Chương 04: Sắc thuốc
Trong sơn động an tĩnh trở lại, Tang Ninh mới có thời gian sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.
Nơi này, trừ Lưu Quang, không có yêu thú hay ma thú lợi hại nào. Nghĩ đến những phù văn đại trận được khắc trên vách đá hẳn là vì phong ấn Lưu Quang mà thiết lập.
Cũng không biết Lưu Quang này đến tột cùng đã làm chuyện gì mà người người oán trách, phong ấn hết tầng này đến tầng khác.
Về phần người nam nhân trước mắt, ước chừng cũng giống như nàng, nhất thời lạc đường, mới vào đây tránh mưa. Kết quả, lần tránh mưa này không chỉ khiến nàng mất đi sự trong sạch, hiện tại còn bị thương nghiêm trọng như vậy, quả thực là tai bay vạ gió.
Tang Ninh nhìn khuôn mặt hắn không chút huyết sắc nào, chột dạ sờ sờ chóp mũi, nhất thời không biết nên cảm tạ hắn vì chuyện tốt ngày hôm qua, hay là nên thấy hối hận thay cho hắn.
Nhưng... hắn chắc cũng không tính là chịu thiệt quá lớn đi.
Sau khi thuyết phục được bản thân, nàng mới cầm lấy túi trữ vật rời khỏi sơn động.
Tiếng bước chân xa dần, hơi thở của nữ tử bị kết giới cửa sơn động triệt để ngăn cách, người trên thạch tháp bỗng dưng mở mắt.
Cô gái này thật sự không biết hắn?
Nàng bất quá chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ khó khăn lắm, vậy mà lại có thể chạy đến cấm địa của Vân Miểu Tông?
Đêm qua cùng nàng...
Thôi vậy, nàng tuy rằng bắt hắn uống thuốc, nhưng cũng là người mang theo kêu sương cầm xâm nhập sơn động, mở ra lỗ hổng phong ấn. Hắn không giết nàng, còn giúp nàng thu phục thần thú. Nghe thì hoang đường, nhưng miễn cưỡng xem như đã thanh toán xong.
Hơn nữa, với một mình nàng thì không ra khỏi cấm địa này được, nếu nàng thực sự có mục đích riêng, đến lúc đó giết nàng cũng không muộn.
Đáy mắt Vân Thời Yến xẹt qua một vòng lạnh lẽo, rồi chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Hôm sau.
Bầu trời trong xanh, không một gợn mây.
Tang Ninh phẩy quạt, ngước mắt nhìn về phía xa xa trên mặt hồ, bóng dáng màu trắng nhẫn nại chịu thương, mười phần vui vẻ cong cong đôi mi.
Có tiếng "Đùng đùng" nhỏ xíu vang lên.
Biểu tình của Tang Ninh chợt tắt, không kịp lùi lại, chiếc Tử Tinh lò luyện đan lớn chừng bàn tay trước mặt liền "Oành" một tiếng nổ tung.
Khói đen đặc ập vào mặt, khiến nàng nghẹn ho liên tục.
"Ngươi có được không đấy, không được thì đừng lãng phí linh thảo."
Bóng dáng vừa nãy trên mặt hồ dừng lại bên cạnh nàng, hóa thành một thiếu niên xinh đẹp nghiêm mặt mặc áo đen.
Hắn ném Mặc Diệp Liên vừa hái được vào lòng nàng, tức giận: "Ngươi coi ta là cái gì hả? Ta là chó chắc? Cả ngày sai ta hết cái này đến cái kia, có một ngày ta nhất định cho các ngươi đẹp mặt!"
Tang Ninh đưa tay ép xuống những sợi tóc rối bên tai, nghe hắn nghiến răng nghiến lợi lảm nhảm, nhắc nhở: "Ngươi không phải chó, ngươi là Ly Long, đây chính là thần thú, sao có thể đánh đồng như vậy."
Lưu Quang nghẹn lời, hừ một tiếng, hất cằm lên: "Coi như ngươi thức thời."
