Bội Tình Bạc Nghĩa Đại Nhân Vật Phản Diện Sau Nữ Phụ Mang Thai Chạy

Chương 05: Mèo Con

Chương 05: Mèo Con
Đề tài xoay chuyển thật sự cứng nhắc.
Tang Ninh gặp hắn, chỉ thấy hắn nhìn mình chằm chằm không nói một lời, nàng còn tưởng rằng hắn sợ nàng biết tên, về sau sẽ quấn lấy hắn.
Thiên đạo làm chứng, nàng thật sự không có ý tưởng này.
Tang Ninh sờ mũi một cái, ấm giọng nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài trước."
Dứt lời, nàng cong lưng thu hồi bình thuốc trên bàn đá, xoay người định đi ra ngoài sơn động.
Một chân nàng vừa định bước ra khỏi sơn động, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm thanh lãnh của nam nhân.
"Vân Thời Yến."
Tang Ninh quay đầu lại, chỉ thấy hình dáng hai má mơ hồ của nam nhân, cùng khóe môi đang mím chặt.
"Cái gì?"
Giây lát, hắn giật giật môi: "Tên của ta, Vân Thời Yến."
"Ừ," khóe mắt Tang Ninh có chút cong lên thành hình trăng non, cười tủm tỉm nói: "Ta gọi Tang Ninh."
Thiếu nữ nói xong liền xoay người, bóng lưng nàng tinh tế, mái tóc đen lười nhác được chải lên, dây cột tóc màu xanh nhạt khẽ run rẩy phiêu động theo từng bước chân nàng.
Vân Thời Yến thu hồi ánh mắt, rủ mắt nhìn tay mình.
Cảm giác tràn ngập lồng ngực trong khoảnh khắc vừa rồi, tựa hồ là sợ hãi?
Hắn đã hồi lâu chưa từng có cảm giác như thế.
Nhưng hắn đang sợ cái gì chứ?
Sợ nàng biết hắn là ai?
Buồn cười! Một nữ tử mảnh mai như vậy, dù là hắn hiện giờ tu vi gần như khô kiệt, cũng có thể một chưởng bóp chết nàng.
Cho dù nàng biết hắn là Diễn Tiêu Kiếm Tôn nhập ma ngàn năm trước, thì có thể thế nào chứ?
Có lẽ, chỉ là bởi vì đã lâu lắm không có ai nói chuyện cùng hắn, nên hắn cảm thấy thú vị mà thôi...
Sợ hãi?
A!
Khóe môi Vân Thời Yến gợi lên một nụ cười mỉa mai, hắn nhắm mắt lại, che đi tia lạnh lẽo như có như không trong mắt.
*
Ánh trăng lay động, hàn ý dần dần lan tỏa.
Cửa động thấm vào hơi lạnh, Tang Ninh rụt cổ ôm cánh tay, nằm trên mặt đất gập ghềnh nửa ngày, cuối cùng nhịn không được mơ mơ màng màng bò lên thạch tháp.
Vân Thời Yến ngồi ngay ngắn trên giường tu luyện, nhận thấy động tĩnh, chỉ nhấc mí mắt nhìn nàng một cái, vẫn không có phản ứng gì khác.
Nhìn hắn như vậy, đêm nay ước chừng hắn sẽ lại không ngủ, Tang Ninh cũng liền yên tâm thoải mái nằm xuống.
Rất nhanh, cơn buồn ngủ ập đến.
Cũng không biết qua bao lâu, Vân Thời Yến đột nhiên cảm giác được bên hông bị siết chặt, một đôi cánh tay trắng như sương tuyết liền quấn lấy.
Hắn vén mí mắt lên, liền thấy đầu thiếu nữ cũng theo sát phía sau nhích lại gần, ngoan ngoãn dựa sát vào hắn, vẫn còn đang ngủ say.
Thiếu nữ đang ngủ ngon, môi hơi hé mở, mái tóc đen nhánh phủ kín nửa cái thạch tháp. Xiêm y trên người nàng xộc xệch một chút, để lộ ra làn da trắng nõn phía dưới.
