Hôm nay khí trời rất lạnh, Trâu Côn quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đen, sau khi tiến vào phòng nông nghiệp thì ai gặp mặt cũng phải khách khí chào hỏi với hắn, tất nhiên hắn cũng gật đầu đáp trả, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Trâu Côn biết rõ đám người này không thật sự tôn trọng mình, bọn họ làm vậy chỉ vì bối cảnh của hắn mà thôi. Điều này và tình cảnh trước đó hắn làm bí thư quận rõ ràng khác biệt một trời một vực, là một loại lễ phép dối trá, khác biệt quá lớn.
Khi Trâu Côn tiến vào đại sảnh, vừa mở cửa bước vào thì một luồng sóng nhiệt ào tới, bên trong mở điều hòa tạo nên tương phản nhiệt độ với bên ngoài, điều này làm cho hắn cảm thấy đang lạnh chợt ấm, vẻ mặt đỏ ửng.
Đại sảnh có dán một tờ thông báo, sáng nay sẽ tổ chức hội nghị nghiên cứu về hạng mục hợp tác xã nông nghiệp ở huyện Vọng Hải, Trâu Côn nhìn lướt qua mà cảm thấy không liên qua đến mình.
Thật ra Trâu Côn biết rõ chính mình không nên xem thông báo này, bây giờ hắn là một nhân vật bị cho ra rìa ở chính đàn Hoài Dương, Trương Thanh Vân như một ngọn núi đứng chắn trước mặt, chỉ cần trong Hoài Dương còn bí thư Trương thì Trâu Côn không thể tìm được cơ hội xoay người.
Trâu Côn nghĩ về vấn đề này mà trong lòng chợt rối loạn, Trương Thanh Vân còn rất trẻ, hơn nữa là người mới đến Hoài Dương, ai biết bí thư sẽ công tác thêm bao nhiêu năm? Nếu Trương Thanh Vân công tác hai nhiệm kỳ, chẳng phải Trâu Côn sẽ hoang phí mười năm tuổi xuân sao?
Con người trên đời này có được bao nhiêu cái mười năm? Trâu Côn thật sự không thể tưởng thời gian mười năm cứ trôi qua như vậy, mà hắn lại có quan hệ cứng nhắc, hơn nữa lại là quan hệ với chủ tịch tỉnh Chử Ngụy Cường.
Nhưng điều này là thế nào? Trên phương diện chính trị thì độ nặng của Trương Thanh Vân lớn hơn Trâu Côn một ngàn lần, hai vị cán bộ cấp bộ phải huyên náo vì một cán bộ cấp khoa sao? Điều này là không thể, muốn trách thì chỉ trách Trâu Côn trước kia quá ngu ngốc, nhìn vấn đề quá đơn giản.
- Trưởng phòng Trâu, trưởng phòng Trâu, cuối cùng anh đã đến, tôi đang tìm anh khắp nơi!
Một giọng nói trong trẻo vang vọng khắp đại sảnh yên tĩnh.
Trâu Côn nhíu mày quay đầu, người gọi hắn là chủ nhiệm Tiền của văn phòng phòng nông nghiệp, hắn gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Tiền, anh tìm tôi có chuyện gì không?
- Tất nhiên có chuyện, trưởng phòng Hào muốn gặp anh, nói rằng sự việc rất gấp. Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại về nhà anh, phu nhân nói anh đã đi làm, vì vậy tôi mới ở đây đợi anh.
Trâu Côn cười cười, trong nụ cười có chút áy náy, hắn nói:
- Thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi quên xạc pin điện thoại. À, đi thôi, chúng ta trực tiếp đến phòng làm việc của trưởng phòng Hào, đừng để anh ấy đợi lâu.
Sau khi Trâu Côn tiến vào phòng nông nghiệp thì hắn đến phòng làm việc của Hào Vĩ chưa được năm lần, mà trong lòng Hào Vĩ cũng không nghĩ rằng sẽ cho Trâu Côn tham gia vào công tác. Trâu Côn cũng tự hiểu điều này, hơn nữa tâm tình của hắn lúc này khó thể vùi đầu vào công tác cho được.
Vì vậy dưới tình huống thông thường thì hai người căn bản không qua lại, điều này tránh cho hai bên rơi vào tình cảnh xấu hổ.
