- Không...Không có, bây giờ chắc chắn là không được, bí thư Trương đang gặp mặt các vị khách ở Hoàng Hải, tôi bị yêu cầu ở lại khách sạn...
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Tôi là Thi Vĩnh Nhạc, bí thư Trương của anh bây giờ đang ở đâu? Gặp vị khách nào? Anh không thể liên hệ với anh ấy được sao?
Lưu Bằng chợt kinh hoàng, lần đầu tiên hắn trò chuyện với một lãnh đạo cấp cao là thường ủy tỉnh ủy, vì vậy mà cực kỳ luống cuống, hắn nói:
- Tôi...Tôi cũng không biết rõ lắm, bí thư Trương không có ở khách sạn, anh ấy yêu cầu...Yêu cầu tôi không được quấy rầy, còn...Còn...
- Còn cái gì? Còn bắt anh coi chừng điện thoại, không cầm theo bất kỳ điện thoại nào khác nữa sao?
Thi Vĩnh Nhạc trầm giọng nói.
Lưu Bằng lập tức câm mồm không lên tiếng, thật ra cũng là chấp nhận. Lúc này đầu dây bên kia cũng không vang lên âm thanh nào, khoảng hai ba giây sau thì một tiếng "bốp" vang lên, điện thoại bên kia đã cắt.
Lưu Bằng ngây ra như phỗng, hắn cầm điện thoại mà trái tim vẫn đập lên điên cuồng. Cách một đầu điện thoại mà hắn cũng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bên phía Lăng Thủy, lần này Trương Thanh Vân rõ ràng là chọc thủng trời, như vậy phải làm sao cho xong việc đây?
Lưu Bằng ngẫm nghĩ nửa ngày mà không dám không báo cáo, hắn tiến lên gõ cửa phòng của Trương Thanh Vân, bên trong không một tiếng động, hắn vặn tay cầm, cửa mở, hắn chậm rãi đi vào. Trương Thanh Vân đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lông, hai mắp khép chặt, đầu chốc chốc lại gật xuống, rõ ràng là đang ngủ.
Lưu Bằng thở phào một hơi mà trong lòng vừa căng thẳng vừa khâm phục, đến khoảnh khắc này mà Trương Thanh Vân còn có thể ngủ được, rốt cuộc bí thư có cảm nhận được gì không?
Trương Thanh Vân ngủ mà ti vi trong phòng vẫn mở, trên ti vi là hình ảnh hiện trường hội nghị trao đổi ý kiến của xí nghiệp Hoàng Hải và Hoa Đông, chủ đề mọi người bàn luận chính là khu kinh tế Hoàng Hải, mà những cuộc thảo luận được kỳ vọng cao nhất chính là nội dung câu chuyện của Trương Thanh Vân.
Xí nghiệp hai bên đều cơ bản có chung nhận thức, đều cho rằng những gì bí thư Trương Thanh Vân nói ra rất cụ thể, phù hợp thực tế. Nếu có thể dựa theo đề nghị của Trương Thanh Vân để làm cho khu kinh tế Hoàng Hải được chứng thực, như vậy toàn bộ Hoa Đông sẽ nghênh đón cơ hội mới, mà khi đó xí nghiệp hai bên cũng có được một cơ hội hoàng kim.
Lưu Bằng nhìn lên hình ảnh rồi lại nhìn qua Trương Thanh Vân đang ngồi ngủ trên ghế, những cảm giác lo lắng trước đó chợt buông lỏng.
- Biết rõ trên núi có hổ mà vẫn lên núi, người làm quan có mấy ai quyết đoán và có lá gan như vậy? Bí thư Trương rõ ràng là người quyết đoán, sự thật chứng minh đề nghị của lãnh đạo phù hợp với dân tâm, rõ ràng tạo ra ích lợi cho nhân dân hai bên.
Lưu Bằng đột nhiên cảm giác mình nhận được sự cổ vũ rất lớn, quan viên trong xã hội bây giờ phần lớn chỉ giữ mình bo bo, không muốn phát triển, được chăng hay chớ là chủ yếu. Trương Thanh Vân có thể làm bùng sóng mà không chút do dự, tinh thần và sự quyết đoán này có thể làm người ta bội phục, chỉ như vậy đã là quá đủ.
