Chương 18:
"Đây là bản vẽ của cày cong, các ngươi nhờ thợ mộc chế tạo thử xem."
Triệu Húc lại gần nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cười nói: "Vẫn là Hi Hi trí nhớ tốt, ta cũng biết cày cong, nhưng chỉ biết tên, nào biết vẽ như thế nào?".
Hình dáng của cày cong có trong sách lịch sử cấp 3, Triệu Hi cảm thấy hứng thú bèn nhìn thêm vài lần, vừa vặn liền ghi nhớ hình dạng đại khái.
Ánh nến sáng như ban ngày, Vương Đại Trụ cẩn thận quan sát, mặc dù không biết chữ chú thích bên cạnh, nhưng hắn xem hiểu tranh vẽ, giống như cải tạo lại cày thẳng mà bọn họ đang dùng, từ cày thẳng biến thành cày cong, phía dưới còn tinh tiến một chút, giống như khác biệt cũng không lớn lắm...
Nhưng dù sao đây cũng là tiên nhân chúc phúc, mặc dù Vương Đại Trụ không hiểu, nhưng cũng không biểu hiện ở trên mặt, Lý thị bên cạnh còn phụ họa nói: "Tạ tiên nhân chúc phúc, vừa vặn huynh trưởng là một thợ mộc." Đại ca của Lý thị trước kia bái thợ mộc ở trên trấn học nghề, hiện tại đã xuất sư.
Vương Đại Trụ nhét bản vẽ vào trong ngực, lại nhớ tới Tiêu Thính Vân liền muốn đi xem thử, Triệu Ngôn cũng không cự tuyệt.
Hiện tại biệt thự ngoại trừ phòng ngủ của bọn họ, toàn bộ phòng khách đều khóa chặt. Tiêu Thính Vân dù sao cũng là bệnh nhân, Triệu Húc cũng không mắc bệnh thích sạch sẽ, dứt khoát nhường giường cho Tiêu Thính Vân, tự mình đến phòng ngủ bên cạnh của anh cả Triệu Ngôn nghỉ ngơi.
Nắm tay vịn lên lầu hai, đầu cầu thang lắp đèn cảm ứng, bọn họ vừa đi lên cầu thang liền sáng.
Ba cổ nhân bị ánh sáng bất thình lình kia dọa đến suýt nữa ngã xuống, lúc hoàn hồn lại nghĩ chắc chắn là thủ đoạn của tiên nhân.
Hổ Tử gắt gao nắm chặt tay nương, chỉ vào ngọn đèn trên đỉnh đầu, nhịn không được nhỏ giọng hỏi Triệu Hi: "Tiên nữ tỷ tỷ, đây là thần vật gì?"
Triệu Hi: "Đèn điện."
Đèn điện? Điện!
Trong đầu Vương Đại Trụ cùng Lý thị thình lình nghĩ tới tia chớp trên bầu trời, hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi cùng kính sợ.
Quả nhiên không hổ là tiên nhân, thế nhưng lại lấy sấm sét để chiếu sáng! Trách không được mới vừa rồi bọn họ không dám nhìn thẳng ngọn nến này, chỉ cảm thấy quá mức chói mắt, lại không nghĩ là dụng cụ chiếu sáng do lôi đình chế tạo!
Bọn họ còn nhớ rõ năm xưa trong thôn có một thôn dân, trời giông bão tới dưới tàng cây tránh mưa, bị sấm sét đánh chết. Nghĩ như thế, hai vợ chồng ngửa đầu nhìn đèn điện chói mắt kia, vẻ mặt kính sợ.
Vương Đại Trụ bắt đầu suy đoán.
Chẳng lẽ những tiên nhân này là... Lôi Điện Pháp Vương?!
Hai vợ chồng ôm tâm tư suy đoán, ngoan ngoãn đi theo Triệu Ngôn vào phòng ngủ của Triệu Húc, Tiêu Thính Vân đang nằm trên giường lớn, hai mắt nhắm chặt, hô hấp lại bình ổn hơn rất nhiều.
Vương Đại Trụ thấy vậy mừng quá mà khóc: "Cám ơn ơn cứu mạng của tiên nhân."
Nếu không phải vì Hổ Tử lo lắng Tiêu Thính Vân mà đi tìm hắn, lúc này mới lạc vào tiên cảnh, nói tới nói lui vẫn là bởi vì Thính Vân, tiểu tử mới có kỳ ngộ này.
Triệu Ngôn đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, cười nói: "Tiện tay mà thôi, thể lực hắn khôi phục rất tốt, ta đoán chừng hai ngày nữa sẽ tỉnh táo lại."
Hai vợ chồng liên tục cảm tạ, nhìn thấy Tiêu Thính Vân khá hơn một chút, một nhà ba người lúc này mới yên tâm rời khỏi biệt thự.
Bọn Vương Đại Trụ đi không bao lâu, Triệu Húc lấy một quả táo từ tủ lạnh trong bếp ra, cắn một miếng, bỗng nhiên đứng lại quan sát cửa kính, vẻ mặt cổ quái mở miệng: "Bọn họ còn chưa đi."
Triệu Hi tò mò: "Còn chưa đi? Bọn họ làm gì ở cửa vậy?"
Triệu Hi cũng đi tới, đứng bên cạnh Triệu Húc, nhìn qua camera giám sát.
Một nhà ba người Vương Đại Trụ, Lý thị và Hổ Tử vẻ mặt kính sợ quỳ xuống trước cửa biệt thự, dập đầu mấy cái với hai cái đèn đường trước cửa!
Vương Đại Trụ trong miệng hô to: "Tạ Lôi Điện Pháp Vương chúc phúc!"
Triệu Hi: "... ??"
Ai là Lôi Điện Pháp Vương? Cho ngươi cơ hội để sắp xếp lời nói, nói lại một lần nữa.
Dập đầu mấy cái với đèn đường, lúc này cả nhà Vương Đại Trụ mới yên tâm rời khỏi tiên cảnh.