảng ủy các thành phố, cố gắng làm cho ý kiến thống nhất, cần phải đảm báo quá trình điều chỉnh được vận hành vững vàng nhất. Tất nhiên ý đồ của Lưu Tiến không cần nói cũng có thể hiểu rõ, ban số ba không thể có ý kiến với quyết sách điều chỉnh của tỉnh ủy, đảng ủy thành phố tuyến dưới nói ra sao thì ban số ba phải nói như vậy. Người bên dưới đều hiểu lời nói của trưởng phòng, cũng không có ai phản đối, tất cả đều hiểu một chuyện là thời điểm phòng tổ chức thay máu đã đến. Lúc này tỉnh ủy muốn đẩy mạnh quá trình khống chế tổ chức, vì vậy kết cấu ban ngành rất khó được giữ vững, năm bí thư năm thành phố còn có thể được thay đổi, huống hồ là phòng tổ chức cơ quan trọng điểm của tỉnh ủy?
Sau khi kết thúc hội nghị thì Lưu Tiến bỏ đi ngay, hắn không cùng nói chuyện riêng với người nào mà chỉ khẽ nói với Trương Thanh Vân:
- Ban số ba có nhiều công tác, trong tất cả các ban thì cậu là người khổ nhất.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Đây là lãnh đạo quan tâm đến các cán bộ, ha ha!
Trương Thanh Vân nói xong thì cũng không nói thêm lời nào, hắn chỉ gật đầu với Đàm Ngôn Ứng, cùng nói vài câu bắt chuyện với Lục Triển Nguyên rồi rời khỏi hội trường. Trương Thanh Vân biết rõ lúc này trong mắt mọi người mình là kẻ gặp xui, phòng tổ chức thay máu thì mình hoàn toàn có thể bị bóp chết, dù sao trước kia hắn cũng đã từng cướp lời bí thư, lúc này Lưu Tiến nhượng bộ thì chẳng phải mình sẽ đi tong sao?
Trương Thanh Vân cũng chỉ biết cười nhạt với cách nhìn thế này, giữa mình và Chiêm Giang Huy có chuyện gì thì cũng chỉ có hai người biết rõ mà thôi. Chiêm Giang Huy là người thuộc Cao gia, nếu nói lão chấp chính ôn hòa thì chỉ là nói suông, nhưng thủ đoạn cao siêu lại là sự thật. Trương Thanh Vân thật sự không tin bí thư Chiêm là người có thù sẽ báo, chưa chắc đã muốn dây vào mình.
Nhưng nếu xét từ phương diện khác thì Chiêm Giang Huy cũng có thể bị kẻ khác lợi dụng, vừa để Trương Thanh Vân gặp phải xui xẻo, vừa nịnh hót nhưng thực chất là làm xấu thanh danh của bí thư. Loạc chuyện này rất ít người làm được, nhưng nếu có năng lực nhất cung chỉ có Hà Khôn. Lưu Tiến không dám làm, hắn chỉ biết đứng đúng một khoảng cách để yên lặng theo dõi những biến đổi kỳ dị mà thôi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Khi Trương Thanh Vân quay về phòng làm việc thì thấy Trần Lâm đang đứng đợi trước cửa. Khi thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân không chút thay đổi thì trong lòng Trần Lâm không khỏi bội phục, ngày hôm qua hắn nghe nói đến tin tức điều chỉnh năm bí thư mà thiếu chút nữa đã chết ngất.
Trần Lâm cũng là lão quan trường, tất nhiên hắn biết rõ ý vị này là thế nào. Lúc này có rất nhiều người coi hắn là tâm phúc của Trương Thanh Vân, nếu bí thư Chiêm thật sự muốn tính sổ Trương Thanh Vân thì tương lai của Trần Lâm hắn cũng phải xem xét lại. Nhưng Trần Lâm biết lúc này mình có động tác gì cũng vô dụng, chỉ xem Trương Thanh Vân có năng lực thay đổi thế cục bàn cờ này hay không mà thôi.
Bây giờ Trần Lâm thấy được vẻ mặt bình tĩnh của Trương Thanh Vân mà trong lòng cũng an ổn hơn rất nhiều, đã không còn sợ hãi như trước.
- Anh Trần, nên làm việc cho tốt, đừng suốt ngày nghi ngờ này nọ, biết không?
Trương Thanh Vân cười nói.
- Vâng!
