Triệu Hải Dân không lên tiếng chỉ dùng ánh mắt hơi nghiêng nhìn Mạnh Hiểu, điều này làm cho Mạnh Hiểu mất tự nhiên, một lúc lâu sau nói:
- Chuyện tôi sắp xếp mà anh vẫn chưa làm, thế nào, đã nhiều năm làm trưởng phòng, bây giờ đã có kiểu cách nhà quan rồi sao?
Mạnh Hiểu chợt sững sờ, trong ánh mắt có chút mê man, hắn nói:
- Chủ tịch Triệu, anh nói chính là...Còn hy vọng...
- Cái gì hy vọng? Hy vọng cái gì? Ngày đó tôi đã nói rồi, đã nói anh tự mình đến xin lỗi chủ tịch Trương để nói rõ tình huống, anh còn chưa thực hiện sao? Anh...Anh coi Hoài Dương là ăn mày phải đến van xin sao? Hai hạng mục kia được duyệt là chuyện tất nhiên, chẳng lẽ phó chủ tịch Trương không nhìn thấy điều này à?
Triệu Hải Dân lớn tiếng nói, trong lòng thật ra cũng không phải rất giận nhưng lúc này phải ra vẻ.
Nhất định phải bắt buộc Mạnh Hiểu phải cúi đầu xuống, chỉ như vậy mới tìm được thái độ từ phía Trương Thanh Vân. Nếu đối phương có thái độ tốt, điều này chứng tỏ Triệu Hải Dân và Trương Thanh Vân có thể trực tiếp đối thoại, không có gì phải băn khoăn.
Nếu không thì bắt buộc phải tìm biện pháp khác, vì vậy nói chung phải tìm hiểu trước khi hành động, đây chính là mục đích mà Triệu Hải Dân hẹn gặp Mạnh Hiểu.
Mạnh Hiểu cảm thấy choáng váng đầu óc vì câu chất vấn quá bất ngờ của Triệu Hải Dân. Trước đó hắn cho rằng không cần phải tự mình xuống xin lỗi đối phương, hắn cho rằng chỉ cần sau này mình không làm khó dễ Hoài Dương là được, sau này quan hệ sẽ chậm rãi hòa hoãn. Nguồn tại http://Truyện FULL
Nếu bắt một trưởng phòng như Mạnh Hiểu phải đi chịu đòn nhận tội, điều này đúng là mất hết thể diện. Tất nhiên hắn cũng không ngờ Triệu Hải Dân lại tích cực như vậy, vì thế mà chẳng biết phải làm sao cho phải.
- Anh Mạnh, anh là trưởng phòng một ban ngành, tôi và anh có quan hệ cấp trên cấp dưới nhưng thật ra cũng là anh em. Anh nghe tôi khuyên một câu, chuyện này anh cứ xử lý theo những gì tôi đã nói, như vậy mới có lợi với anh. Trước tiên anh cứ đi xử lý, nếu không xong thì tôi sẽ ra mặt, như vậy anh đã hiểu rồi chứ?
Triệu Hải Dân nói.
Trong lòng Mạnh Hiểu chợt sôi lên, tất cả những nghi hoặc trước đó chợt trở thành khiếp sợ, Triệu Hải Dân nói như vậy chẳng phải đã chứng tỏ Trương Thanh Vân này không đơn giản sao? Mạnh Hiểu không nhịn được phải liếc mắt nhìn Triệu Hải Dân, vẻ mặt lãnh đạo rất bình tĩnh, nhìn không ra manh mối.
Nhưng càng là như thế thì trong lòng Mạnh Hiểu lại càng có nhiều ý nghĩ. Hắn và Triệu Hải Dân quen biết nhiều năm, hắn biết rõ lực ảnh hưởng và quan hệ của Triệu Hải Dân ở Hoa Đông là thứ mà mình khó thể so sánh được. Nếu đối phương đã trịnh trọng như vậy thì chắc chắn sự việc phải rất nghiêm trọng.
Một cảm giác hối hận bùng lên đầu, Mạnh Hiểu chợt mắng mình không ý thức, trên quan trường kiêng kỵ nhất là đắc tội với người, trước đó Mạnh Hiểu luôn phạm phải sai lầm này, nhưng sai lầm lúc này liệu có thật sự gây họa hay không? Triệu Hải Dân nói như vậy thì Mạnh Hiểu quả thật rất khó thể đoán trước.
...
Gần đây Trương Thanh Vân luôn tự mình nắm chắc công tác chứng thực những tình huống còn sót lại của quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã, cố gắng áp dụng "biện pháp" xử lý những vấn đề trong xây dựng. Nhưng muốn chứng thực "biện pháp" cho tốt thì rõ ràng là một con đường quá dài.