Lập tức khiến hắn nghĩ tới bốn chữ "Băng cơ Ngọc cốt".
Vân Thời Yến buông mắt, ánh mắt lặng lẽ dừng trên gương mặt nghiêng của nàng, trong bóng tối mờ ảo xung quanh càng thêm thâm trầm.
Ở trước mặt hắn, thế nhưng còn dám không hề phòng bị mà chìm vào giấc ngủ, thật không biết nàng là quá đơn thuần, hay là quá tin tưởng hắn.
Hồi lâu, ngón tay hắn khẽ động, thay nàng lau đi lọn tóc mai dính một màn khói bụi đen.
Trong nháy mắt da thịt chạm nhau, xúc cảm ấm áp tinh tế tỉ mỉ ở đầu ngón tay làm hắn có chút sửng sốt.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên không rõ ràng, không chút để ý nghĩ, người ta đều nói nữ tử phàm nhân chú trọng chung thủy một mực, nàng tu luyện không lâu, chẳng lẽ còn ôm loại ý nghĩ này? Nàng ở chỗ hắn mất trong sạch, còn muốn vì hắn luyện đan nấu dược, tỉ mỉ chiếu cố, thật sự là có chút...
Ngu xuẩn.
Nghĩ như vậy, Vân Thời Yến liền cũng nằm xuống.
Nàng tựa hồ rất sợ lạnh, bản năng tìm đến nguồn nhiệt để rúc vào, rất nhanh liền dán sát vào trong ngực hắn.
Hắn thuận thế ôm lấy nàng.
Cánh tay thon dài mạnh mẽ rơi trên người nàng, đầu ngón tay không tự chủ dọc theo sống lưng nàng vuốt nhẹ.
Vòng eo tinh tế dưới lòng bàn tay, hắn biết, mềm mại thướt tha đến nhường nào, không đủ một nắm.
Yết hầu trượt nhẹ xuống dưới, hắn thở ra một ngụm trọc khí nặng nề, đợi đến khi nỗi lòng vững vàng lại, mới khép đôi mắt đen láy cuồn cuộn.
Đảo mắt lại là một đêm trôi qua.
Khi Tang Ninh tỉnh lại, trên thạch tháp chỉ có một mình nàng.
Nàng dụi dụi mắt, đợi ý thức dần dần thanh tỉnh, mới nghe thấy trong không khí mơ hồ một vòng hương thơm.
Hình như là...
Có người đang nướng gà!
Nàng bật dậy, làm cho mình một cái sạch sẽ thuật, liền đi ra ngoài.
Bên ngoài sơn động quả nhiên có đống lửa, trên đống lửa bắt gà đã nướng được nửa chín, thơm nức mũi.
Mắt Tang Ninh sáng lên, vui vẻ chạy đến ngồi bên cạnh đống lửa, giật giật tay áo của hắn: "Đây là ngươi bắt được?"
Vân Thời Yến không phủ nhận, khóe miệng khẽ cong xuống không dễ nhận ra, nhạt giọng nói: "Còn chưa nướng kỹ."
Hắn không nhanh không chậm lật mặt gà nướng, lại hóa linh khí thành lưỡi dao, rạch vài đường trên thân gà, để có thể thấm vị hơn.
Tang Ninh ngoan ngoãn ứng tiếng, ngồi bên cạnh hắn, không hề thúc giục, chống má, hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn chằm chằm con gà nướng trên đống lửa.
"Thơm quá."
Con gà nướng được tẩm ướp không biết loại hương liệu gì, tản mát ra từng đợt hương thơm mềm mại quyến rũ. Dầu mỡ nhỏ xuống củi lửa, phát ra tiếng "bùm bùm".
Tang Ninh khịt khịt mũi, đột nhiên nói: "Ngươi còn biết nướng gà à, thật lợi hại."
Đợi một lúc, không nghe thấy tiếng Vân Thời Yến, nàng quay đầu nhìn hắn.