Trần Lâm gật đầu, hắn vốn có một bụng lời nói nhưng bây giờ lại khó mở miệng. Nghĩ lại cũng đúng, trưởng phòng Trương là ai? Còn cần mình nhắc nhở sao? Trần Lâm nghĩ đến đây thì không dám ở lại mà vội vàng bỏ đi.
Những năm gần đây Trương Thanh Vân luôn trình diện trong sinh nhật của Hà Khôn, năm nay Hà Khôn còn an phận hơn năm vừa rồi, không tổ chức sinh nhật trong khách sạn, cũng không nói rằng sẽ mừng thọ. Nhưng Trương Thanh Vân không phải là người Triệu gia, những thứ này không có trói buộc gì với hắn, vì vậy hắn phải đi.
Khi Trương Thanh Vân tiến vào khu nhà tỉnh ủy số 1 thì chậm rãi tiến đến dưới lầu tòa nhà của Hà Khôn, vì trước đó đã có hẹn nên hai anh em Hà Tuấn đang đứng đợi trước cửa.
- Hà công tử, đã lâu không gặp, bây giờ anh đang phát tài ở đâu vậy?
Trương Thanh Vân cười hì hì nói, đã lâu không thấy Hà Tuấn ở Thành Đô, nghe nói đi xuống vùng duyên hải làm kinh doanh, cũng đã khá lâu rồi.
- Thanh Vân, anh cũng đừng chê cười tôi, kiếm miếng cơm rất khó khăn, nhưng anh ở Giang Nam đúng là mây gió cuốn động.
Hà Tuấn cười nói, hai người bắt tay nhau, Hà Quyền bên cạnh cũng tiến lên chào hỏi.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Hà công tử cứ khiêm tốn, nghe nói anh đầu tư rất mạnh vào bất động sản ở vùng duyên hải, bất động sản chính là kho vàng đấy nhé!
Hà Tuấn nở nụ cười ngượng ngùng, xem như chấp nhận câu nói của Trương Thanh Vân. Hắn đã thấy rõ mình không còn thù oán quá sâu với Trương Thanh Vân như năm xưa, sau khi rời khỏi Giang Nam thì hắn đã làm việc khá tốt ở bên ngoài, kiến thức rộng hơn, tâm tình cũng rộng hơn.
Tất nhiên nếu nói về một phương diện khác thì lúc này Hà Tuấn cũng không dám động đến Trương Thanh Vân. Hà gia dù sao cũng vì Triệu gia mà có cơm, Trương Thanh Vân là con rể Triệu gia, quan hệ tuy kém ruột thịt nhưng nếu Hà Tuấn dám động đến Trương Thanh Vân, sợ rằng kẻ không may sẽ chính là mình.
Khách đến nhà Hà Khôn quả nhiên rất ít, phần lớn đều là bà con thân thích, Trương Thanh Vân không biết và Hà Khôn cũng chẳng giới thiệu nhiều làm gì. Nhưng khi lão giới thiệu thì nói ra thân phận của Trương Thanh Vân, vì vậy mà đám người xúm đến chào hỏi, Trương Thanh Vân cũng nhân cơ hội mà đáp lễ. Hà Khôn cũng không nói thêm điều gì, lão để cho đám bạn được thoải mái rồi dẫn Trương Thanh Vân vào trong phòng làm việc nói chuyện.
Trương Thanh Vân có chút do dự, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Hà Khôn, khách không thể đợi, chủ lại vào phòng làm việc, những người còn lại phải làm sao đây?
- Chúng tôi đều đã dùng cơm xong từ lâu, cậu bỏ lỡ thời gian, vì vậy chỉ có thể vào phòng làm việc uống trà.
Hà Khôn nói.
Hà Khôn nói như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không còn gì để mở lời, hắn đi theo lão vào trong phòng làm việc. Rõ ràng Hà Khôn có chút mệt, khi tiến vào bên trong thì chỉ xuống ghế tỏ ý bảo Trương Thanh Vân ngồi xuống, chính lão thì lấy từ trong ngăn kéo ra một lọ dầu rồi xoa xoa hai bên thái dương.
- Thanh Vân, trà bên dưới hộc bàn, nghe nói cậu rất thích trà, hôm nay để xem tài nghệ của cậu thế nào.
Hà Khôn nói.
Trương Thanh Vân lên tiếng, hắn bắt đầu bận rộn, múc nước, lựa trà, rửa dụng cụ pha trà, hắn làm việc rất chân thành và cực kỳ gọn gàng. Sau khi làm những chuyện mình quá quen thuộc thì trong lòng Trương Thanh Vân cũng dần bình tĩnh trở lại.