Chương 3:
Tôi có một con búp bê vải, rất nhiều người không biết, cũng không dám tin, thiếu gia nhà họ Tần thích nhất món đồ chơi là một con búp bê vải, nhưng sự thật là như vậy.
Bác sĩ nói tôi cần ra ngoài đi lại nhiều hơn, tôi không muốn chết, để tránh đi vào vết xe đổ trong sách, tôi bắt đầu đi học bình thường.
Nhà họ Tần quyền thế, trước đây là do tôi không đến trường, nhưng bây giờ tôi thường xuyên xuất hiện ở trường, có rất nhiều người muốn lấy lòng tôi, rất nhanh chóng đã hình thành một nhóm lấy tôi làm trung tâm.
Tan học buổi trưa, đám đàn em chào tôi một tiếng, rồi ồ ạt cùng nhau đi đến nhà ăn.
Sức khỏe tôi không tốt, bữa trưa đều là do chuyên gia dinh dưỡng ở nhà chuẩn bị riêng, mấy ngày nay đều ở trong lớp, chờ Tống Hợi ra cổng trường lấy bữa trưa về cùng ăn.
Tống Hợi trở về rất nhanh, những ngón tay thon dài xách hộp cơm, cậu ta ngồi vào vị trí bàn trước mặt tôi, thần sắc nghiêm túc và thành thạo mở hộp cơm, đặt trước mặt tôi, xếp đũa gọn gàng, đặt lên hộp cơm, vặn nắp cốc nước đặt bên cạnh. Sau khi hoàn thành một loạt động tác, mới dừng lại.
Tống Hợi cao hơn tôi, cậu ta khẽ gật đầu, chăm chú nhìn tôi, trong đôi đồng tử đen kịt in hình bóng của tôi, trên người cậu ta mặc bộ quần áo mà tôi đã mua cho cậu ta, mái tóc mái quá dài cũng là do tôi đưa cậu ta đi cắt ngắn.
Má cậu ta cũng đã có chút thịt, không còn gầy gò như nửa tháng trước.
Bây giờ tóc lòa xòa hơi che đi hàng lông mày, bên dưới là đôi mắt đen như mực, sống mũi cao, và đôi môi mím chặt.
Cậu ta có vẻ nghiêm túc nhìn tôi, đang chờ tôi ra lệnh.
Ngoan quá, búp bê vải của tôi.
Tôi cầm đũa lên: "Ăn đi."
Tống Hợi khẽ "ừm" một tiếng, dứt khoát mở hộp cơm của mình ra ăn.
Khẩu vị của tôi thanh đạm, nhưng tôi đặc biệt dặn dò chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị cho Tống Hợi toàn là thịt. Cậu ta quá gầy, khung xương cao lớn như vậy, nhưng lại chỉ có da bọc xương, đương nhiên bây giờ đã có chút thịt rồi.
Tôi rất hài lòng, nhìn Tống Hợi ăn ngấu nghiến, mỗi lần như vậy đều khiến tôi có thêm chút cảm giác thèm ăn hơn mọi khi.
Khi ăn gần xong, một bàn tay đặt lên vai tôi.
Thẩm Việt Lâm khoác vai tôi, cười cợt nhả ghé sát: "Thiếu gia, trò chuyện chút nhé."
"Bỏ ra."
Tôi vô cảm ngước mắt lên.
Thẩm Việt Lâm cười nhẹ một tiếng, rút tay về, nhìn sang Tống Hợi:
"Học sinh nghèo, phải biết điều một chút, lúc cần cút thì cút."
Tống Hợi không nói gì, chỉ im lặng dọn dẹp hộp cơm, rồi nhìn tôi.
Tôi nhấc chân đá vào cẳng chân Thẩm Việt Lâm: "Mày là cái thá gì? Có chuyện thì nói."
Thẩm Việt Lâm rít lên một tiếng: "Tần Ly thiếu gia thật nhẫn tâm! Lại bảo vệ một con chó như vậy à?"
"Mày có ý kiến gì không?"
Tôi khoanh tay, hơi ngẩng đầu nhìn anh ta, mẹ nó, tôi ghét tất cả những thứ khiến tôi phải ngước nhìn.
"Không dám, nhưng tháng sau là sinh nhật tôi, thiếu gia có nể mặt đến không?"
Thẩm Việt Lâm cúi người, chống tay lên bàn, ghé sát vào tôi.
Ghê tởm.
Tôi lại đá thêm một cái nữa, chậc, đá đau chân.
"Cút xa ra."
Thẩm Việt Lâm cũng không tức giận, lùi lại hai bước, giơ tay đầu hàng.
Anh ta cười nói: "Vậy tôi không làm phiền nữa, hy vọng sẽ gặp được thiếu gia ở tiệc sinh nhật nhé."
Nói xong, anh ta nhấc chân định đi, rồi lại như nghĩ ra điều gì đó mà dừng lại, ánh mắt nửa cười nửa không từ khuôn mặt Tống Hợi lại quay về phía tôi:
"Nhắc nhở thiếu gia một câu, nuôi chó thì vẫn nên kiểm tra giống chó, nhỡ đâu là chó dữ thì không hay, dù sao, chó biết cắn thì không sủa."
Quá khứ của Tống Hợi? Không có hứng thú.
Tôi liếc nhìn Tống Hợi, móng tay cậu ta cào vào hộp cơm, khớp xương trắng bệch, ánh mắt vẫn u uất, chăm chú nhìn tôi.
Cậu ta không phải chó.
Tâm trạng tôi khá tốt, tôi đưa tay nhéo nhéo chút thịt mỏng trên má cậu ta:
"Lại đây, nói cho anh ta biết, cậu gọi tôi là gì?"
Khóe môi Tống Hợi như cong lên, giọng nói không lớn nhưng rõ ràng:
"Chủ nhân."
"Kẽo kẹt", chiếc bàn bị va vào, phát ra một tiếng động chói tai.
Thẩm Việt Lâm để lại một câu chửi thề rồi bỏ đi.