Chương 2
“Ơ, sao ở đây lại có xe không biển số thế này? Trước giờ có thấy chiếc nào như thế đâu.”
“Đầu xe móp cả vào, không lẽ… gây tai nạn à?”
Ba tôi liếc theo ánh mắt tôi, hừ một tiếng rồi quay đi mất kiên nhẫn:
“Lo chuyện bao đồng làm gì! Còn không mau lên nấu cơm, mày muốn để em mày về nhà uống gió Tây Bắc chắc?”
Tôi không buồn đáp, bước thẳng đến chỗ chiếc xe, ra vẻ ngạc nhiên chỉ vào đầu xe:
“Ối trời, sao ở đây có vết máu thế này? Không lẽ đây là xe gây tai nạn rồi bỏ trốn? Ba, mẹ, hay mình báo công an đi, hình như có thưởng đó! Tôi nhớ không lầm là có thể được thưởng tới hai chục triệu luôn đó!”
Nghe có tiền, ba mẹ tôi lập tức quên béng chuyện nấu cơm, rảo bước chạy tới.
Ba tôi đi một vòng quanh xe, ngắm nghía:
“Ừ, đúng là giống xe của ba thật. Cùng dòng đấy, chỉ khác màu thôi. Xe ba là màu đen, còn cái này màu đỏ.”
Mẹ tôi đưa tay sờ vết máu trên đầu xe, rồi hoảng hốt kêu lên:
“Trời ơi, máu thật nè anh Lữ! Không chừng là máu người đó! Hay là mình báo cảnh sát đi? Người ta nói được hai chục triệu mà! Chậc chậc, kiếm tiền kiểu này đúng là quá dễ, chỉ cần báo một cái xe thôi á!”
Ba tôi lại hừ lạnh:
“Hừ, hai chục triệu thì có là cái gì? Tiền đó làm được gì? Đến tiền mua xe mới cho Diễn Dương còn chưa đủ nữa là. Sắp tới mình còn có năm..."
Ba tôi đột nhiên ngừng bặt, như sực nhớ điều gì đó, liếc nhìn tôi đầy chột dạ.
“Hứa Trừng, mày còn đứng đó làm gì! Tao thấy mày cố tình câu giờ, không muốn nấu cơm cho em mày đúng không? Tao dạy mày bao nhiêu lần rồi? Lớn đầu rồi mà còn ganh tị với em, đúng là cái thứ vô dụng, nhỏ nhen!"
Tôi cụp mắt, siết chặt nắm tay.
Xem ra, họ đã biết chuyện tôi có năm trăm triệu trong sổ tiết kiệm, nên mới lôi Diễn Dương về bàn bạc cách moi tiền tôi.
Nhưng lần này, họ đừng hòng như ý.
Cái đứa con trai cưng của họ giờ chắc vẫn đang mơ mộng tôi sẽ dọn đống rác cho nó như kiếp trước.
Còn nếu ba mẹ tôi thực sự gọi báo cảnh sát…
Tôi thật sự không thể chờ nổi màn “chó cắn chó” sắp tới.
Tôi giả vờ đi một vòng quanh xe rồi gật gù:
“Ừm, thôi nghe lời ba vậy, mình không báo nữa.
Mà con nhìn sơ thấy xe này độ nhiều quá, biết đâu chủ xe là người có tiền. Mình không quyền không thế, lỡ người ta giận rồi trả thù thì phiền.”
“Thôi bỏ đi ba mẹ, mình đừng chọc vào vũng nước đục này.”
Nghe tôi bảo chủ xe có thể là người giàu, ba tôi lập tức bật cười chế giễu:
“Người giàu á? Giàu mà đi mua cái Honda Civic à?”
Tôi thở dài:
“Ba đúng là quê mùa thật đó. Mấy người vừa giàu vừa mê xe á, lại thích mua mấy xe rẻ như Civic về độ cơ.
Tiền độ xe còn mắc hơn tiền mua xe gốc gấp mấy lần. Không giàu thì ai làm mấy chuyện này?”
Mặt ba tôi đỏ gay, mắt cứ liếc qua liếc lại nhìn chiếc xe.
Ông ta lại bắt đầu đi quanh xe ngó nghiêng thêm mấy vòng.
“Xe này đúng là độ thiệt hả? Mà sao ba nhìn càng nhìn càng thấy quen vậy ta?”
Dĩ nhiên là quen.
Vì chiếc này vốn là xe của ông đấy.
Chỉ là Diễn Dương đem đi độ lại – nào là đổi màu, gắn thêm cánh gió các kiểu – nhìn chẳng ra nguyên bản nữa.
Khỏi trách sao lúc nào cũng kêu hết tiền tiêu.
Tôi giả vờ nói thêm:
“Tất nhiên là độ rồi. Ba, xe ba hồi trước bán đi cũng là dòng này mà, thấy quen là đúng rồi. Cùng dòng xe thì khác biệt chỗ nào, ba nhìn ra chứ?”
Ba tôi dán chặt ánh mắt vào thân xe:
"Mẹ nó, dám độ xe trái phép, còn gây tai nạn rồi bỏ trốn! Đúng là tưởng có tiền là muốn làm gì thì làm à?!”
Nghe phản ứng đó tôi thầm yên tâm.
Ba tôi là kiểu rất ghét người giàu. Chỉ cần khiến ông ta hiểu lầm chủ xe là đại gia, thế nào cũng nổi lòng tham.
Biết đâu còn muốn chèn ép vòi vĩnh chút tiền.
Tôi thấy ông ta cứ liếc nhìn mẹ tôi, ra hiệu liên tục, bèn mở lời:
“Ba mẹ, con lên nấu cơm đây nha.”
Cả hai chỉ ừ hử qua loa, tâm trí rõ ràng đều dán vào chiếc xe.
Tôi về nhà, ra ban công nhìn xuống – thấy rõ hai người họ đang ngồi xổm cạnh xe thì thầm tính toán.
Tận hai tiếng hơn sau họ mới lên nhà.
Tôi cũng chẳng hỏi, cứ làm bộ sinh hoạt như bình thường, sau đó trở về phòng mình.