Trâu Côn thật sự bất ngờ vì hôm nay Hào Vĩ muốn gặp mình, nhưng vẻ mặt lại không có chút biểu cảm khác biệt. Cấp dưới gặp mặt cấp trên thì nên có chút thành ý, trước kia Trâu Côn còn chưa hiểu sâu đạo lý này, nhưng sau khi trải qua thời gian dài thì cũng dần sinh ra cảm ngộ.
Phòng làm việc của Hào Vĩ ở lầu ba, Trâu Côn và chủ nhiệm Tiền cùng nhau đi bộ đến. Chủ nhiệm Tiền đưa Trâu Côn đến cửa và không đi vào, lúc này cửa phòng Hào Vĩ đang mở rộng, bên trong vang lên giai điệu của bài "Bá Vương Biệt Cơ", Hào Vĩ nghe rất say sưa.
Hào Vĩ cảm thấy có người đi vào, hắn đứng lên vài nhìn thấy Trâu Côn, vì vậy mà vội vàng tắt nhạc rồi mỉm cười tiến lên nghênh đón:
- À, anh Trâu, nếu anh không đến thì tôi sợ rằng sẽ phải đích thân xuống chuyển lời, mời ngồi...
Hào Vĩ sắp xếp chỗ ngồi, Trâu Côn cũng không nghe phân phó mà nói:
- Trưởng phòng Hào, anh vội vàng muốn gặp mặt, không biết có chuyện gì?
Hào Vĩ ép tay xuống nói:
- Ngồi, ngồi đi đã, nôn nóng cũng không tốt, chúng ta có thể nhân cơ hội mà thưởng thức vài ly trà.
Trâu Côn đành phải ngồi xuống mà trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Hào Vĩ phân phó thư ký pha trà, thái độ rất khách khí, so với trước kia rõ ràng khác biệt một trời một vực. Trâu Côn gần đây rất mẫn cảm, hắn mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra.
Sau khi trà được dâng lên, Trâu Côn nhấp một ngụm mà cảm thấy đắng chát, vì vậy cũng không dám uống thêm. Nhưng Hào Vĩ lại uống trà rất có hương vị, thậm chí có chút say mê, hắn nói:
- Trà lá thứ tốt, anh Trâu phải học uống mới được. Tôi đã nói với anh rồi, bí thư Trương của chúng ta là cao thủ uống trà, trà không thịnh hành ở Hoa Đông chúng ta nên người uống trà cũng không nhiều, nhưng nghe nói ở Giang Nam và thủ đô thì người nào cũng biết bí thư Trương pha trà rất nổi tiếng, nghe nói lãnh đạo quốc gia đều thích uống trà bí thư Trương pha chế.
Vẻ mặt Trâu Côn biến đổi, hắn không mở miệng, mà Hào Vĩ thì không quan tâm đến vẻ mặt Trâu Côn, toàn thân giống như chìm vào trong thế giới trà. Thật ra Hào Vĩ đang đắm chìm vào những câu nói kia, hắn biết Trương Thanh Vân thích uống trà thông qua con đường của Lưu Bằng.
Nhưng Hào Vĩ chưa từng hoài nghi tính chân thật của tin tức này, cũng không ngi ngờ khi có lãnh đạo quốc gia thích uống trà bí thư Trương pha chế. Bình thường Hào Vĩ cũng thích uống trà, hắn nghe nói Trương Thanh Vân thích dùng trà thì trong lòng cũng có chút tự đắc, giống như hắn và Trương Thanh Vân là tri âm vậy.
Trâu Côn nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nước của Hào Vĩ mà có chút mất hứng, người nào cũng biết mình và Trương Thanh Vân có va chạm, người khác gặp mặt hắn chưa từng nhắc đến chuyện về Trương Thanh Vân, bây giờ Hào Vĩ phá giải điều cấm kỵ này, như vậy có ý gì?
