Chương 4:
Nói là không có hứng thú, nhưng tôi vẫn cho người đi điều tra Tống Hợi.
Buổi tối, tôi dựa đầu giường đọc tài liệu trong tay.
Tống Hợi, mồ côi, 18 tuổi.
Một tuổi bị bỏ rơi, vứt ở cửa cô nhi viện.
Tính cách cô độc, được nhận nuôi hai lần rồi lại bị trả về.
Sau này lớn tuổi hơn, không có ai muốn nhận nuôi, cho đến năm 13 tuổi cô nhi viện đóng cửa, cậu ta bắt đầu tự đi làm kiếm sống.
Rửa bát, đánh giày, viết bài thuê, bán rượu ở quán bar.
Kiếm được tiền bằng cách nào, cậu ta đều làm.
Trong hoàn cảnh sống còn là vấn đề, thành tích của Tống Hợi vẫn rất tốt.
Đương nhiên, vốn dĩ cậu ta không đủ tiền để học cấp ba, chủ yếu là do ngôi trường quý tộc này để thể hiện sự nhân từ của mình, đã đặc biệt dành một số suất học cho học sinh nghèo, Tống Hợi vì quá đáng thương, lại được nhà trường lấy ra làm tấm gương tuyên truyền, mới được học cấp ba, miễn học phí.
Hậu quả là, một đứa trẻ mồ côi không quyền không thế đã trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Thật thảm.
Tôi thỏa mãn lật đi lật lại tài liệu, trên đó có bảng điểm từng năm của cậu ta, ảnh chụp tập thể của lớp trong những năm đó, ảnh làm việc, cũng có ảnh cậu ta đánh nhau với người khác, giống như một con sói con, ánh mắt hung dữ, khắp người đầy vết thương.
Thậm chí còn có ảnh cậu ta lên cấp ba bị các bạn học nhà giàu bắt nạt không dám phản kháng, ánh mắt trống rỗng, đáng thương vô cùng.
Thật thảm, thật thảm, Tống Hợi đúng là một cậu bé đáng thương.
Tôi bật cười, móng tay cắm vào tài liệu hơi dùng lực, để lại dấu hằn trên tờ giấy trắng.
Tôi càng thích cậu hơn rồi, Tống Hợi.
Tôi tiện tay đặt tài liệu lên đầu giường, vô thức sờ sờ bên cạnh giường, mới nhớ ra con búp bê vải đã bị tôi vứt đi rồi.
Vứt đi vào ngày đầu tiên thức tỉnh, vì những ký ức thức tỉnh đã nói cho tôi biết, đó là cọng rơm cuối cùng giết chết tôi.
Nhưng không sao, bây giờ tôi đã có một con búp bê vải mới rồi.
Hậu quả của việc hưng phấn suốt một đêm, là ngủ không ngon giấc, đến lớp tôi cứ ngáp dài.
Lau đi những giọt nước mắt sinh lý do ngáp, tôi quay đầu nhìn Tống Hợi.
Cậu ta bây giờ là bạn cùng bàn của tôi.
Ánh nắng chiếu lên hàng mi cong vút, hắt một mảng bóng lên khuôn mặt, vào khoảnh khắc này, cậu ta thật sự giống như một con búp bê.
Nhưng khi Tống Hợi quay đầu lại nhìn, sẽ không có ai nghĩ như vậy nữa.
Bên dưới hàng lông mày sắc sảo là đôi mắt tam bạch hung dữ, khi vô cảm, đôi đồng tử đen kịt mang đến một áp lực khó tả, như thể giây tiếp theo sẽ lộ ra nanh vuốt cắm vào cổ bạn, nhai nuốt bạn đến sạch bách, không còn sót lại cả xương.
Tôi vô cớ nhớ lại tài liệu đã đọc tối qua, Tống Hợi vì vẻ ngoài hung dữ, đã từng bị khách phàn nàn khi làm việc ở nhà hàng.
Hơi buồn cười, tôi cũng bật cười.
Ánh mắt của Tống Hợi cũng dịu lại theo, hơi cúi đầu, trên mặt cũng nở một nụ cười nhạt.
Tôi cũng không phải là người thích gây rối trong lớp, một tay chống cằm, tay còn lại chấm vào mu bàn tay Tống Hợi đang đặt trên đầu gối của cậu ta, hạ giọng nói: "Tập trung nghe giảng."
"Ừm."
Tống Hợi khẽ đáp một tiếng, lật tay nắm lấy đầu ngón tay của tôi, một lát sau lại buông ra, lòng bàn tay ngửa lên, đặt trên đùi mình, cứ như vừa nãy chỉ là ảo giác, cậu ta chỉ muốn tôi chạm vào lòng bàn tay mềm mại hơn mà thôi.