Chương 17: 《 Liễm Tức Pháp 》
Lục Huyền ngưng tụ tâm trí, chợt phát hiện ra một niềm vui ngoài ý muốn.
"Linh Huỳnh Thảo thành thục phẩm chất tốt x2"
"Linh Huỳnh Thảo thành thục phẩm chất thượng đẳng."
"Cuối cùng cũng bồi dưỡng ra được một gốc Linh Huỳnh Thảo phẩm chất thượng đẳng rồi." Lục Huyền nắm lấy gốc Linh Huỳnh Thảo tỏa ra ánh huỳnh quang càng thêm chói mắt này, lòng đầy vui mừng.
Tổng cộng có hai mươi bốn gốc, trải qua quá trình đào tạo cực kỳ tinh tế của Linh Vũ Thuật và Địa Dẫn Thuật, rốt cuộc trong hai mươi bốn gốc ấy đã xuất hiện một gốc có phẩm chất thượng đẳng.
Mặc dù xác suất cực nhỏ, nhưng Lục Huyền cũng hiểu nguyên nhân dẫn đến chuyện này là gì.
Thứ nhất, linh khí bên trong linh điền nhà mình quá mức mỏng manh.
Thứ hai, khi hắn biết được trạng thái tức thời của Linh Huỳnh Thảo, chúng nó đã tiến đến giai đoạn cuối trong vòng sinh trưởng rồi, khả năng cải thiện phẩm chất không lớn, khó mà gia tăng chất lượng của chúng được.
"Nếu muốn xuất hiện số lượng lớn linh thực phẩm chất thượng đẳng, hoặc là phẩm chất hoàn mỹ cấp cao hơn, chí ít cũng phải thỏa mãn được hai điều kiện. Nồng độ linh khí và phương thức bồi dưỡng chính xác cho từng gốc linh chủng đến tận giai đoạn chín muồi." Lục Huyền nhanh chóng đưa ra kết quả tổng kết.
Đến đây, ba quầng sáng màu trắng hơi lóe lên trong linh điền đã nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Lục Huyền.
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được nửa năm tu vi."
Lại là tu vi, ta cảm thấy mình không còn động lực để tu luyện nữa rồi.
Lục Huyền nhanh chóng cảm nhận được luồng linh lực cuộn trào mãnh liệt đột nhiên xuất hiện trong cơ thể, không khỏi cảm thán một câu.
"Thu hoạch được một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được Khu Tà phù nhất phẩm."
Một tấm phù lục màu vàng sẫm trực tiếp xuất hiện trong tay Lục Huyền, khoảng giữa lá phù có một cái đồ án hình quỷ dữ, và hai đường hoa văn quái dị tạo thành hai chuỗi xiềng xích, trực tiếp trấn áp nó.
"Khu Tà phù là phù lục nhất phẩm, sau khi sử dụng có thể tinh lọc và xua đuổi tà ma quỷ quái trong phạm vi nhất định, khá là hiếm thấy." Một luồng ý niệm nhanh chóng hiện lên trong đầu Lục Huyền, hắn cẩn thận thu hồi Khu Tà phù có hình vẽ ác quỷ này, cất thật kỹ.
Quầng sáng trắng cuối cùng cũng là phần thưởng đến từ gốc Linh Huỳnh Thảo phẩm chất thượng đẳng kia, chất lượng linh thực đúng là một trong những yếu tố quan trọng nhất ảnh hưởng đến phần thưởng, Lục Huyền có kỳ vọng rất lớn đối với nó.
Quả cầu ánh sáng kia nhanh chóng hóa thành vô số đốm sáng, trực tiếp tràn vào trong đầu Lục Huyền. Một ý niệm lóe lên, bên trong thức hải của hắn chợt xuất hiện một phần công pháp.
"《 Liễm Tức Pháp 》, sau khi tu luyện có thể thu lại khí tức và tu vi của mình, công pháp này có năng lực ẩn nấp không tồi."
"Mặc dù nó chỉ là một môn công pháp phụ trợ, không thể dùng vào tu luyện hay thực chiến, nhưng đối với mình ở thời điểm hiện tại, giá trị của nó tuyệt không thua kém phương pháp tu hành."
Quầng sáng màu trắng xuất hiện lập tức mang đến cho Lục Huyền cảm giác tu vi của mình tăng lên như đang cưỡi tên lửa.
Có thể tư chất của hắn khá bình thường, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện vấn đề gì, nhưng thời gian lâu dài, khẳng định sẽ có người ta nhất định phát hiện ra tu vi của hắn không bình thường, đến lúc ấy, rất có khả năng hắn sẽ gặp phải phiền phức.
Tu sĩ bình thường sẽ không chủ động đi dò xét tu vi của người khác, dù sao đây cũng là một hành vi bất lịch sự, rất dễ khiến đối phương không vui. Nhưng nếu bản thân tiếp xúc với nhiều người hơn, tự nhiên sẽ bắt gặp những ánh mắt tò mò, dù cố ý hay vô tình.
《 Liễm Tức Pháp 》 xuất hiện, đã mang đến cho hắn một loại năng lực tuyệt vời, có thể ngụy trang bản thân trên một mức độ nhất định nào đó, ít nhất là hắn có thể giữ nguyên ấn tượng của mọi người về mình, để trong mắt bọn họ, hắn vẫn chỉ là một tên Linh thực sư nho nhỏ có tu vi cấp thấp mà thôi.
Trừ phi tu vi của đối phương cao hơn hắn rất nhiều, thậm chí là cao hơn một đại cảnh giới, hoặc là người đó tu luyện một ít công pháp loại dò xét, nếu không sẽ rất khó phát hiện ra tu vi chân chính của hắn.
Lục Huyền từ từ luân chuyển linh lực trong cơ thể theo lộ tuyến hành công, trong nháy mắt, dao động linh lực từ trong cơ thể hắn đã lập tức lắng xuống, ngay cả cảm giác tồn tại của hắn cũng giảm đi rất nhiều.
Hắn còn cẩn thận thí nghiệm một hồi, lúc thì trực tiếp để lộ tu vi Luyện Khí tầng ba, lúc sau đã trở thành một tiểu tán tu phổ thông không có gì kỳ lạ như thường ngày.
Hắn vừa thu hoạch xong toàn bộ hai mươi bốn gốc Linh Huỳnh Thảo đã gieo trồng trước đó, trong linh điền chỉ còn lại hai gốc Thực Nguyệt Thụ ở bên trái và bên phải mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, Thực Nguyệt Thụ cũng trưởng thành hơn rất nhiều, khoảng giữa những chiếc lá màu xanh biếc kia, Thực Nguyệt Quả vốn có hình trăng lưỡi liềm cũng dần dần trở nên đầy đặn, từ lõm xuống đến bằng phẳng rồi chuyển thành tròn trịa.
Khi Thực Nguyệt Quả còn dừng lại ở trạng thái trăng non màu trắng bạc, chúng nó còn có thể lẩn trốn bên dưới đám lá cây, như ẩn như hiện, nhưng càng về sau, khi hình dạng bên ngoài càng ngày càng trở nên tròn trịa no đủ, mấy quả này bắt đầu để lộ mình nhiều hơn, chuyển thành lấp la lấp ló, dường như đã sẵn sàng chín rồi.