Chương 30:
Ba người mờ mịt, máy móc lại là cái gì? Thôn trưởng trong lòng suy nghĩ, hẳn là thần kê (đồng âm với cơ) Thiên giới, bằng không nó làm sao sẽ biết rửa chén?
Thôn trưởng trong lòng thán phục, không nghĩ tới gà bị bọn họ coi là thức ăn cũng có thể rửa chén làm việc!
Thôn trưởng nhìn mấy vị tiên nhân, trong lòng lo sợ bất an lại không biết mở miệng như thế nào. Vừa rồi trên đường tới Vương Đại Trụ có nói, cái cày kia là phần thưởng của các tiên nhân ban cho nhà hắn, người trong thôn lại không có công lao gì, tự nhiên muốn có nó thì lại có chút vô liêm sỉ?
Thôn trưởng nghĩ nếu không bảo người trong thôn góp tiền, xây miếu cho mấy vị tiên nhân? Tất nhiên người trong thôn sẽ ngày ngày cung phụng hương khói!
Triệu Hi đột nhiên cười nói: "Thôn trưởng, ông muốn hỏi chúng tôi, những thôn dân khác có thể làm một cái cày giống vậy không đúng không?"
Thôn trưởng vội vàng gật đầu, ánh mắt chờ mong.
Triệu Hi cười một tiếng,"Có thể, mấy người lấy bản vẽ tìm thợ mộc chế tạo đi."
Thôn trưởng trợn tròn mắt, không nghĩ tới các tiên nhân lại dễ nói chuyện như vậy, hắn kích động đến hận không thể đứng lên. Nếu mỗi người có một cái cày, vậy thì tiện lợi hơn rất nhiều! Hiệu suất cày ruộng sẽ được nâng cao hơn nhiều!
Một bên Trần tú tài không ngừng lặp lại: "Có thần vật này, nông nghiệp sẽ phát triển, nông nghiệp của triều Thiên Khải sẽ ngày càng phát triển hơn!"
[Giá trị thiện cảm đến từ thôn trưởng, điểm tích lũy +60]
[Giá trị thiện cảm đến từ Trần tú tài, điểm tích lũy +30]
[Giá trị thiện cảm đến từ Vương Đại Trụ, điểm tích lũy +20]
Thanh âm của hệ thống Đại Bảo của biệt thự vang lên bên tai năm người bọn họ, ánh mắt một nhà Triệu như phát sáng.
Đến rồi đến rồi, điểm tích lũy rốt cục đến rồi, đây là thứ mà bọn họ ngày đêm thương nhớ!
Nhưng mà... Triệu Hi âm thầm nghi hoặc, vì cái gì điểm tích luỹ mấy người bọn họ cung cấp lại không giống nhau? Điểm tích luỹ thôn trưởng cung cấp cao gấp ba lần Vương Đại Trụ.
[Trả lời kí chủ Hi Hi, căn cứ vào thân phận địa vị của mỗi người, điểm tích lũy cũng sẽ thay đổi theo. ]
Triệu Hi giật mình tỉnh ngộ, khó trách lần trước Tiêu Thính Vân hôn mê lại cung cấp điểm tích lũy nhiều hơn Hổ Tử. Thôn trưởng là thôn trưởng, mà Trần tú tài lại thuộc số ít người trong thôn biết đọc sách, địa vị nổi bật, điểm tích luỹ cung cấp khẳng định nhiều hơn Vương Đại Trụ.
Nhà kho giống tốt cần 100 điểm để mở khóa, một toilet bình thường cần 30 điểm tích lũy, cộng thêm điểm tích lũy còn lại trước đó, nhà kho cùng toilet đều đã có thể mở khóa!
Triệu Hi nghĩ đến mình rốt cục có thể ngâm mình, không cần phải nửa đêm dắt chó ra ngoài đi vệ sinh nữa, cũng không sợ gặp phải sài lang hổ báo, Triệu Hi âm thầm vui sướng, càng nhìn càng thấy mấy người thôn trưởng thật thuận mắt.
Đây chính là người tốt!
Trong lòng mấy người thôn trưởng: Đây đúng là thần tiên rồi!
Lúc này Triệu Chí Dân ho khan một tiếng, kéo dài giọng nói: "Nhưng chúng ta có một điều kiện."
Thôn trưởng đang kích động thì chợt căng thẳng, vội vàng nhìn chằm chằm Triệu Chí Dân - vị tiên nhân tuổi tác thoạt nhìn lớn nhất này.
Triệu Chí Dân ngẫm lại nói: "Gọi một ít thanh niên trai tráng trong thôn tới đây, giúp chúng ta khai khẩn vài mẫu đất hoang. Yên tâm, chúng ta sẽ trả thù lao."
Buổi chiều hai vợ chồng đi đo đất hoang xung quanh, dưới tình huống bây giờ còn chưa thể dùng máy đào đất trong ga ra, một nhà năm người khai khẩn đất hoang thật sự quá khó khăn, sợ là sẽ lỡ thời gian canh tác vụ xuân, cho nên liền cân nhắc mời người tới hỗ trợ.
Thôn trưởng không thể tin, chưa từng nghĩ tiên nhân lại yêu cầu đơn giản như vậy? Chuyện này thì có gì khó?
Năm trước do ôn dịch mà triều Thiên Khải đã chết không ít người, cho nên triều đình khai ân cho phép khai hoang, chỉ cần đến lúc đó lên bẩm báo quan phủ đo đạc đăng ký là được.
Thôn trưởng kích động đến cổ đỏ bừng, không ngừng xua tay nói: "Tiên nhân ban thù lao sao? Tiên nhân nguyện dùng thanh niên của thôn ta là may mắn của bọn ta, ai dám đòi thù lao?"