Nam nhân không biết đang nghĩ gì, đôi mắt đen láy không hề có ý cười, như băng tuyết bao phủ vùng quê, lạnh lẽo một mảnh không hề có sinh cơ.
"Cô cô đi ~"
Ánh mắt Tang Ninh khẽ động.
Ngoài vài thước, ba bốn con gà màu đỏ lửa, trông giống hỏa điểu, đang bất động ngồi im trên đồng cỏ.
Là linh thú Hỏa Vũ gà.
Hôm qua nàng đã thấy chúng khi luyện đan bên hồ.
Nhưng loại gà này vốn dĩ lớn hơn gà thường rất nhiều, không chỉ thân lông cứng rắn vô cùng, tính tình cũng thật sự không được thân thiện, còn đuổi theo nàng phun lửa, suýt chút nữa thiêu trụi nàng rồi.
Hôm nay sao lại ngoan ngoãn như thế?
Khoan đã... Gà?
Tang Ninh ngơ ngác chớp mắt, quay đầu nhìn con gà nướng thơm ngon trên đống lửa, lại chuyển mắt nhìn mấy con đang ngây ra kia, rồi lại quay đầu lại ——
"Ăn đi."
Trước mắt là một bàn tay rộng mở, các khớp ngón tay rõ ràng, vô cùng đẹp mắt.
Tang Ninh nuốt một ngụm nước bọt, nhận lấy cái đùi gà bự, hướng Vân Thời Yến nở một nụ cười vô cùng thành kính: "Cám ơn, lão đại."
Vân Thời Yến: "?"
Hắn rũ mắt nhìn xuống.
Khóe miệng nàng dính vết dầu, ăn đến hai má phúng phính, đôi con ngươi long lanh xinh đẹp híp lại, vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc.
Trong thoáng chốc, Vân Thời Yến như lại thấy con mèo con mà mình từng nuôi khi còn bé, một cục lông xù nho nhỏ, tai hơi nhọn, lông mi dài cong, mũi hồng nhạt, há miệng ra còn có thể thấy răng nanh dài.
Đáng tiếc, nàng không phải sủng vật.
Tang Ninh cầm chân gà, hai tay dính đầy dầu mỡ, gặm gần hết một chân mới nhớ ra điều gì.
Nàng nhai đi nhai lại miếng thịt gà nướng trong miệng, nuốt xuống rồi mới ngẩng đầu lên: "Ngươi không ăn sao?"
"Ta tích cốc đã lâu rồi." Vân Thời Yến thản nhiên nói.
"Ồ," Tang Ninh chớp mắt: "Vậy sao ngươi lại biết nướng gà, còn mang theo hương liệu."
Vân Thời Yến im lặng một lúc, đột nhiên, hắn vươn tay nâng cằm nàng lên, chậm rãi mở miệng nói: "Khi còn bé, cha ta từng dạy ta, còn về phần hương liệu, có thể thay thế bằng linh thảo."
Ánh mắt hắn dừng trên môi nàng, răng nanh khẽ mài đầu lưỡi, một tiếng cười khẽ tràn ra từ môi: "Còn muốn biết gì nữa? Hả?"
A, hắn đại khái lại sợ nàng sau này sẽ quấn lấy hắn.
Tang Ninh kiên định lắc đầu: "Không muốn, một chút cũng không muốn biết, thật đấy, ta đảm bảo."
Đôi mắt nàng sáng sủa hơn cả suối nước mùa xuân sau khi tuyết tan, lấp lánh gợn sóng, lại không có một tia sợ hãi.
Không sợ hắn sao?
Vân Thời Yến nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự dò xét hờ hững, ngón tay hắn vuốt ve chiếc cằm bóng loáng của nàng, một lúc sau mới buông nàng ra.
Giây lát ——
"Vậy... ta có thể ăn thêm cái đùi gà nữa không?"
Thanh âm đầy cẩn thận.
Vân Thời Yến: "..."
Ăn hết hai cái đùi gà nướng, bụng Tang Ninh đã căng tròn.
