Chương 8
Sau một giấc ngủ, tôi tỉnh dậy và thấy mẹ đã gửi cho tôi mấy trăm tin nhắn. Giọng bà run rẩy:
"Khinh Khinh, mẹ có thai rồi... Nhưng không biết là con trai hay con gái. Nếu ba con phát hiện ra, mẹ sẽ chết mất..."
Tôi tắt máy, trước hết đưa em gái đến trường sắp xếp ổn thỏa.
Chỉ là, đám bạn học xung quanh vẫn thì thầm bàn tán sau lưng nó, chẳng ai chịu ngồi gần.
Tôi cau mày, kéo bàn ghế ngồi cạnh nó:
"Không sao, chị ở đây với em."
Dưới ảnh hưởng của tôi, những người khác cũng mang bàn ghế trở lại vị trí cũ.
Nhưng nó lại dùng ánh mắt oán hận nhìn tôi, gương mặt thì gượng gạo nặn ra một nụ cười cứng đờ.
Sau đó tôi đến công ty, kể cho ba nghe tình hình học tập gần đây, rồi giả vờ lượn lờ quanh ông mấy vòng.
Ba hỏi:
"Sao vậy? Khinh Khinh có tâm sự à?"
Tôi lấy hết can đảm nói một hơi:
"Ba ơi, dạo này mẹ đối xử với con tốt lắm..."
"Vậy chẳng phải nên vui sao?"
"Vui chứ, nhưng con cũng muốn mẹ được vui. Ba có thể về thăm mẹ một chút không? Chỉ một chút thôi, con xin ba đấy..."
Ba cười lớn:
"Hiếm lắm mới thấy Khinh Khinh mở miệng xin ba chuyện gì. Thôi được, ba sẽ về."
"Yeah!"
Tôi tìm cớ để tạo cho họ cơ hội gặp nhau, trong phòng ngập mùi thơm của nến thơm và tinh dầu.
Giữa giờ, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ:
"Thành công rồi."
Sau khi quay lại trường, ngày nào em gái tôi cũng phải đối diện với ánh mắt xa lánh của mọi người.
Về đến nhà, mẹ cũng chẳng thèm ngó ngàng đến nó, cả ngày chỉ lui tới bệnh viện.
Nó cố gắng chịu đựng, hy vọng học thật giỏi để giành lại sự quan tâm của mẹ và bạn bè.
Vậy nên, đứa từng tự cho mình là thiên tài, luôn khinh thường việc học hành, giờ đây lại bắt đầu bắt chước cách học của những "đứa ngốc" ngày trước.
Áp lực lớn đến mức tóc nó rụng từng mảng, gương mặt xinh đẹp một thời giờ trở nên hốc hác, mệt mỏi.
Rồi một kỳ thi nữa lại đến.
Nó kiểm tra đi kiểm tra lại hộp bút không biết bao nhiêu lần, đầy tự tin bước vào phòng thi.
Trong lúc chờ điểm, nó đã cào đến rách cả da tay, để lại những vết máu dài trên cánh tay.
Khi lớp trưởng dán bảng điểm lên bục giảng, nó là người đầu tiên lao lên xem kết quả của mình.
Nó đã đạt điểm số kỷ lục.
Nhưng ánh mắt của các bạn học nhìn nó vẫn đầy khác lạ, lần này còn lẫn cả sự khinh miệt rõ ràng.
“Tại sao các người lại nhìn tôi như thế? Tôi là thiên tài! Có ai trong số các người vượt qua được tôi chưa?”
“Phải rồi, cậu là thiên tài mà. Học hành giỏi, giường chiếu cũng giỏi, chắc chắn còn biết nhiều trò mà bọn tôi không tưởng tượng nổi.”
Tiếng cười bùng lên xung quanh.
Nó run rẩy rút điện thoại ra kiểm tra.
Trên diễn đàn trường, đoạn video nó và Lý Chí quấn lấy nhau bị dán to tướng với dòng chữ đỏ chót: [SỐC].
“Chị! Chị không thể đối xử với tôi như vậy! Không được! Chị từng nói sẽ luôn tốt với tôi mà!”
Em gái tôi bỗng chốc sụp đổ, gào lên với tôi.
“Nhưng chẳng phải đây là thứ em muốn sao?”
Tôi vuốt lại mái tóc rối của nó, giúp nó chỉnh lại quần áo, giống như đã từng dọn dẹp hậu quả cho nó và Lý Chí.
"Em đã biết từ sớm là chị sẽ tung đoạn video đó đúng không?”
“Em gái à, chị từng nói rồi…”
“Em muốn gì, chị đều sẽ giúp. Vậy nên chị đã đăng đúng đoạn video gốc mà em quay. Đây là đoạn em tự quay đấy, thay mặt người khác vào chẳng phải là đang coi thường em sao?”
“Không phải thế! Em sẽ về tìm mẹ! Mẹ nhất định sẽ giúp tôi!”