Trương Thanh Vân nhìn những lễ vật trên bàn mà khẽ nhíu mày, quà cáp trên quan trường giữa thượng cấp và hạp cấp cần phải coi trọng đạo lý "lễ nhẹ tình nặng", nhưng giữa hạ cấp và thượng cấp thì cần xem trọng sự đường hoàng. Còn quà cáp giữa các quan chức với nhau thì đều cần ẩn giấu, tất nhiên đây chỉ là lễ vật ngoài luồng giữa hai bên, hành động phải lén lút để không kẻ nào biết.
Lễ vật của Uông Minh Huy quả nhiên rất đường hoàng, hai gói thuốc Trung Hoa, hai chai rượu vang nước pháp được đựng trong hộp gỗ, nếu so sánh với huyện Ung Bình thì lễ vật thế này rõ ràng đã rất quý trọng. Xem ra huyện ủy và văn phòng huyện những năm gần đây đầu tư tương đối nhiều, vì vậy mà phòng xây dựng béo bở như vậy.
- Trưởng phòng Uông, anh đến nhà chơi thì tôi đã cảm thấy rất vinh hạnh rồi, còn phần quà cáp thì tôi không dám nhận.
Trương Thanh Vân nghiêm mặt nói.
Vẻ mặt Uông Minh Huy lập tức biến đổi, quả nhiên đúng như những gì Vũ Đức Chi đã toan tính, ý từ chối trong lời nói của Trương Thanh Vân rất rõ ràng. Xem ra Lệ Cương và ủy ban kỷ luật lần này cùng một tuyến, chuẩn bị dùng công cuộc xây cầu Cao Kiến Dụ để báo cáo.
- Chủ nhiệm Trương, cái này...Nếu anh đã như vậy thì tôi cũng không gượng ép.
Uông Minh Huy thở dài một hơi nói:
- Hiện nay Ung Bình rõ ràng thiếu những cán bộ như anh.
- Trưởng phòng Uông khách khí rồi, cấp bậc của anh cao hơn tôi, anh qua đây lại quà cáp quá hậu hĩnh, tôi đúng là không thể nào nhận.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói, bầu không khí trong phòng khách lập tức hòa hoãn trở lại.
Uông Minh Huy nói:
- Tôi đến muốn thông báo một tiếng với anh, chuyện ngăn nước kia hoàn toàn có thể thực hiện được nhưng tài chính cần tương đối nhiều. Chúng tôi đã tính toán sơ bộ, tính cả phần di dời các hộ nông dân, mở rộng đập nước, tu sửa đê và đường, số tiền tổng cộng đang cần là ba triệu, rõ ràng số tiền này sẽ tạo ra áp lực rất lớn đối với phòng tài chính.
Trương Thanh Vân khẽ nheo mắt, hắn thầm mắng chính mình quá đắc ý, tên Uông Minh Huy này nào phải đến đây dò hỏi tin tức? Người này rõ ràng đến để thị uy, hắn muốn lợi dụng tình hình tài chính khó khăn để thầm ra ám hiệu để Lệ Cương biết tốt nhất không nên dùng tài chính của của các hạng mục phòng xây dựng.
Trong đầu Trương Thanh Vân lóe lên rất nhiều ý niệm, khoảnh khắc sau đã tính toán xong, công ty cầu đường bên kia muốn nhận mười triệu, hơn nữa ngăn nước hết ba triệu, lúc này phòng tài chính huyện phải chi ra mười ba triệu, dù đi vay thì sợ rằng cũng không đủ. Như vậy không đụng đến tài chính chuyên dụng là không được. Nếu tài chính hạng mục của phòng kiến thiết không được huy động thì tài chính nông thôn và lâm nghiệp không được động vào sao?
- Trưởng phòng Uông cứ yên tâm, các lãnh đạo đã có suy xét về vấn đề tài chính, chuyện ngăn nước có thể thực hiện được. Chuyện xây cầu Cao Kiến Dụ đã hoàn toàn có thể được quyết định, vấn đề này còn phải nhờ đến anh ghi báo cáo.
Trương Thanh Vân nói.
Uông Minh Huy nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, trong lòng hắn cảm thấy bất ổn, những biểu hiện của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn vượt xa những gì hắn dự đoán, chẳng lẽ phòng tài chính huyện có thể xuất ra số tiền kia sao? Tất nhiên dù hắn nghi ngờ cũng không thể nào mở miệng hỏi, dù sao Trương Thanh Vân cũng không phải lãnh đạo chủ quản, nếu hắn hỏi vấn đề này thì quá mức không đúng khuôn phép.
- Trưởng phòng Uông, công trình xây cầu Cao Kiến Dụ đã làm ngài hao tâm tổn trí, thật ra khi công trình gặp chuyện không may thì có rất nhiều vấn đề được đưa ra ngoài ánh sáng. Chưa nói đến vấn đề tài chính, chỉ cần xét chính sách móc bên này đắp bên kia cũng làm cho những lỗ thủng ngày càng lớn, nếu có gì đả kích thì tất cả sẽ tê liệt.
- Ngoài vấn đề tài chính thì còn có cả vấn đề giám sát công trình, nghiệm thu công trình, nối liền quan hệ với công ty cầu đường Thiên Hà...Cũng rất đáng quan tâm, hơn nữa còn có những vấn đề rất nghiêm trọng. Lúc này huyện ủy đang cố gắng giải quyết, đúng là mất bò mới lo làm chuồng.
- Dù sao thì huyện Ung Bình chúng ta cũng phải đặt hết tất cả tinh thần và sức lực vào vấn đề phát triển kinh tế, huyện ủy và văn phòng huyện cũng không thể trở thành nhân viên cứu hỏa, tài chính cũng không phải cứ vay mượn và lấy bên này đắp bên kia. Vì vậy điều qua trọng lúc này chính là năng lực, tác phong của các cơ quan ban ngành có liên quan...Ha ha, tôi nói có chút lạc đề.
Uông Minh Huy đã hoàn toàn tim đập chân run, rõ ràng lời nói của Trương Thanh Vân đang chỉa mũi dùi vào tất cả các ban ngành có liên quan đến chuyện xây cầu Cao Kiến Dụ. Uông Minh Huy hắn là một trưởng phòng xây dựng, sao có thể thoát khỏi liên quan? Lúc này hắn nhìn gói quà thuốc lá và rượu tây trên bàn mà cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Sau khi Uông Minh Huy bỏ đi với một bụng tâm tư thì Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, hắn thầm nghĩ hèn gì sáng nay Vũ Đức Chi nói vấn đề chấp hành phát triển kinh tế năm nay không được tốt, hắn muốn đích thân đi nắm bắt, thì ra là bình mới rượu cũ. Vũ Đức Chi lão đang muốn nắm lấy túi tiền.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cảm thấy có chút bực bội, Cao Kiến Dụ đã gây ra những động tĩnh lớn như vậy nhưng Vũ Đức Chi cũng không thèm quan tâm, lão chỉ muốn hạ bệ Lệ Cương mà thôi. Lệ Cương vất vả lắm mới ổn định được tình hình nhưng Vũ Đức Chi vừa mới hết bệnh trở về thì đã có rất nhiều cơ quan trong Ung Bình ngã về phía lão, lão già này quả nhiên rất lợi hại.
Tất nhiên Lệ Cương cũng không phải chẳng có thu hoạch, ít nhất thì quan hệ giữa hắn và Hoàng Tung Sơn cũng đã trở nên tốt đẹp, trưởng phòng tài chính Ngô Tuyết Thư lúc này cũng đã biết nghe lời. Hơn nữa nếu lần này Lệ Cương có thể xử lý tốt vấn đề Cao Kiến Dụ thì uy tín sẽ tăng mạnh, như vậy hắn muốn đứng vững trên huyện Ung Bình là vấn đề rất dễ dàng.