Ham muốn ăn uống được thỏa mãn, tâm tình cũng trở nên vô cùng thư sướng.
Nàng híp mắt, dò xét người đàn ông bên cạnh vẫn luôn im lặng, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm.
Mỹ thực, cảnh đẹp, lại có mỹ nhân làm bạn, nhân sinh trên đời, sở cầu cũng chỉ có thế thôi.
Một trận gió thổi tới, lay động cây cỏ dại, tiếng cành lá xào xạc mềm nhẹ dễ nghe.
Tiếng chân rất nhẹ lặng lẽ tiến đến gần hai người, tưởng rằng tiếng gió có thể che giấu tiếng bước chân của hắn.
Tiếp đó liền truyền đến tiếng gặm nhấm nuốt chửng.
Tang Ninh thu tầm mắt lại, lười biếng chống cằm, nhìn Lưu Quang không biết từ khi nào đã thu nhỏ thân hình, đang ngấu nghiến thôn hổ yết, nuốt trọn con gà nướng còn lại vào bụng.
"Mùi vị không tệ à?"
Lưu Quang đang cứng cổ nuốt xuống, nhất thời không nói nên lời, nhìn tướng ăn cứ như thể đã ngàn năm chưa từng được ăn thứ gì vậy.
Ăn xong gà nướng hắn vẫn chưa đủ thèm, rất nhanh, liền nhảy đến chỗ mấy con Hỏa Vũ gà bên kia, những con gà này hiển nhiên đã bị dọa choáng váng, hắn há miệng cắn một con.
"Đó là gà sống."
Lưu Quang bị giọng nói này làm giật mình, lúc này mới phát giác Tang Ninh đang nói chuyện với hắn.
Hắn há miệng thở dốc, con Hỏa Vũ gà đang ngậm trong miệng cũng rơi xuống.
"Nó muốn chạy." Tang Ninh cười híp mắt nói.
Đôi mắt tròn vo của Lưu Quang chớp chớp, dường như đang xác nhận Tang Ninh có bất kỳ sự không vui nào về việc hắn ăn vụng hay không, một lúc sau, hắn vẫn chỉ thấy ý cười trêu chọc trong đáy mắt nàng.
Xác định Tang Ninh không có gì đáng lo, hắn liền nhanh chóng lao về phía con Hỏa Vũ gà khác đang cố gắng trốn thoát, cắn một phát.
Bỗng nhiên, một đạo linh lực đột nhiên đâm tới con gà đang bị Lưu Quang cắn dở, suýt chút nữa tước mất đầu hắn.
"Nhổ lông."
Cái gì?
"Không thể trông mặt mà bắt hình dong", những lời này, quả nhiên là chân lý mà Lưu Quang đã khắc cốt ghi tâm.
Bởi vì có những người tuy rằng mang một khuôn mặt vô hại, lại có thể là kẻ tội ác tày trời táng tận lương tâm, mà có những người, cả ngày trưng ra bộ mặt thối tha, trên thực tế tâm địa hắn —— vô cùng có khả năng còn dữ tợn gấp mấy trăm lần so với những kẻ tội ác chồng chất kia!
Tỷ như, Vân Thời Yến, người bắt hắn nhổ lông Hỏa Vũ gà lại không cho hắn nếm một miếng nào, chính là một ví dụ thực tế sống sượng!
Lại tỷ như, tỷ như cái kia...
Cái kia ra vẻ đạo mạo...
Một bóng người mơ hồ bỗng dưng hiện lên trong đầu Lưu Quang, chỉ trong thoáng chốc, đầu đau như muốn nứt toác ra, mồ hôi túa ra không ngừng, tóc trên trán đều ướt đẫm.
Hắn lập tức mất hết sức lực, con Hỏa Vũ gà đang bị hắn nhổ dở lông cũng nhân cơ hội vung chân bỏ chạy.
Tang Ninh bị hắn làm cho giật mình, đang định tiến lên xem xét thì đột nhiên xảy ra dị biến...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất