Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 287: Thăng cấp vô địch (33)

Cái tên Diệp Vũ này rất đa tình, khi hắn muốn có được một người con gái, sẽ cực kỳ tốt đối với họ, cộng thêm thiên phú tu luyện mạnh mẽ và mặt mũi tuấn tú, làm cho con gái rất khó chống đỡ.

Ninh Thư không nhìn thấy hổ cái Yến Kiều, lập tức cảm thấy là Diệp Vũ đã chán ghét hổ cái, từ bỏ hổ cái.

Diệp Vũ thấy Ninh Thư vừa gặp mặt đã nhắc tới Yến Kiều, lửa giận trong lòng lập tức bốc lên, nói một cách lạnh lùng: "Yến Kiều là người phụ nữ của ta, ngươi hỏi nàng làm gì?" 

Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Ta chỉ không quen nhìn ngươi thấy một cô gái là lên giường với một cô gái, hơi ngứa mắt được chưa."

"Ha ha, Ngụy Lương Nguyệt, ngươi đừng làm trò cười nữa, ngươi cái loại sở khanh này không biết đã làm hại bao nhiêu cô gái, lại đi giáo huấn ta, ta và ngươi không giống nhau."

Diệp Vũ nói một cách lạnh lùng, dáng vẻ cực kỳ khinh bỉ. 

Ninh Thư trừng mắt, nghi ngờ hỏi: "Có gì không giống nhau? Mục đích cuối cùng chẳng phải đều là vì muốn lăn giường với phụ nữ sao, ngươi dùng danh nghĩa tình yêu khiến các nàng cam tâm tình nguyện lăn giường với ngươi."

Diệp Vũ: …

Đối mặt với lời này của Ninh Thư, kì lạ là Diệp Vũ không biết nên làm sao phản bác, nắm nắm tay, nói một cách lạnh lùng: "Để ta xem thử trong khoảng thời gian này ngươi có tiến bộ hay không." 

Ninh Thư đã sớm muốn đánh một trận cùng Diệp Vũ, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, cô muốn xem thử bây giờ Diệp Vũ lợi hại tới mức nào.

Ninh Thư và Diệp Vũ đồng thời ra tay, đầu tiên là đánh giáp lá cà, Diệp Vũ phát hiện thể lực của Ngụy Lương Nguyệt này lại mạnh hơn rất nhiều, hiện tại hắn cũng hơi không chịu nổi, Diệp Vũ lui về sau xa hai mươi thước, điều động nguyên khí trên người đánh mạnh về phía Ninh Thư.

Ninh Thư dùng nguyên khí tạo thành một cái khiên trước mặt, chặn công kích của Diệp Vũ, nguyên khí đánh lên khiên, Ninh Thư lập tức cảm giác khí huyết trong ngực xao động, suýt nữa thì phun ra máu. 

Quả nhiên liều mạng tu luyện cô vẫn không đọ nổi Diệp Vũ, thiên phú tu luyện của cô không sánh được Diệp Vũ.

"Hai vị, nơi này là Sa thành, cấm tranh đấu bên trong thành, đệ tử Thiên Đạo tông, có phải muốn khiêu chiến với Huyết Luyện môn chúng ta hay không." Liễu Viện Viện nói một cách lạnh lùng.

Ninh Thư xì một tiếng khinh miệt: "Chồng nào vợ nấy." 

"Ngươi..." Liễu Viện Viện tức đến mức da mặt run rẩy.

Cuối cùng Diệp Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Ninh Thư, lôi kéo Liễu Viện Viện rời đi, Ninh Thư ho khan một tiếng điều hòa hơi thở liền chuẩn bị trở về quán trọ.

Xoay người thấy Yến Kiều đứng ở cách đó không xa nhìn cô, nói đúng ra là nhìn bóng lưng Diệp Vũ và Liễu Viện Viện. 

Thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, Yến Kiều cắn môi một cái, vẫn đi tới chỗ Ninh Thư.

Yến Kiều vừa đi vào, Ninh Thư mới phát hiện sắc mặt Yến Kiều tái nhợt, trên trán tràn đầy uể oải, xem ra thời gian đi theo Diệp Vũ cũng không tốt.

Ninh Thư mở miệng châm chọc: "Nhìn người đàn ông của mình ở cùng những cô gái khác, cô cũng không tức giận sao? Cô có còn chút khí phách nào không." 

Vành mắt Yến Kiều đỏ bừng, cắn chặt môi, mới không để mình khóc lên, nghe Ninh Thư nói như thế, trong lòng Yến Kiều cảm thấy rất ấm ức, nàng ở chỗ này không có người thân, dù cho người trước mặt này là đại ma đầu nàng căm ghét, Yến Kiều vẫn muốn trò chuyện cùng đại ma đầu này.

"Khóc cái gì, đây là do cô tự chọn, con đường tự chọn có quỳ cũng phải đi hết." Ninh Thư không khách khí chút nào.

Mặt Yến Kiều tái nhợt giải thích thay Diệp Vũ, tựa như cũng là để thuyết phục chính mình: "Diệp sư huynh hắn là người tốt, có nhiều cô gái thích như vậy cũng rất bình thường, Diệp sư huynh đối với ta rất tốt, tài nguyên tu luyện đều cho ta dùng." 

"Đối tốt với cô, vậy cô khóc cái gì?" Ninh Thư nhìn con hổ cái, thực sự là tùy hứng, nếu như nha đầu kia là con của cô, chắc chắn sẽ đánh chết.

