Chương 7
Người không thể sinh con, từ đầu đến cuối, là ba tôi.
Ngay cả khi chết ba vẫn không hề hay biết.
Thực ra, trong mấy thứ thực phẩm chức năng mà ba uống hằng ngày, mẹ đã lén bỏ thuốc vào từ lâu.
Vì thế, ông ấy vĩnh viễn chỉ có thể có hai đứa con là tôi và em gái.
Tôi nhướng mày:
"Mẹ à, trong nhà luôn cần có một người đàn ông. Con của người phụ nữ khác sao có thể sánh được với con mà mẹ sinh ra?"
Mẹ nhìn tôi đầy ngỡ ngàng, giọng run rẩy:
"Khinh Khinh, con... con rốt cuộc là ai? Sao con lại biết chuyện đó?"
Cuối cùng, mẹ cũng bắt đầu thấy sợ. Ánh mắt đang điên loạn của bà ta dần chuyển sang kinh hoàng.
Tôi thản nhiên bóc một quả quýt.
Tôi nhớ ở kiếp trước, sau khi rạch cổ tay, tôi bất chợt hối hận.
Tôi còn oan khuất chưa được giải, còn mối thù chưa được báo.
Tôi sao có thể yếu đuối mà chết như vậy?
Vừa hay lúc đó mẹ xông vào phòng.
Tôi cầu cứu bà:
"Mẹ, con hối hận rồi... Con không muốn chết nữa. Cứu con với..."
Nhưng bà chỉ đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn tôi.
"Mẹ nói thật lòng, Khinh Khinh, con sống... chỉ khiến ba và em con thêm khó xử."
Rồi bà mang đến một chậu nước ấm, nhẹ nhàng đặt tay tôi vào đó.
"Ngủ đi, ngủ đi, con yêu của mẹ..."
Tôi nghe thấy mẹ bắt đầu hát ru. Bài hát đó vốn chỉ hát cho em gái tôi mỗi khi nó còn bé.
Một lúc sau, có lẽ vì thấy mùi máu tanh quá nặng, bà lại bóc thêm vài quả quýt để át mùi.
Trong làn hương quýt nhẹ nhàng, tôi chìm vào giấc ngủ, rồi vĩnh viễn rơi vào bóng tối.
May mắn thay, cuộc đời tôi vẫn có cơ hội được thắp sáng lại lần nữa.
Tôi buộc bản thân thoát khỏi hồi ức, ngẩng đầu nhìn mẹ.
"Mẹ à, cơ hội nằm trong tay mẹ. Nếu mẹ đã sẵn sàng, hãy liên lạc với con. Con sẽ giúp mẹ."
Rời khỏi phòng, tôi mới nhận ra quả quýt trong tay đã bị tôi bóp nát từ lúc nào.
Tôi vẫn đưa em gái đi viện chữa trị.
Một tác phẩm hoàn hảo thì không thể có vết nứt.
Nó bây giờ đã là quân cờ bị bỏ rồi, chỉ là nó chưa nhận ra thôi.
Trong bệnh viện, em gái nhìn tôi đầy căm hận.
Nhưng khi tôi quay sang nhìn, nó lập tức rơm rớm nước mắt.
Ánh mắt long lanh ấy, giống mẹ tôi đến đáng sợ.
Nó nắm tay tôi khóc lóc:
"Chị ơi, em thấy em bị bệnh rồi... Cứu em với... chị cứu em được không?"
Tôi dịu dàng an ủi:
"Được mà, đừng khóc nữa. Chị đã nói rồi, em muốn gì, chị đều sẽ cho em."
Tôi dùng mối quan hệ của ba để giúp em gái được điều trị tốt nhất, bệnh tình của nó dần ổn định.
Khi ba biết chuyện, ông nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hài lòng:
"Khinh Khinh của ba vẫn luôn là một đứa con gái tốt bụng. Sau này chắc con cũng sẽ đối xử tốt với em trai con như vậy."
Tôi đếm ngón tay tính ngày, sắp đến lúc mọi chuyện kết thúc rồi.
Bệnh tình em gái tôi tạm thời ổn định.
Nó lại giống như lúc còn nhỏ, kéo tay tôi đòi kể chuyện, cũng chia một nửa kẹo cho tôi.
Tối đến, nó nằm bên cạnh tôi, tôi vuốt tóc nó.
"Chị... nếu tụi mình được sinh ra trong một gia đình khác... chắc chắn sẽ là chị em tốt."
Tôi hỏi:
"Muốn ra nước ngoài không? Chị có thể lập một quỹ học bổng cho em, số tiền đó đủ để em sống cả đời, sẽ không ai làm phiền em nữa."
Nó im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng nói:
"Ngày mai tôi muốn về trường."
Tôi cười:
"Được, nghe em hết."
Tôi ôm nó vào lòng, gửi cho mẹ một tin nhắn:
"Con sẽ tạo cơ hội cho mẹ."