Trương Thanh Vân có trăm phương ngàn kế đối với cách sử dụng Trâu Côn, trước đó hắn miễn đi chức vụ của Trâu Côn chính là có ý giết gà dọa khỉ. Trước đó hắn cũng không biết sau lưng Trâu Côn có quan hệ với chủ tịch Chử Ngụy Cường.
Sau này Trương Thanh Vân cũng biết được, nhưng tên đã giương cung thì khó đưa xuống, cuối cùng hắn cũng phải ném Trâu Côn vào phòng nông nghiệp.
Bây giờ xem ra những thay đổi nhân sự trước đó ngoài lập uy thành công thì cũng không tính là không thỏa đáng. Hơn nữa xem ra Trâu Côn cũng không rãnh rổi ở phòng nông nghiệp, cục diện chính trị ở quận Ngũ Sơn ảnh hưởng trực tiếp đến hắn, luận văn mà hắn thực hiện cũng rất chuẩn, có thể nói đã cung cấp một ý nghĩ mới để giải quyết vấn đề ở hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã.
Dưới tình huống này thì Trương Thanh Vân cảm thấy cần phải dùng lại Trâu Côn. Khi sử dụng Trâu Côn thì có nhiều chỗ tốt, trước tiên có thể hòa hoãn quan hệ với Chử Ngụy Cường, Trâu Côn có quan hệ rất sâu với chủ tịch Chử, trước đó Trương Thanh Vân suy xét không đầy đủ, cuối cùng sinh ra khúc mắc với lãnh đạo khối chính quyền tỉnh. Trước đó xử lý lạnh nhạt Trâu Côn cũng coi như tạo ra bậc thang, đối phương có thể đi xuống mài bớt mũi nhọn, mà Trương Thanh Vân cũng thuận tiện đưa lên.
Phương diện thứ hai chính là vấn đề khu kinh tế Hoàng Hải, ở Hoài Dương không có người chuyên môn phụ trách vấn đề này. Trương Thanh Vân đã có kế hoạch dùng danh nghĩa của Hoài Dương để trực tiếp tiếp xúc với Hoàng Hải, như vậy bắt buộc phải tổ chức ra một văn phòng riêng biệt. Trương Thanh Vân nghĩ rằng sẽ cho Trâu Côn chủ nhiệm văn phòng này, đối phương có quan hệ sâu ở tỉnh thành, thực tế chính là quan hệ sâu sắc ở khối chính quyền tỉnh.
Bây giờ Trương Thanh Vân gặp rất ít lực cản bên phía lãnh đạo tỉnh ủy, nhưng hắn lại không mấy hòa hợp với các lãnh đạo chính quyền, nếu để Trâu Côn làm chủ nhiệm văn phòng thì dễ dàng bù đắp chỗ thiếu hụt này.
Vấn đề cuối cùng, quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã tuy có chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn còn phức tạp như trước, Trương Thanh Vân bắt buộc phải sắp xếp chuyên gia phụ trách. Nếu vì điều này mà thành lập một cơ cấu thì rõ ràng là không xác thực, nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân sẽ dùng văn phòng của Trâu Côn để xử lý khối công tác này. Tất nhiên như vậy cũng phù hợp để giải quyết vấn đề ở quận Ngũ Sơn, quận Bạch Mã, hơn nữa còn giải quyết tư tưởng kết hợp phát triển khu kinh tế với Hoàng Hải, mà tư tưởng này được Trâu Côn nói ra đầu tiên, Trương Thanh Vân dùng Trâu Côn thì rõ ràng là trăm lợi vô hại.
Tâm tư này của Trương Thanh Vân không hề để lộ ra cho bất kỳ người nào, phòng tổ chức và Tiêu Hàn đều không biết. Ngay cả khối văn phòng thị ủy nhận được tin tức Trương Thanh Vân muốn hẹn và đàm luận với Trâu Côn cũng cực kỳ kinh ngạc, tất cả mọi người trong phạm vi nhỏ ở thị ủy bắt đầu nghị luận.
Khoảng thời gian gần đây bí thư thị ủy gặp mặt các lãnh đạo đảng ủy cấp dưới đã được rất nhiều người nghị luận, mà Trương Thanh Vân hẹn gặp Trâu Côn lại càng làm cho nhiều người cảm thấy bất an. Trước kia Trâu Côn là bí thư quận ủy, nếu bây giờ lại được sử dụng thì phục chức mới là khả năng cao nhất.