"Đại ma đầu, Hồng Môn tông thế nào rồi?" Yến Kiều hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư trợn mắt khinh thường nói: "Cha cô đều biến thành trò cười rồi, con gái của mình chạy theo đệ tử phản bội bỏ trốn, hợp tác giữa Thiên Đạo tông và Hồng Môn tông xảy ra vấn đề, cha cô lại mang theo sư tỷ của cô, muốn gả sư tỷ của cô cho ta." 

Trước đó Yến Kiều đều chịu đựng không khóc, nghe Ninh Thư nói như thế, òa một tiếng khóc lên, khóc lạc cả giọng cạn cả sức, bị rất nhiều người trên đường vây xem.

"Khóc cái gì, nếu đã làm thì phải gánh hậu quả, cô chuồn mất, để lại cục diện rối rắm cho người khác dọn dẹp thay cô." Bại não đến như vậy làm cho Ninh Thư cũng không biết nên nói gì.

Suy cho cùng tuổi còn nhỏ, tình yêu là tối cao, có tình uống nước cũng thấy ấm áp. 

Ninh Thư cảm thấy trải qua nhiều thế giới như vậy, lại làm cô trở nên càng thêm lý trí và cơ trí, suy nghĩ mọi chuyện một cách toàn diện hơn.

"Nếu như cô muốn trở về cũng có thể." Ninh Thư nói, người nào lúc còn trẻ không gặp phải một hai người đàn ông cặn bã chứ.

Yến Kiều lắc đầu, dáng vẻ trông rất thảm bại, nói: "Ta không trở về được, ta trở về sẽ khiến người khác càng thêm chê cười cha ta, hơn nữa ta cũng không muốn đối mặt với ánh mắt của những người khác." 

Ninh Thư gật đầu, điều Yến Kiều nói cũng là sự thực, tên đã bắn ra thì không thể quay lại, hiện tại Yến Kiều chỉ có thể theo Diệp Vũ: "Cô và Diệp Vũ đã làm chuyện vợ chồng chưa?"

"Ngươi..." Khuôn mặt Yến Kiều đều đỏ lên.

Ninh Thư cảm thấy hai người này đã làm chuyện vợ chồng rồi, Yến Kiều lập tức nói rằng: "Ta đã mang thai hai tháng rồi." 

Ninh Thư: Trời ơi...

Người khác chỉ nhìn thấy Diệp Vũ được các cô gái bên đường để mắt, nhưng không nhìn thấy huyết lệ sau lưng rất nhiều cô gái đã chảy xuống.

Ninh Thư không biết nên nói gì, bản thân mang thai, người đàn ông của mình đi theo cô gái khác dạo phố dáng vẻ vô cùng mờ ám, đây hẳn là chuyện sốt ruột cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào chứ. 

Tình yêu chính là chuyện của một người đàn ông và một người phụ nữ, nào có chuyện kẹp thêm nhiều người vào trong như vậy, thu nhận hết tất cả những người yêu mình, đối với người khác có công bằng không?

Lạm tình chính là lạm tình, thật làm người ta ghê tởm.

"Trở về dưỡng thai cho tốt đi, trên đường không an toàn, nếu để Diệp Vũ nhìn thấy cô ở cùng ta, sẽ hất hàm khó chịu với cô đó." Ninh Thư lạnh nhạt nói, Diệp Vũ là một người đàn ông cực kỳ bá đạo ích kỷ, không cho phép một chút phản bội nào, dục vọng chiếm giữ vô cùng mạnh, chỉ cần là thứ thuộc về mình, hắn sẽ chiếm giữ quyền chi phối tuyệt đối, cho dù là phụ nữ cũng như vậy. 

Yến Kiều nhìn Ninh Thư, hỏi: "Ngươi và đại sư tỷ?"

"Nếu như cô lo lắng cho Sư Tuệ Đế, thì cô yên tâm ta sẽ không thành hôn với Sư Tuệ Đế, ta sẽ không ép buộc một cô gái." Ninh Thư bĩu môi.

Yến Kiều mím môi một cái, nói với Ninh Thư: "Ngụy Lương Nguyệt..." Chần chừ một chút, cuối cùng Yến Kiều vẫn mở miệng: "Ngươi là một người tốt." 

"Cảm ơn." Ninh Thư xoay người rời đi, cô và Yến Kiều không tính là quen thuộc đến mức nào, lập trường của cô và Diệp Vũ đối lập nhau, với Yến Kiều kỳ thực cũng coi như đối lập.

Ninh Thư trở lại quán trọ, ngồi khoanh chân trên giường tu luyện, bây giờ Diệp Vũ mạnh hơn trước có rất nhiều quân át chủ bài còn chưa lôi ra sử dụng, ví như thần khí thần thú, những thứ này hợp lại với nhau thì đơn giản chính là giết người trong nháy mắt.

Mở túi đựng đồ lấy Linh Tủy tinh thể to bằng móng tay ra, trực tiếp nuốt vào, những linh khí này đều được khí lực trong đan điền hấp thụ, ngưng tụ lại khí lực bàn long màu vàng tăng cường sức mạnh trong người Ninh Thư một lần nữa. 

Hiện tại cơ thể Ninh Thư rất mạnh, cho dù dùng dao rạch một nhát, chỉ để lại một vết trắng trên da, không bị rách da.

Ninh Thư thích quá trình thực lực không ngừng trở nên mạnh mẽ này, cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất