Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch)

Chương 26: Sư huynh, ta sẽ không để ngươi chết!

Tay không thăng cấp pháp bảo, nếu để cho người bên ngoài biết được loại thủ đoạn này của Âu Dương, chỉ sợ tám đại thánh địa còn lại cho dù tập hợp công kích Thanh Vân tông cũng phải bắt trói Âu Dương về để nghiên cứu.

Âu Dương cũng rõ ràng, mình có thể thăng cấp pháp bảo lên đến trình độ linh bảo vì Động Hư Tử đã luyện chế con hạc giấy này một lần nữa, chất liệu được sử dụng khẳng định là rất tốt.

Bản thân mình chỉ có thể kích phát chất liệu trong pháp bảo này đến vô hạn, thúc giục nó sinh ra linh trí.

Cũng không phải tùy tiện cho mình một tờ giấy là có thể thúc giục thành linh bảo.

Nếu thật sự như vậy, vậy mình đã giàu có nhất toàn bộ giới tu hành từ lâu rồi!

Nhưng chỉ là kích phát chất liệu trong linh bảo cũng thúc giục ra linh trí, loại thủ đoạn này nếu như truyền ra ngoài cũng khiến cho người khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Pháp khí, pháp bảo, linh bảo, đạo khí, đạo bảo.

Năm cấp bậc này đã cố định từ thời điểm một kiện pháp bảo được làm ra.

Việc luyện chế mỗi một kiện pháp bảo đều cần các loại thiên tài địa bảo quý hiếm, chỉ riêng điều này đã làm khó hơn tám thành tu sĩ.

Thiên tài địa bảo chỉ có thể gặp mà không thể cầu, cho dù ngẫu nhiên lấy được một kiện cũng không nhất định là linh bảo mà mình cần.

Ngoài ra, còn phải có tri thức phong phú về trận pháp và kỹ thuật rèn đúc cao thâm.

Lúc luyện chế pháp bảo không thể xuất hiện bất cứ sai lầm nào, nếu không chẳng những không luyện chế được pháp bảo, mà một đống thiên tài địa bảo thật vất vả mới kiếm được cũng sẽ bị hủy trong nháy mắt.

Sau khi hoàn thành việc tạo hình cho pháp bảo còn phải khắc họa trận pháp trên pháp bảo.

Như vậy mới có thể làm ra một kiện bảo bối cấp bậc pháp khí.

Một kiện bảo bối cấp bậc pháp khí cũng đã phiền phức như thế, có thể tưởng tượng được pháp bảo và linh bảo hiếm thấy cỡ nào.

Mà đạo khí và đạo bảo trở lên thì đã không còn là vấn đề tài liệu.

Chỉ có linh bảo khi thức tỉnh linh trí mới có thể tự chủ nắm giữ đạo vận, như vậy linh bảo đó mới có khả năng thăng cấp thành đạo khí!

Nhưng thời gian này có thể tính bằng hàng ngàn năm thậm chí hàng vạn năm!

Cho nên linh bảo đã là pháp khí cao cấp nhất mà tu sĩ bình thường thậm chí tu sĩ trong tông môn có thể nhìn thấy.

Tu sĩ tầm thường khổ cực cả đời cũng chỉ có thể có được một món pháp bảo.

Có thể tưởng tượng được mức độ quý hiếm của linh bảo!

Cho dù là Thanh Vân tông, thân là một trong chín đại thánh địa, có một số cung phụng trưởng lão cho đến bây giờ cũng không có một kiện linh bảo trong tay!

Có thể giúp cho pháp bảo tăng lên tới linh bảo, thao tác nghịch thiên như vậy chưa từng được nghe thấy trên thế gian này!

Hồ Đồ Đồ vui vẻ nhìn hạc giấy trước mắt, kiện pháp bảo đầu tiên của mình không ngờ lại là một kiện linh bảo!

Hồ Đồ Đồ thúc giục yêu nguyên trong cơ thể để khống chế hạc giấy.

Con hạc giấy vốn không lớn bằng bàn tay đón gió to ra, trong nháy mắt biến thành một con chim cao ba thước dài năm thước.

"Sư huynh, bé hạc giấy nói nó có thể mang chúng ta bay lượn, chúng ta mau ngồi lên để về nhà đi!" Hồ Đồ Đồ cao hứng nhảy lên hạc giấy mà nói với Âu Dương.

"Hả? Vậy Tô Linh Nhi sư muội thì làm sao bây giờ.” Âu Dương kinh ngạc hô một tiếng, lập tức nghĩ đến Tô Linh Nhi, công cụ hình người vừa mới được dùng.

“Mặc kệ Tô sư tỷ, nàng có thể cưỡi mây, chưa biết chừng đã cưỡi mây đi từ lâu rồi!” Tâm tư nhỏ của Hồ Đồ Đồ khẽ động, vội vàng mở miệng nói.

Hừ, mình mới không muốn con bò sữa cái kia đi cùng sư huynh về nhà!

Mặc dù Hồ Đồ Đồ nói như vậy, nhưng Âu Dương vẫn gửi cho Tô Linh Nhi một tin nhắn.

Tô Linh Nhi lại gửi tin nhắn nói Phong chủ có việc muốn nàng ở lại Thanh Vân phong, không thể trở về cùng với bọn Âu Dương.

"Sư huynh, sư phụ nhất định muốn ta ở lại chỗ này bàn bạc với người của Thanh Vân phong chuyện đại hội tông môn thi đấu tháng sau, thật sự là phiền chết đi được, ta còn chưa thổi tiêu cho sư huynh!" Giọng nói ngọt ngào dễ nghe của Tô Linh Nhi từ trong đá truyền tin truyền đến, Âu Dương nghe thấy mà trong lòng cảm thấy rung động.

