Cả Nhà Muốn Tôi Thế Tội, Tôi Bắt Bọn Họ Phải Trả Giá

Chương 1

Chương 1
Nhìn điện thoại hiển thị tên Hứa Diễn Dương, giống hệt như kiếp trước, tôi không chút do dự bắt máy.
Giọng nó run rẩy:
“Chị… em…”
Tôi cắt ngang luôn:
“Chị đang bận, có gì để sau hãy nói.”
Nói xong dứt khoát cúp máy.
Bạn thân tôi — Lộ Nhiên — cau mày:
“Lại là thằng em vô tích sự của cậu gọi xin tiền nữa à?”
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi:
“Ba mẹ cậu có bao giờ xem cậu là con gái đâu. Cậu còn dại mà hy sinh nữa thì có ngày bị họ bán cũng không biết!”
Tôi mỉm cười gật đầu:
“Yên tâm, lần này thì không.”
Kiếp trước, cũng thời điểm này, Hứa Diễn Dương gọi cho tôi, hốt hoảng nói nó gây tai nạn bỏ trốn.
Tôi vì muốn giữ hồ sơ trong sạch cho nó, rút sạch tiền tiết kiệm, âm thầm giải quyết với gia đình nạn nhân.
Kết quả nó lại quay sang chửi tôi:
“Chị dở hơi à? Con đường đó không có camera, chị không nhận tội thì ai biết là em? Chị khiến em có tiền án, bây giờ phải bồi thường năm trăm triệu!”
“Đừng giả vờ không có tiền, em biết chị có bao nhiêu trong sổ tiết kiệm!”
Ba mẹ tôi không những không mắng nó mà còn đổ hết lỗi cho tôi.
Mẹ tôi thậm chí còn mơ mộng bảo tôi đi tù thay:
“Ngồi mấy năm thôi mà, không chết được đâu, coi như vì em trai hy sinh tí đi con!”
Tôi không chịu, vậy là họ dựng hiện trường giả, đẩy tôi từ trên sân thượng xuống, rồi lấy tiền bảo hiểm.
Lúc ấy tôi mới tỉnh ngộ, nhìn rõ bộ mặt thật của cả gia đình.
Trước kia, ba mẹ suốt ngày dùng chiêu “chị cả như mẹ” để thao túng tôi:
“Con là chị, nếu con không thương em thì còn ai thương nó? Sau này ba mẹ mất rồi, con với nó là người thân duy nhất, giờ không đối tốt với nó thì sau này ai chăm con khi con già?”
Tất cả, suy cho cùng, chỉ là cái cớ cho cái thói trọng nam khinh nữ.
Tôi sống vui vẻ hiện tại chưa xong, mắc gì phải chịu khổ vì họ?
May mà ông trời cho tôi sống lại.
Lần này, tôi tuyệt đối không để họ hút máu mình nữa.
Tôi bật chế độ không làm phiền trên điện thoại, ngẩng đầu nói với bạn thân:
“Đi nào, mình đi shopping đi.”
Lộ Nhiên gật đầu, không quên nhắc:
“À đúng rồi, hôm nay công bố kết quả xổ số nha. Nếu cậu trúng, nhớ dứt khoát dọn khỏi cái nhà hút máu ấy nhé.”
Tôi chỉ mỉm cười không nói.
Trúng hay không cũng chẳng sao. Dù thế nào, lần này tôi cũng sẽ thoát khỏi bọn họ.
Tôi dạo phố đến tận tối mới chậm rãi về nhà.
Hứa Diễn Dương gọi tôi hơn cả trăm cuộc, nhắn vô số tin nhắn.
Tôi mở xem tin gần nhất:
【Chị! Em tông người rồi! Xe em để dưới khu nhà rồi, biển số em tháo ra luôn rồi. Xe là của ba đấy, chị đừng nói ra nha! Mau giải quyết giùm em đi!】
Xe đậu dưới nhà?
Haha, có trò vui rồi đây.
Tôi nhớ chiếc xe đó được nó độ lại khác hoàn toàn nguyên bản, ba mẹ tôi nhìn cũng chẳng nhận ra.
Nghĩ tới là thấy buồn cười.
Hồi trước tôi than công ty xa nhà, đi làm cực khổ, có lần xin ba mẹ tài trợ ít tiền mua xe.
Ba tôi phản đối ngay tắp lự.
Tôi lùi một bước, gợi ý:
“Hay ba cho con dùng xe của ba đi? Dạo này ba cũng ít chạy, xe cứ để trong khu rồi phủ bụi thôi.”
Ba mẹ tôi nghe xong thì quay đầu đem xe bán.
Không quên cảm ơn tôi:
“May mà mày nhắc, ba quên mất. Đúng là bỏ đó cũng chật nhà, bán đi cho rồi. Còn mày muốn mua xe thì tự mua đi. Đã lớn rồi, có lương rồi, còn xin xỏ cái gì chứ?”
Về sau nhờ vụ em trai gây tai nạn, tôi mới biết chiếc xe đâu có bán gì — là ba mẹ âm thầm để cho nó dùng.
Thiên vị như thế mà không sợ báo ứng sao?
À, mà báo ứng đang đến rồi đấy.
Tôi cong môi cười nhạt, xóa luôn tin nhắn của Hứa Diễn Dương.
Tay đút túi, bình thản bước vào khu nhà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất