Chương 20:
Triệu Hi lập tức rung chuông báo động, khẩn trương nhìn về phía phòng bếp.
Dù cho thân thủ anh hai tốt, nhưng biệt thự này lớn như vậy, hệ thống an ninh lại không có tác dụng, ai biết có thể có mãnh thú trên núi chui vào hay không? Chẳng lẽ nghe được mùi gì nên đi vào phòng bếp kiếm ăn?
Mồ hôi lạnh trên trán Triệu Hi chảy ra, chuẩn bị hét to đánh thức bọn họ, lúc này một giọng nói trầm thấp từ tốn truyền đến: "Cô nương".
Triệu Hi ngẩn ra, nhìn về phía phòng bếp, rốt cục thấy rõ người nọ trong bóng tối, dáng người thon dài, ngũ quan tuấn dật, một đôi đồng tử hàn tinh ở trong bóng tối cực kỳ sáng ngời, so với cậu trai được gọi là hotboy trong trường của nàng còn tuấn dật hơn, nhưng sắc mặt hắn lại có chút trắng bệch.
Triệu Hi kịp phản ứng, giữ một khoảng cách nhất định với người nọ: "Tiêu Thính Vân, ngươi tỉnh rồi à?"
Triệu Hi nhớ lại lời anh cả nói, phỏng chừng một hai ngày nữa hắn sẽ tỉnh, chỉ là không nghĩ tới tốc độ khôi phục của hắn nhanh hơn.
Tiêu Thính Vân tay vịn vách tường hơi lạnh, cụp mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp vẫn duy trì cảnh giác kia, nàng của lúc này so với ngày hắn mơ hồ nhìn thấy, ăn mặc còn lớn mật tùy ý hơn.
Là người chưa thành thân, Triệu Hi mặc một cái váy không biết là thêu gì? Dưới váy lộ ra một đôi tay ngọc trơn bóng, không hề được che chắn, còn có đôi chân kia!
Tiêu Thính Vân nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch hơi nổi lên sắc đỏ, dời tầm mắt đang đối diện với Triệu Hi.
Thấy hắn không nói lời nào, Triệu Hi tiếp tục hỏi: "Ngươi vào bếp làm gì, sao không bật đèn?"
Tiêu Thính Vân nhíu mày: "Tại hạ có chút khát nước nên tới nhà bếp để rót chút nước uống, lại không thấy có ánh nến chiếu sáng"
Lúc đến hỗn loạn, vừa thức dậy mới phát giác thôn trang này có một nơi khác lạ, trang trí phòng ốc tương đối không giống thường, chỉ là bốn phía không phải sương trắng tràn ngập thì cũng bị khóa lại, chỉ có nơi này có thể đi vào. Hắn nghĩ là chủ nhân ngôi nhà này không cho phép hắn tiến vào, chỉ có nơi này lặng lẽ cho phép hắn đặt chân đến.
Tiêu Thính Vân không biết, ngoại trừ phòng bếp, đừng nói là hắn không vào được mà cả nhà Triệu Hi cũng không vào được.
Triệu Hi gọi Vượng Tài tới, lúc này mới đi vào phòng bếp, giơ tay ấn công tắc trước cửa phòng bếp một cái, giải thích: "Đèn điện mở như thế này."
Phòng bếp vừa rồi còn u ám bất ngờ sáng lên, ánh đèn sợi đốt có chút chói mắt, Tiêu Thính Vân giật mình, cụp mắt tránh đi bóng đèn chói mắt kia.
Tiêu Thính Vân nhìn thấy cô nương này còn gọi một con chó đến, trong lòng biết được nàng mang chó là phòng bị hắn, liền rời khỏi phòng bếp kéo ra chút khoảng cách với nàng.
Triệu Hi hừ hừ một tiếng, con ma ốm này mà dám làm gì nàng, anh hai nàng sẽ phế hắn.
Nghĩ hắn là bệnh nhân, Triệu Hi mở công tắc máy uống nước, đun nước nóng lên.
Tiêu Thính Vân chú ý hành động của Triệu Hi, thấy nước sôi nhanh như vậy, đôi mắt đen kịt giống như biển sâu hiện lên tia kinh ngạc.
Triệu Hi cầm lấy cốc nước, ấn nút màu đỏ để lấy một cốc nước nóng.
Nhìn vật có ngoại hình quái dị này, đợi sau khi đèn xanh sáng lên, ấn nút màu đỏ bên trái là có thể chảy ra nước nóng, bên kia màu lam chính là nước lạnh.
Tiêu Thính Vân nghĩ, một bàn tay trắng nõn mịn màng cầm một ly nước trắng nóng hổi đưa tới trước mặt hắn,"Uống đi."
Tiêu Thính Vân nhìn chằm chằm cái ly thủy tinh trong suốt đựng nước kia, trên ly còn không biết dùng loại bút nào viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nét chữ giống như kiến bò, theo bản năng nói: "Lưu ly?"
Triệu Hi có chút kinh ngạc: "Ngươi biết lưu ly? Ngươi đã gặp lưu ly?
Thủy tinh ở cổ đại được gọi là lưu ly, bởi vì cổ nhân không nắm giữ công nghệ chế tác lưu ly, cho nên lưu ly ở cổ đại vô giá, đa số chỉ có hoàng thất quý tộc mới sưu tầm thưởng thức, người bình thường ngay cả cơ nhìn thấy một lần cũng không có.
Từ lưu ly mà chàng thiếu niên cổ đại trước mặt này buột miệng thốt ra khiến Triệu Hi hoài nghi hắn thật sự không phải là hậu duệ của vương công quý tộc nào đó của triều đại Thiên Khải chứ?