Trâu Côn không mở miệng, hắn biết rõ lúc này minh không mở lời mới là phương pháp tốt nhất để Hào Vĩ nhanh chóng nói ra ý đồ. Nếu hắn mở miệng thì sợ rằng Hào Vĩ sẽ di chuyển chủ đề, sẽ thêm phức tạp. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Quả nhiên Hào Vĩ say mê trong cóốc lát thì cuối cùng cũng dần thu nạp nụ cười, hắn nghiêm trang nói:
- Anh Trâu, hôm nay gọi anh đến là có chuyện quan trọng. Ngày hôm qua tôi đã tiếp nhận thông báo của văn phòng thị ủy, hai giờ chiều hôm nay bí thư thị ủy Trương Thanh Vân muốn gặp anh nói chuyện. Gần đây bí thư Trương hẹn gặp mặt các lãnh đạo chủ yếu ở quận huyện, cùng anh nói chuyện cũng là một khía cạnh bên trong. Tôi hy vọng anh có thể nắm chắc thời cơ, có lẽ lần này nói chuyện sẽ là một cơ hội rất tốt.
- Cái gì?
Trâu Côn chợt đứng dậy, Trương Thanh Vân tìm mình nói chuyện sao? Hắn đối mặt với tin tức này mà cảm thấy có chút khó tin.
Khoảnh khắc này tâm tình của Trâu Côn cực kỳ phức tạp, có chút không yên, nhưng cũng có phần chờ mong. Bí thư Trương hẹn gặt mặt các lãnh đạo quận huyện, vì sao phải hẹn gặp mặt hắn? Điều này có nguyên nhân gì? Rất nhiều ý nghĩ rối loạn bùng lên trong đầu làm Trâu Côn chợt trở nên ngây ngốc.
Hào Vĩ thấy vẻ mặt đối phương như vậy thì thầm buồn cười. Trước đó Trâu Côn là cán bộ trẻ nổi bật của Hoài Dương, bình thường bộ dạng rất bệ vệ, nhưng dù lòng dạ cao đến đâu thì ở trong quan trường cũng có quá nhiều điểm đen. Bây giờ những điểm đen trên người Trâu Côn đã dần bị bào mòn, nhìn vẻ mặt đối phương thì nào còn dám chơi trò cao tay với bí thư Trương?
Nghé con không sợ hổ, bây giờ Trâu Côn đã qua giai đoạn kia, Hào Vĩ không biết vì sao Trương Thanh Vân muốn tạo cơ hội gặp mặt với Trâu Côn, nhưng rõ ràng Trâu Côn phải biết nắm chắc cơ hội lần này.
Nếu Trâu Côn lại tiếp tục được dùng, sau này hắn phải biết cúi đầu trước Trương Thanh Vân, vì vậy mới tránh tình cảnh bị đối xử lạnh nhạt. Quan trường là nơi coi trọng thuật trị người, thiên biến vạn hóa, Trương Thanh Vân dùng gậy gõ xuống đầu để đánh tan nhuệ khí đối phương. Theo phán đoán của Hào Vĩ thì khả năng Trâu Côn được dùng trở lại lầ rất lớn.
- Anh Trâu, anh nên quay về chuẩn bị một chút, chiều nay trực tiếp lên thị ủy. Vấn đề liên lạc tôi đã nói qua với thư ký Lưu, anh cứ yên tâm.
Hào Vĩ nói, hắn định nói thêm vài lời khách sáo nhưng thấy Trâu Côn đã mất hết hồn vía, vì vậy cũng không nói.
- Vâng, vâng, cám ơn trưởng phòng Hào, cám ơn...Cám ơn...
Trâu Côn nói, giọng điệu lộn xộn, cảm xúc của hắn lúc này là cực kỳ kích động. Hắn căn bản không để ý đến thái độ của Hào Vĩ vào lúc này, đã hoàn toàn đắm mình vào trong những luồng suy nghĩ.
Một người vốn đã giống như chết chợt nhìn thấy một cây cọc giữa dòng, tình huống này rất dễ làm cho người ta rối loạn, thất vọng cũng nhiều mà chờ mong cũng nhiều.
Thậm chí Trâu Côn còn không nhớ mình rời khỏi phòng làm việc của Hào Vĩ như thế nào, ra khỏi phòng làm việc hắn nhìn đồng hồ và thấy đã là mười giờ, chỉ còn cách thời điểm gặp mặt bí thư bốn giờ đồng hồ.
- Bốn giờ!
Trâu Côn thầm nói một tiếng, hắn cảm thấy thời gian vừa dài lại vừa ngắn, trong lòng đầy các suy nghĩ mâu thuẫn...