Muốn trồng một cây cải thì phải có một hố đất, nếu Trâu Côn được phục chức thì phải có người bị rút ra, trong thành phố tổng cộng có tám quận huyện, ai bị rút ra? Người này cũng cực kỳ quan tâm đến vấn đề này. Một bí thư huyện ủy thường khống chế vài trăm ngàn đến vài triệu dân, nếu đường làm quan sinh ra biến cố thì liên lụy là rất lớn, không người nào muốn rơi vào tình cảnh này.
Trâu Côn ngồi xe của phòng nông nghiệp đến thị ủy Hoài Dương, vì chuẩn bị cho buổi hội đàm hôm nay mà hắn đặc biệt trở về thay đổi một bộ quần áo mới, áo sơ mi xanh nhìn qua có vẻ rất tinh thần, hơn nữa còn rất thanh nhã và trưởng thành.
Đã lâu Trâu Côn chưa đến khu thị ủy, vì xe của hắn chưa được nhận dạng, bảo vệ đơn giản ngăn lại tiến hành tra xét kỹ càng mới cho qua. Điều này và tình cảnh trước kia hắn làm ủy viên thị ủy là không thể so sánh được.
Nếu nói thật thì tâm tình của Trâu Côn hôm nay rất căng thẳng, vì vậy bị ngăn ngoài cổng cũng không làm hắn cảm thấy bất ổn, mà trong đầu đều là những ý nghĩ về nội dung trò chuyện với bí thư vào hôm nay. Trâu Côn đã lâu chưa từng căng thẳng như vậy, năm xưa lúc thi đậu phổ thông cũng làm hắn căng thẳng thế này.
Trâu Côn biết rõ tầm quan trọng của lần gặp mặt này. Trước đó hắn luôn nói cho mình biết, hố sâu quan hệ giữa mình và bí thư Trương là khó thể lấp đầy, nhưng sau khi được thông báo tin tức vào buổi sáng và đến lúc này, những gì hắn nghĩ đến chính là phải làm sao để lấp đầy mối quan hệ với Trương Thanh Vân.
Trâu Côn là người cao ngạo và quật cường nhưng trước đó không chịu được một đòn của Trương Thanh Vân, bây giờ trong lòng hắn chỉ có cảm giác sợ hãi không yên, cực kỳ chờ mong và chờ mong được trọng dụng.
Trước tiên Trâu Côn đến văn phòng thị ủy tìm ban tổng hợp, Lưu Bằng là người kiêm nhiệm chức trưởng ban tổng hợp, lúc này Lưu Bằng không có mặt ở trong phòng làm việc của ban tổng hợp. Trâu Côn định trực tiếp đến tìm thư ký trưởng, nhưng hắn có chút do dự và nhờ một phó ban của ban tổng hợp đưa đến phòng làm việc của Trương Thanh Vân.
Đến phòng thư ký ở bên ngoài, Lưu Bằng tiến lên chào hỏi Trâu Côn, hắn đưa tay nhìn giờ rồi nói:
- Trưởng phòng Trâu, anh có lẽ phải chờ một lát, bí thư Trương đang nghỉ ngơi giữa trưa, tôi sẽ vào xem trước.
Trâu Côn nở nụ cười khách khí, tỏ vẻ không có gì. Lưu Bằng tiến vào phòng làm việc của Trương Thanh Vân, khoảng vài phút sau hắn đi ra nói:
- Bí thư đang ở bên trong chờ anh, mời anh vào.
Vẻ mặt Trâu Côn chợt trở nên nghiêm túc, hắn sửa sang lại vạt áo, hít vào một hơi thật sâu rồi đẩy cửa tiến vào. Khi vào cửa thì Trâu Côn được nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ chờ mong của Trương Thanh Vân, Lưu Bằng nói không sai, bí thư Trương vừa rồi nhất định đang nghỉ ngơi, vì hai mắt có hơi đỏ. xem tại TruyenFull.com
Trương Thanh Vân dùng cặp mắt hơi đỏ nhìn Trâu Côn, hắn chỉ chỉ vào ghế sa lông nói:
- Ngồi đi!
Hai câu của Trương Thanh Vân lập tức làm cho Trâu Côn phải nuốt những lời thăm hỏi ân cần định nói ra xuống bụng.