Rồi lại từ bi quá mức nói: "Nói đi, còn muốn gì nữa?"
Tang Ninh cầm lấy chiếc Tử Tinh lò luyện đan đã nổ tung xem xét, từ bên trong lấy ra một vật đen tuyền, kẹp giữa đầu ngón tay, còn mơ hồ có hắc khí không ngừng tỏa ra ngoài.
Nếu mà ăn cái này, không chết cũng bị độc chết mất.
"Ngươi thật sự học qua luyện đan à?" Lưu Quang cũng thò đầu tới xem, trên mặt lộ rõ vẻ cười cợt đáng ăn đòn: "Ta nói thật đấy, ngươi đừng phí công vô ích làm gì, dù sao hỏa độc trên người hắn ta đã giúp hắn giải rồi, mấy vết thương da thịt kia, đau mấy ngày có gì quan trọng đâu."
Tang Ninh không nhịn được liếc xéo hắn một cái: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, không nghĩ xem chuyện này là do ai gây ra à."
"Ta gây ra." Lưu Quang thản nhiên nói, vẫn cười hì hì: "Ta lợi hại không?"
Tang Ninh chẳng thèm để ý đến hắn, tự mình liếc nhìn các loại linh thảo dược liệu trong túi trữ vật.
Thanh Liên quả, Xà Thoát Hoa, Phật Diễm Căn, Mặc Diệp Liên, đều là những linh thảo trân quý trong giới tu chân.
Tu sĩ không yếu ớt như phàm nhân, một vài vết thương nhẹ chỉ cần hấp thu linh khí thiên địa là có thể tự chữa lành, nghiêm trọng hơn thì dựa vào thiên tài địa bảo luyện chế đan dược, chỉ cần không bị thương đến chỗ yếu hại, tính mạng sẽ không gặp nguy hiểm.
Đáng tiếc, trong túi trữ vật của Tang Ninh chỉ có một bình tụ linh đan cấp thấp, hiệu quả chữa thương không được lý tưởng lắm, lúc này nàng mới muốn thử dựa theo các đơn thuốc trong trí nhớ để tự luyện một vài loại đan dược trị thương.
Nhưng hiển nhiên, nàng thật sự không có chút thiên phú nào trong việc luyện đan, chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, đã luyện hỏng hai lò. Nếu cứ luyện tiếp, e rằng cũng chẳng luyện được thứ gì tốt.
Nàng cất Tử Tinh lò luyện đan vào lại túi trữ vật, ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh.
Trước mắt là một vùng ao hồ rộng lớn, sóng biếc dập dờn, ánh lên những ngọn núi xanh biếc ở phía xa, ven hồ cây cỏ xanh tươi um tùm, những bông hoa dại màu lam nhạt không tên điểm xuyết trong đó, trong không khí thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ.
Tang Ninh nhắm mắt lại, lười biếng vươn vai, những bực dọc vì luyện đan thất bại tan thành mây khói.
Không luyện được đan thì đổi cách khác thôi.
Nàng ngoắc ngón tay về phía Lưu Quang: "Ngươi đi tìm một cái dược lô tới... Còn một cái bình thuốc nữa."
"Ngươi muốn dược lô làm gì?" Lưu Quang hỏi một câu, sau đó mới nghĩ ra điều gì, hét lên: "Nơi này đến một bóng người cũng không có, làm sao có dược lô với bình thuốc được, ngươi đang chơi ta đấy hả!"
Tang Ninh cười tươi với hắn, đôi mắt cong cong mà nói: "Ngươi là Ly Long rất lợi hại mà, chuyện gì mà ngươi làm không được chứ, chỉ là một cái dược lô với một cái bình thuốc thôi, có gì to tát đâu, ngươi nhất định có thể tìm được đúng không?"
Nghe vậy, Lưu Quang thẳng lưng lên: "Ngươi chờ ta ở đây."
Nói xong, một ánh sáng trắng chợt lóe lên, hắn liền biến mất tại chỗ.