Lúc đầu Trương Thanh Vân cũng không nghĩ sẽ mượn tay người khác cho nên tự mình nắm chặt công tác. Mà lần này làm quá nhiều công tác, cuối cùng cũng để mọi người khôi phục lại chút niềm tin, thành tích này nhất định phải củng cố, nhất định phải thừa thắng tiến lên, phải hoàn toàn xử lý gánh nặng trên vai.
Phòng nông nghiệp thành phố Hoài Dương vẫn là vùng nước trong, không có quá nhiều chuyện. Nhưng những năm gần đây sản nghiệp trồng rau trên núi ở Hoài Dương bắt đầu phát triển, phòng nông nghiệp cuối cùng cũng có việc để làm, nhưng nếu so với công tác của các phòng khác thì phòng nông nghiệp chỉ là tương đối mà thôi.
Trưởng phòng nông nghiệp là Hào Vĩ, hắn và thư ký Lưu Bằng của Trương Thanh Vân chính là anh em đồng hao, trong ký ức của hắn thì vấn đề bí thư thị ủy xuống thị sát phòng nông nghiệp đã là chuyện của trước đây rất lâu. Nhưng hôm nay bí thư Trương Thanh Vân tự dẫn đoàn xuống thị sát phòng nông nghiệp, đồng thời cũng tham gia hội nghị tổng kết thành tích của phòng nông nghiệp thành phố Hoài Dương.
Điều này làm cho tất cả cán bộ cao thấp trong phòng nông nghiệp cảm thấy rất vui sướng, Hào Vĩ còn vì ngày hôm nay mà đặc biệt chọn lựa một bộ tây trang mới, muốn để lại ấn tượng tốt cho bí thư Thanh Vân. Hào Vĩ là người hiểu sâu pháp tắc quan trường, hơn nữa cũng độc đáo trong phương pháp đối nhân xử thế.
Lấy Lưu Bằng là ví dụ, trước đó khi Lưu Bằng thất thời mất thế, dù là Lưu gia hay Miêu gia thì người người đều muốn châm chọc khiêu khích Lưu Bằng, không đối xử một cách nhã nhặn. Chỉ có Hào Vĩ là có thái độ tốt nhất, hắn chủ động giúp đỡ Lưu Bằng.
Sau nhiều năm gian khổ, bây giờ Lưu Bằng là cá chép vượt long môn, vì vậy mà Hào Vĩ lập tức được đền đáp. Trong lòng hắn biết rất rõ, nếu không có Lưu Bằng tác động thì Trương Thanh Vân khó thể xuống thị sát phòng nông nghiệp.
Bí thư thị ủy Trương Thanh Vân xuống thị sát đã chứng tỏ phòng nông nghiệp sẽ được coi trọng, đây là một tín hiệu rất tốt. Bản thân Hào Vĩ không có trình độ cao nhưng lại rất có tri thức với tình hình các phương diện trong ngành nông nghiệp, hơn nữa còn đặc biệt nghiên cứu.
Hào Vĩ đã nhiều lần báo cáo cho thị ủy, hắn phân tích đến sự tất yếu của vấn đề áp dụng công nghệ cao vào sản nghiệp nông nghiệp. Toàn bộ Hoa Đông và thậm chí là Hoàng Hải đều là các xí nghiệp công nghiệp, chỉ có Hoài Dương còn diện tích rộng nhưng lại ó cả đồi núi. Nơi đây phát triển rau xanh hay hạng mục du lịch sinh thái đều có điều kiện đặc biệt, không những có thể làm giàu cho dân chúng, hơn nữa có thể dùng nông nghiệp làm lực kéo để vực dậy các sản nghiệp khác ở Hoài Dương.
Đáng tiếc là những năm gần đây Hào Vĩ có cố gắng nhưng không quá thành công. Trong phương hướng phát triển Hoài Dương thì người ta chủ yếu kêu gọi đầu tư mưu cầu danh lợi, kêu gọi xây dựng cơ sở hạ tầng, thu hút nguồn vốn từ bên ngoài vào để giải quyết những vấn đề này. Dưới tình hình đó phòng nông nghiệp bị cho ra rìa là đương nhiên.
Mà lần này bí thư Trương có thể xuống thị sát phòng nông nghiệp, điều này làm cho một Hào Vĩ trước đó bị cho ra rìa cảm thấy linh hoạt hẳn lên. Hắn đã sớm nhận được tin tức chính xác trong miệng Lưu Bằng, hắn biết rõ bí thư Trương rất quen thuộc với công tác nông thôn, cũng rất quan tâm nông nghiệp.