Tất nhiên mọi chuyện cũng phải xem xét thái độ của công ty Thiên Hà, nếu công ty này cố tình gây khó khăn thì tình huống sẽ chẳng thể lạc quan được.
Trương Thanh Vân đi đến phòng ngủ, hắn lấy USB từ trong ngăn kéo cắm vào trong máy tính rồi mở những hình ảnh và video bên trong ra xem. Những hình ảnh bên trong khá rung lắc nhưng cũng coi như rõ ràng. Vương Hoa Hoa và Trương Thiến có thể cắt nối và biên tập những đoạn phim đến mức độ này quả nhiên rất chuyên nghiệp.
Đoạn video này ghi lại những tình huống mà ba mỏ quặng ở thị trấn Thanh Hà không tuân theo quy định pháp luật, tình cảnh công nhân đang thi công, ngoại cảnh mỏ quặng, phương tiện bên trong, ngay cả những hình ảnh mà đồn công an Thanh Hà canh chừng cho đám người cũng rất rõ ràng.
Những lời đối thoại trong cuộn băng video đều là nguyên âm, dựa theo chỉ thị của Trương Thanh Vân thì những nhân vật mấu chốt trong đoạn video đều được để mờ gương mặt.
- Nếu đoạn video này được chia sẻ trên mạng intenert hay rơi vào tay đài truyền hình thì không biết sẽ có hiệu quả gì đây?
Trương Thanh Vân thầm nghĩ xấu xa, nếu như vậy chắc chắn sẽ có một quả bom nguyên tử nổ tung trong huyện Ung Bình.
Sau khi xem xét xong đoạn video thì Trương Thanh Vân mới thỏa mãn chậc chậc lưỡi, đối với hắn lúc này thì quan trọng nhất chính là sử dụng thứ này như thế nào. Nếu lúc này đưa cuộn băng cho Lệ Cương thì Trương Thanh Vân sợ rằng Lệ Cương sẽ không nhịn được mà phát động chiến tranh quá sớm, lúc đó Ung Bình sẽ thật sự động đất, sợ rằng Lệ Cương sẽ không thể khống chế được đại cục.
Nhưng nếu Trương Thanh Vân không sử dụng thì sợ rằng sẽ gặp chuyện không may, nếu mỏ quặng xảy ra bất kỳ tai nạn lao động gì, lãnh đạo bên trên xuống kiểm tra, rõ ràng giấy không gói được lửa. Nếu lúc đó sinh chuyện thì Lệ Cương cũng sẽ bị xử phạt, vật này cũng mất đi tác dụng.
- Thanh Vân, khách đã về chưa? Em sẽ nấu cơm ngay!
Cảnh Sương đẩy cửa tiến vào rồi dùng giọng dịu dàng nói.
Trương Thanh Vân vội vàng kinh hoàng, hắn lập tức cất giấu tất cả mọi thứ sau đó mới vẫy tay tỏ ý bảo nàng ngồi bên cạnh. Sau khi Cảnh Sương ngồi xuống thì Trương Thanh Vân nắm lấy bàn tay nàng, hắn vuốt ve rất yêu thương, trong đầu lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, một lúc lâu sau mới nói: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm! Em cứ nấu cơm cho anh ăn làm cho bàn tay nhỏ bé này thô ráp đi mất.
Cảnh Sương gật đầu cực kỳ ngoan ngoãn, nàng biết rõ Trương Thanh Vân đang muốn nói điều gì, vì vậy nàng cũng không nhiều lời mà tựa người vào lồng ngực hắn, vẻ mặt rất ngọt ngào. Trương Thanh Vân thì cảm thấy hơi mệt, toàn thân hắn không muốn nhúc nhích, cũng không nói lời nào. Hai người cứ như vậy lẳng lặng dựa sát người vào nhau, không có bất kỳ tiếng động nào, cả hai cùng phiêu du trong thế giới ấm áp của riêng bọn họ...