Tang Ninh nhìn bóng dáng hư ảo đang đi xa giữa không trung, ngân nga hát, xoay người đi về phía sơn động.
Không luyện được đan thì nàng có thể sắc thuốc mà. Dù sao cũng đều là mấy thứ này đặt chung một chỗ, một cái thì luyện, một cái thì nấu, hiệu quả cũng như nhau thôi.
Ừm, chắc là giống nhau.
*
Bên ngoài trời quang mây tạnh, trong sơn động vẫn không được sáng sủa cho lắm.
Gần như là ngay khi Tang Ninh bước vào sơn động, Vân Thời Yến đã mở mắt.
Nàng đã thay bộ váy áo trắng của hắn, mặc một bộ váy áo màu xanh nước biển, dung mạo xinh đẹp như hoa như nguyệt. Không còn ảnh hưởng của thuốc, vẻ quyến rũ trên mặt nàng không còn sót lại chút gì, đôi mắt trong veo, thanh lệ động lòng người.
"Ngươi tỉnh đúng lúc."
Tang Ninh đặt chiếc bình thuốc bằng đá đang cầm trên tay xuống, các ngón tay nóng đỏ khẽ nhéo vành tai, nhìn về phía hắn: "Cái đó... Ta vốn muốn luyện cho ngươi một ít đan dược trị thương, nhưng tu vi của ta thấp quá, luyện thế nào cũng hỏng, nên ta chỉ có thể sắc thuốc cho ngươi thôi."
Nàng vừa lẩm bẩm, vừa bưng bình thuốc đưa cho hắn: "Ngươi uống khi còn nóng."
Ánh mắt Vân Thời Yến không khỏi dừng lại trên đầu ngón tay nàng, làn da nàng trắng nõn, vết bỏng đỏ ửng trên đầu ngón tay càng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Hắn không khỏi nhớ lại đêm trước điên cuồng, những dấu ấn hắn để lại trên người nàng.
Mặc dù lúc đó hắn đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng dù hắn chỉ nhẹ nhàng nắm chặt, nàng cũng đã khẽ kêu đau.
Thật sự là mong manh.
"Ngươi không uống à?" Âm thanh trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Tang Ninh tiến lại gần hơn, đưa bình thuốc trong tay về phía trước mặt hắn: "Ta sắc lâu lắm đấy."
Ở khoảng cách gần, hắn có thể ngửi thấy trên người nàng một mùi hương mơ hồ, như một cơn mưa xuân, hương bùn đất sương sớm, thân thảo rễ cây, nhẹ nhàng mà thanh khiết, lấn át đi hơi thở của hắn lưu lại trên người nàng.
Vân Thời Yến dò xét nàng một lượt, rồi đưa tay nhận lấy bình thuốc: "Đa tạ."
Sau đó, hắn không nhìn thêm một cái nào, ngửa đầu uống cạn.
Tang Ninh không nhịn được lên tiếng ngăn cản: "Chậm một chút—" Nóng.
Hơn nữa, ngươi cũng không nhìn xem thuốc này có độc hay không sao?
Chữ "nóng" còn chưa kịp thốt ra, hắn đã uống sạch thuốc.
Vân Thời Yến lau vệt thuốc màu nâu đen còn đọng lại trên khóe môi, hàng mày vì vị đắng của thuốc mà khẽ nhíu lại, hỏi nàng: "Linh thảo nấu thuốc là ngươi đi hái à?"
Hắn vừa ngửi là biết trong thuốc có thêm những thứ gì, trong túi trữ vật của nàng chắc chắn không có những thứ này. Mặc dù thuốc này có ích cho vết thương của hắn, nhưng qua tay nàng, hiệu quả cũng không còn bao nhiêu.
Nếu là vì hắn, nàng hoàn toàn không cần phải chạy loạn trong cấm địa nguy hiểm trùng trùng này.
"Không phải, " Tang Ninh không hề biết hắn đang nghĩ gì, cười một cái, thành thật đáp: "Ta bảo Lưu Quang đi hái đấy."