Tin tức này làm cho Hào Vĩ rất kích động, cán bộ Hoa Đông phần lớn đều quan tâm đến thương nghiệp, nói đến nông nghiệp thì rõ ràng là bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sẽ có liên hệ đến những nông dân chân đất. Người Hoa Đông luôn hứng thú với kinh doanh thương nghiệp, trước nay không chú trọng nông nghiệp.
Người đâm đầu vào nghiên cứu phương hướng phát triển của sản nghiệp nông nghiệp như Hào Vĩ rõ ràng là một kẻ ngoại tộc. Bây giờ hắn gặp được một bí thư thị ủy không ghét bỏ nông nghiệp, điều này không làm hắn kích động sao được?
Trong phòng nông nghiệp, khi Trương Thanh Vân tiếp kiến ban ngành thì Hào Vĩ quá căng thẳng mà nói năng lộn xộn, thiếu chút nữa đã gây ra trò cười cho thiên hạ.
Lần này Trương Thanh Vân đến thị sát phòng nông nghiệp cũng chỉ vì hạng mục vài chục ngàn mẫu đất trồng rau đã được duyệt, đây có thể nói là chuyện lớn với toàn bộ sản nghiệp nông nghiệp ở Hoa Đông. Trương Thanh Vân biết rõ điều kiện địa lý của Hoài Dương, biết rõ vài huyện vùng ven đều là đồi núi, những khu vực kia không thích hợp phát triển công nghiệp, nếu có thể tìm hướng đi cho nông nghiệp thì rõ ràng tạo ra điều kiện phát triển mới cho nhân dân vùng ngoại thành Hoài Dương.
Mà một nguyên nhân khác, đó chính là hắn cảm khái vì phải đem những hạng mục xây chợ cho các xã thị trấn và thôn xóm biến thành khu vực trồng nấm và tạo ra hợp tác xã trồng nấm. Hắn cảm thấy những vấn đề mà quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã để lại phải bắt tay vào từ nhiều phương diện, phải giải phóng tư tưởng, có lẽ nông nghiệp là một hướng đi không sai.
Căn cứ vào hai nguyên nhân này, tất nhiên cũng khó thể phủ nhận tác dụng của Lưu Bằng. Lần này Trương Thanh Vân xuống thị sát ban ngành, trước tiên hắn chọn phòng nông nghiệp, như vậy cũng quá nể mặt khối sản nghiệp nông nghiệp.
Khi đi vào phòng nông nghiệp thì Trương Thanh Vân mới chợt nhớ ra một chuyện, lần trước hắn vung tay miễn chức hai bí thư quận ủy, trong đó thì Trâu Côn được điều xuống làm phó phòng thường vụ phòng nông nghiệp. Sau khi tính toàn thì đã bổ nhiệm khá lâu, không biết qua vài tháng đối xử lạnh nhạt thì đối phương đã có tiến bộ hay chưa?
Trong phòng họp của phòng nông nghiệp, Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí trung tâm, phó chủ tịch thành phố Thượng Văn được phân công quản lý kế hoạch hóa gia đình, nông nghiệp, văn hóa, giáo dục cùng đi theo Trương Thanh Vân và chủ trì hội nghị. Phó chủ tịch Thường Văn lý lịch quá cạn, là người xếp sau cùng trong các phó chủ tịch.
Lần này được đi thị sát cùng bí thư thị ủy chính là một cơ hội khó kiếm của Thường Văn, vì vậy hắn rất coi trọng, khi thấy Hào Vĩ vì quá căng thẳng mà nói lắp và liên tiếp phạm sai lầm thì hắn hận không thể đứng lên nói thay.
Thường Văn lại nhìn qua bộ mặt khổ sở của phó phòng thường vụ Trâu Côn mà cảm thấy đầu nở lớn, trong lòng không ngừng kêu khổ. Khi đang chuẩn bị quay đầu giải thích cho Trương Thanh Vân, lúc này hắn thấy bí thư Trương đang mỉm cười, bộ dạng không chút tức giận.
Thường Văn nuốt những câu định nói vào trong bụng, hai ngón tay cái ép lại, trong lòng bàn tay vã mồ hôi lạnh.
Nhưng sau đó Lưu Bằng đứng lên đi đến bên cạnh nói với Trương Thanh Vân vài câu, mọi người nghe không rõ chỉ thấy Trương Thanh Vân liên tục gật đầu, nụ cười càng đậm.
Thường Văn và Hào Vĩ cùng thở phào một hơi, hai người cùng ném cái nhìn biết ơn về phía Lưu Bằng. Lúc này Lưu Bằng ra tay kịp thời, nếu không sẽ rất xấu hổ...