Còn những khó khăn ở phía sau, bí thư Trương là người thế nào? Còn cần Lưu Bằng hắn phải lo buồn vô cớ sao?
- Anh lén lút ở đây làm gì? Làm tôi sợ nhảy dựng cả lên.
Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói, vừa rồi hắn khẽ mở mắt lại nhìn thấy Lưu Bằng đang đứng ngây người, đúng là cũng có chút kinh ngạc.
Lưu Bằng nói:
- Bí thư, anh muốn nghỉ ngơi thì tốt nhất nên vào phòng ngủ, ngủ thế này rất dễ bị cảm. Bây giờ là đầu xuân, là thời điểm virus sinh sôi, rất dễ ốm, nếu anh không được khỏe thì Hoài Dương chúng ta.
- Được, được rồi, đừng nói những lời nghiêm trọng như vậy, thế nào? Lúc này anh còn đứng đây sao? Tôi nghĩ rằng anh đã phải bị điện thoại quấy rầy làm cho nổi điên rồi chứ?
Trương Thanh Vân cười nói, nơi đây không có người ngoài, hắn không có gì phải lo lắng, hắn duỗi lưng mệt mỏi.
Trên màn hình ti vi vẫn thảo luận nhiệt liệt, khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường. Xí nghiệp hai bên thảo luận đã tạo ra một thời cơ rất tốt, đề nghị của hắn lập tức được mọi người hưởng ứng, nhanh chóng có thể thẩm thấu đến các giai tầng xã hội.
Xí nghiệp phần lớn hành động vì trục lợi, bây giờ thế đối nghịch đã cải thiện và toàn bộ xí nghiệp lớn ở Hoa Đông đều ngửi được cơ hội tốt, tất nhiên bọn họ sẽ phải giúp đỡ Trương Thanh Vân. Mà Trương Thanh Vân mượn cơ hội lần này để nói ra ý nghĩ của mình, mượn lực ảnh hưởng của đám người kia để làm việc, bây giờ xem ra hiệu quả rất tốt.
Đây rõ ràng là bước đệm rất tốt cho quá trình đàm phán tiếp theo, đồng thời là đòn phản kích nặng nề đối với những nghi vấn về Trương Thanh Vân của người Hoa Đông. xem tại TruyenFull.com
- Bí thư Trương, những lời anh nói ra đã được xí nghiệp hai bên hưởng ứng nhiệt liệt, tôi tin Hoài Dương và Hoàng Hải sẽ có hợp tác vui vẻ.
Lưu Bằng nói, trên mặt treo nụ cười.
Trương Thanh Vân khoát tay rồi cười cười, hắn nhìn lên ti vi chuẩn bị mở miệng. Đột nhiên hắn khựng lại, quả tim giống như bị bóp chặt, trong đầu sinh ra một cảm giác khó tả.
"Là nàng sao?"
Ý nghĩ trong đầu Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, hắn thấy được một hình bóng quen thuộc trên ti vi, đó là Nghê Thu Nguyệt.
Sao Nghê Thu Nguyệt lại tham gia hội nghị trao đổi giữa xí nghiệp hai thành phố Hoài Dương và Hoàng Hải? Hơn nữa còn đứng trong đám người, không muốn chường mặt ra. Nếu không phải đài truyền hình cố ý đưa màn ảnh đến gần, sợ rằng Trương Thanh Vân sẽ không phát hiện ra Nghê Thu Nguyệt.
Khoảnh khắc này đột nhiên nhìn thấy Nghê Thu Nguyệt làm Trương Thanh Vân rối loạn, hắn có thể khẳng định một điều, sáng nay trong nghi thức khai mạc hội nghị, chắc chắn Nghê Thu Nguyệt đã thấy mình rất rõ.
Trong chương trình hội nghị của xí nghiệp hai thành phố, Trương Thanh Vân xuất hiện nói vài lời cũng đã được thông báo trước. Nhưng Nghê Thu Nguyệt biết mình sẽ tham gia hội nghị lần này, nếu đã là như vậy thì sao nàng không liên lạc với mình?
Trương Thanh Vân dùng sức lắc đầu, Trương Thanh Vân cảm thấy mình có chút sai lệch. Hai năm qua hai người liên tục giữa khoảng cách chính là muốn bước ra khỏi những cảm giác hoang đường trước đó, chỉ như vậy mới có lợi cho hai bên, nếu đã như vậy thì nàng không liên lạc với mình chẳng lẽ rất bình thường sao?