Vân Thời Yến: "..."
Tang Ninh liếc nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, chớp chớp mắt, như chợt nhớ ra điều gì, cúi đầu mở túi trữ vật, lấy ra một gói giấy dầu, cẩn thận mở ra.
Bên trong là bánh quế hoa mà nguyên chủ đã mua ở trấn dưới chân núi Vân Miểu Tông trước khi tham gia cuộc tranh tài giữa các tông môn, ăn chưa hết nên cất vào túi trữ vật.
Có lẽ vì lúc cất vội quá, hơn nửa số bánh quế hoa đã bị nghiền nát, trông có hơi khó coi.
Tang Ninh, dựa trên phẩm chất tốt đẹp là không ăn một mình, đưa gói giấy dầu về phía trước: "Ngươi ăn không?"
Vân Thời Yến ngẩn ra.
Hắn sống hơn một ngàn năm, từ khi Tích cốc thì không còn ăn đồ ăn thế gian nữa.
Cho dù trong giới tu chân cũng có rất nhiều món ăn được chế biến từ linh thảo linh thú, vừa có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống của tu sĩ, vừa có thể tăng cường linh lực, hắn cũng chưa từng nếm thử.
Thấy hắn không động đậy, Tang Ninh nhanh chóng thu tay về, cười híp mắt: "Ngươi không ăn thì thôi, ta ăn vậy, ta sắp chết đói rồi."
Vừa dứt lời, nàng đã bốc một miếng bánh quế hoa khá lớn bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, trong sơn động yên tĩnh nhanh chóng vang lên tiếng "Soạt soạt" khe khẽ.
Tang Ninh ăn rất chuyên tâm, không hề chú ý rằng Vân Thời Yến vẫn luôn nhìn nàng như có điều suy nghĩ.
Thiếu nữ nâng miếng bánh quế hoa nát vụn, hai má phồng lên, khiến hắn nhớ đến con mèo béo tham ăn mà hắn nuôi khi còn bé.
Vừa ngốc vừa tham ăn, lại thích làm nũng.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào.
Mi tâm Vân Thời Yến khẽ giật một cái, đột nhiên hoàn hồn, trong mắt lập tức phủ lên một tầng u ám.
"Ngươi làm sao vậy?"
Thấy sắc mặt hắn không tốt, Tang Ninh vội vàng bỏ bánh quế hoa xuống, còn tưởng rằng là do thuốc vừa nãy có vấn đề, có chút lo lắng nói: "Ngươi không khỏe ở đâu à?"
Vân Thời Yến im lặng nhìn nàng, đôi mắt đen như mực phản chiếu ánh mắt hơi lo lắng của nàng.
Một lúc lâu sau, hắn cụp mắt xuống, khẽ nói: "Không có gì." Rồi lại hỏi nàng: "Ngươi còn chưa Tích cốc à?"
Tang Ninh "À" một tiếng.
Nguyên chủ thì đúng là đã Tích cốc từ lâu rồi, nhưng mà, nhân sinh tại thế, nếu không có mỹ thực bầu bạn, thì thật là vô vị biết bao.
Vừa rồi nàng nói "Sắp chết đói" thật ra chỉ là nói vu vơ, điều nàng thực sự muốn nói là nàng sắp thèm chết rồi.
Xuyên đến nơi này đã gần ba ngày, nàng chưa ăn gì cả, điều này đối với một người lớn lên ở một đất nước lớn về ẩm thực mà nói, là một chuyện tàn nhẫn đến mức nào!
"Ta đúng là đói thật mà."
Nàng hàm hồ qua loa cho xong chuyện, đảo mắt một vòng, hỏi: "Đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì? Ngươi cũng đến tham gia cuộc tranh tài giữa các tông môn à? Ngươi là người của tông môn nào? Vạn Dược Tông? Phiêu Miểu Tông? Vừa Dứt Cốc? Hay là..."
"Vân Miểu Tông?"