Trâu Côn cũng không nói lời nào, hắn trực tiếp ngồi xuống ghế sa lông. Lúc này bầu không khí trong phòng có chút nặng nề, mà Trâu Côn lại có chút xấu hổ, hắn không biết nên mở miệng thế nào.
Trương Thanh Vân cũng không vội vàng lên tiếng, hắn bận rộn đi kéo màn cửa. Mãi đến khi Lưu Bằng tiến vào dâng trà thì hai người còn chưa nói lời nào.
- Tôi biết đến bây giờ anh vẫn hận tôi thấu xương, tháng trước anh không phải đã viết đơn tố cáo tôi cho phòng văn thư tỉnh ủy sao? Tôi nói có đúng không?
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, hắn cũng không đợi Trâu Côn đáp lời mà nói:
- Hôm nay chúng ta nói chuyện, tôi không hy vọng anh sẽ đưa tâm tình vào bên trong. Công tác của tôi gặp vấn đề, anh tố cáo thì tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng hôm nay tôi muốn gặp để nói về vấn đề của anh, cho nên tôi hy vọng anh biết nắm chắc trọng điểm.
Vẻ mặt Trâu Côn chợt đỏ bừng, hắn không biết nói thế nào cho phải, một lúc lâu sau mới mở lời:
- Vâng!
Trâu Côn muốn nói thêm vài câu nhưng tất cả đều nghẹn trong họng, dù cố gắng thế nào cũng khó nói ra.
May mà Trương Thanh Vân cũng không muốn dây dưa trên vấn đề này, hắn cầm xấp tài liệu trên tay rồi bắt đầu hỏi Trâu Côn. Sau khi Trâu Côn rời khỏi chức vụ bí thư quận Ngũ Sơn thì chẳng có thành tích gì, nhưng hôm nay Trương Thanh Vân lại chủ yếu hỏi về tình hình công tác ở phòng nông nghiệp.
Điều này làm cho Trâu Côn cảm nhận được áp lực rất lớn, nói thật ra thì hắn cũng không quá quen thuộc phòng nông nghiệp, nhưng vì là cán bộ trẻ nên khi công tác ở phòng nông nghiệp hắn cũng chú tâm xem xét một số việc. Đồng thời hắn không có quyền lợi gì nhưng tham gia rất nhiều hội nghị, trí nhớ của hắn cũng rất tốt, tất nhiên cũng nhớ được vài thứ quan trọng.
Trương Thanh Vân hỏi về công tác và đều được Trâu Côn trả lời thỏa đáng, nhưng cũng có những câu hỏi khó thể trả lời, lúc đó hắn sẽ nghiêm túc nói mình không biết, không muốn lừa dối vượt qua kiểm tra.
Trâu Côn vừa trả lời vấn đề mà trong lòng cảm thấy nghi hoặc, Trương Thanh Vân rốt cuộc đang muốn làm gì? Hỏi nhiều vấn đề liên quan đến nông nghiệp với mục đích gì? Chẳng lẽ muốn đưa mình xuống nhận chức ở các huyện vùng ven?
Trâu Côn nghĩ đến các loại tình huống mà trong lòng cảm thấy khá bức bối. Trước kia hắn là bí thư quận Ngũ Sơn, sau khi đi một vòng lớn thì bây giờ lại quay về làm bí thư huyện ngoại thành, như thế này cũng không phải là giậm chân tại chỗ, điều này làm hắn cảm thấy rất khó hiểu.
Vì vậy mà khi Trương Thanh Vân hỏi vài vấn đề Trâu Côn biết rõ, nhưng hắn lại trả lời không rõ ràng. Tâm tình chờ mong trước đó của Trâu Côn đã phai nhạt, cuối cùng còn có chút thất vọng.
Đối với Trâu Côn thì nếu làm bí thư huyện ngoại thành, tuy tốt hơn một chút so với chức phó ở phòng nông nghiệp, nhưng con người thường có tâm tính, khi tâm tính xảy ra vấn đề thì góc độ nhìn sự việc cũng khác hẳn.
Những chi tiết biến đổi trên mặt Trâu Côn tất nhiên cũng không thể chạy thoát khỏi ánh mắt của Trương Thanh Vân, khi thấy tâm tình của đối phương như vậy thì trong lòng cũng mất vui. Hắn thầm nhíu mày, có chút do dự, vì dựa theo ý tưởng trước đó thì hắn sắp có kỳ vọng rất cao với văn phòng sắp thành lập.