Nghĩ như vậy thì rõ ràng là rất hợp lý, nhưng Trương Thanh Vân cảm thấy có chút không đúng. Nghê Thu Nguyệt không phải là người phụ nữ bình thường, thân phận lại cao quý, bây giờ đã đến Hoàng Hải thì nhất định phải có mục đích.
Trong lòng Trương Thanh Vân cực kỳ do dự, không biết mình có nên liên lạc với Nghê Thu Nguyệt hay không, dù là gửi tin nhắn hay gọi điện cũng tốt. Hắn có thể hỏi rõ chút ý đồ của nàng, nhưng điện thoại cứ tùy tiện như vậy sao? Trong lòng Trương Thanh Vân đúng là không có ý kiến gì hay.
Trong lòng Trương Thanh Vân rất do dự, mà Nghê Thu Nguyệt cũng không biết điều này, nàng đang thảnh thơi ngồi ở một góc rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn các xí nghiệp tinh anh của Hoài Dương và Hoàng Hải trao đổi ý kiến rất nhiệt liệt.
Lúc này chủ lưu của hội nghị đã không còn là trao đổi ý kiến và kinh nghiệm, rõ ràng đã biến thành một cuộc học tập vài nói chuyện trên tinh thần của Trương Thanh Vân. Thật ra buổi khai mạc hôm nay Trương Thanh Vân cũng không phát biểu với nội dung gì đặc sắc, mọi người thảo luận về nội dung nói chuyện giữa Trương Thanh Vân và phó chủ tịch Sầm vào hôm qua.
Lúc này hội nghị đã không còn được truyền hình trực tiếp, dù là như vậy tình hình vẫn rất hào hứng, cảm xúc rất cao giống như có thể tìm được hướng giải quyết vào tương lai.
- Đúng là tên khốn!
Nghê Thu Nguyệt thầm mắng một tiếng, nàng cắn chặt răng nhưng trong lòng có những toan tính ngọt ngào.
Trong khoảng thời gian này nàng đi khắp Hoa Đông như u linh, cũng có chút hiểu biết về phong thổ và quan trường ở đây, nàng cũng biết Trương Thanh Vân nói những lời trước đó sẽ sắp phải tiếp nhận bao nhiêu áp lực. Nhưng đối phương đã nhiều năm không gặp, không ngờ vẫn không sợ trời không sợ đất, dám nghĩ dám làm.
Không thể nghi ngờ dũng khí này của Trương Thanh Vân khó thể dùng năm xưa ở Giang Nam để so sánh, tuy Trương Thanh Vân gặp phải cục diện phức tạp ở Giang Nam nhưng thế lực khắp nơi rơi vào cục diện rối rắm, hắn vẫn còn đường quay về.
Mà Hoa Đông thì không giống, người Hoa Đông trước nay luôn bảo thủ, Trương Thanh Vân là người bên ngoài đến mà muốn phát triển cũng không dễ dàng. Bây giờ hắn chính thức tấn công vào sự cổ hủ của Hoa Đông, dũng khí và quyết đoán như vậy đủ để người ta tán thưởng.
Nghê Thu Nguyệt cảm thấy một người đàn ông như vậy có quan hệ với mình, tất nhiên trong lòng sẽ sinh ra cảm giác ngọt ngào, thủ đô không phải đã nói Hoa Đông bị yêu ma hóa sao? Nhưng trong mắt Trương Thanh Vân thì Hoa Đông là thứ gì?
Trong lòng Nghê Thu Nguyệt rất kích động, trong đầu có một ý nghĩ bùng lên, mà ý nghĩ này phóng lên lại làm tâm tình nàng trầm xuống:
- Tên khốn kiếp này, hai năm rồi không liên lạc với mình, hắn còn nhớ mình sao? Hắn còn nhớ quan hệ với mình sao?
Nghê Thu Nguyệt thở dài một hơi mà hai gò má đỏ ửng, lúc này nàng cũng không còn giống như một người phụ nữ mạnh mẽ cầm quyền cao, tâm tình giống như thiếu nữ vừa yêu. Con người nhiều khi có biến đổi phức tạp như vậy, khi thì ngọt ngào ấm áp khi thì trăm mối lo, tất cả cũng vì nổi khổ tương tư...