“Không có việc gì, sư muội, rảnh rỗi ngươi lại thổi tiêu cho ta, đến lúc đó, ngươi thổi tiêu của ta!” Khuôn mặt của Âu Dương nở cười xấu xa mà mở miệng nói.

"Sư huynh cũng có tiêu sao?" Tô Linh Nhi vui mừng hỏi, không ngờ sư huynh cũng biết chơi nhạc, mình và sư huynh thật sự là tâm đầu ý hợp, lá lành đùm lá rách!

Ngẫm lại sau khi mình và sư huynh trở thành đạo lữ, mình thổi tiêu, sư huynh đánh đàn, hai người là do ông trời tác hợp, cầm sắt hòa minh.

“Hì hì!” Tô Linh Nhi nở một nụ cười ngốc nghếch của một nữ nhân đang yêu với đá truyền tin.

Sư đệ đang say mê dung mạo Tô Linh Nhi ở một bên trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Tô Linh Nhi, trong lòng thầm hô to bị lừa.

Sau khi biết Tô Linh Nhi không trở về Tiểu Sơn phong với mình, Hồ Đồ Đồ hoan hô một tiếng, thúc giục Âu Dương ngồi lên hạc giấy của mình.

Hạc giấy chở hai người lảo đảo bay lên, lập tức bay về phía Tiểu Sơn phong.

Trong lúc phi hành, bốn phía hạc giấy còn sáng lên một hàng rào trong suốt, ngăn cản gió tạt vào hai người.

Hồ Đồ Đồ hô to gọi nhỏ với con hạc giấy trông giống như một đứa bé nhận được đồ chơi mới, vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Âu Dương, đột nhiên nghĩ đến những lời Động Hư Tử nói với mình, biểu cảm lại trở nên buồn bã.

Hồ Đồ Đồ dựa vào Âu Dương, cuối cùng rúc vào trong ngực Âu Dương mà nhỏ giọng mở miệng nói: "Sư huynh, ta không muốn ngươi chết!”

“???” Âu Dương ngồi trên hạc giấy lộ vẻ mặt mơ hồ, lão tiểu tử Động Hư Tử kia nguyền rủa mình sắp chết?

"Không có việc gì, đừng nghe lão gia hỏa kia nói bậy! Ta vẫn đang sống tốt!” Âu Dương tức giận nói.

Đồ Đồ không trả lời, chỉ cọ cọ vào người Âu Dương giống như một chú mèo con.

Lúc ở hậu điện, Động Hư Tử đã kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện về đèn dầu của đại sư huynh.

"Mức độ lớn nhỏ của ngọn lửa trong đèn dầu đại biểu cho sinh mệnh lực của người này, tu sĩ chúng ta có sinh mệnh dài, đèn đuốc tất nhiên sẽ sáng ngời, nhưng sinh mệnh lực của sư huynh ngươi rất yếu ớt, tuy rằng mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, nhưng so với người tu hành mà nói thì thật sự là quá yếu." Động Hư Tử mở miệng nói.

Đèn dầu bổn mạng chỉ có thể được thắp sáng bởi người tu hành, mà khi Âu Dương thắp đèn dầu lại vô cùng khó khăn, điều này cũng báo hiệu cảnh giới Âu Dương sẽ không đi quá xa.

Thậm chí có thể nói chưa từng thấy qua người có tư chất kém như vậy còn tu tiên.

Tu sĩ bình thường cho dù có tư chất kém hơn nữa, tu luyện đến Kết Đan chắc là không có vấn đề gì.

Chỉ cần kết thành Kim Đan là có thể tăng thọ năm trăm.

Ngọn lửa trong đèn dầu của Âu Dương u ám, chỉ sợ cả đời này cũng không kết được Kim Đan!

Bất kể như thế nào Hồ Đồ Đồ cũng sẽ không tin, cho dù là đối mặt với chưởng giáo Thanh Vân tông, nàng vẫn phản bác: "Nhưng đại sư huynh rất mạnh!”

Động Hư Tử ý vị thâm trường nói: "Mạnh thì có tác dụng sao? Thịnh cực tất suy, cho dù có thể mạnh nhất thời, nhưng không quá trăm năm thì biến mất, có thể so sánh với tu sĩ trường sinh chân chính sao?”

Ngươi mạnh mẽ, rất mạnh mẽ, nhưng chỉ có thể sống trăm năm.

Trăm năm sau hóa thành nắm cát vàng, không còn sót lại gì cả.

So với sinh mệnh dài đằng đẵng của Độ Kiếp kỳ, chẳng qua chỉ là phù du nở rộ một nhoáng mà thôi.

Giới tu hành chưa bao giờ thiếu thiên tài, khi Âu Dương nhìn thấy bảng thuộc tính của Động Hư Tử cũng đã kinh hô Thiên Đạo chi Tử.

Tính danh: Động Hư Tử

Tu vi: Độ Kiếp tầng chín

Căn cốt: 10

Mị lực: 10

May mắn: 10

Tư chất kiếm đạo: 10

Kỹ năng độc quyền: Dung mạo của Tiên nhân

Đánh giá: Chưởng giáo Thanh Vân tông mười hạng toàn năng.

Động Hư Tử có thể trở thành chưởng giáo của chín đại thánh địa, cũng là thiên tài chói mắt nhất ở thời đại của hắn!

“Sư huynh, ta khẳng định sẽ không để ngươi chết!” Hồ Đồ Đồ dựa vào Âu Dương, híp mắt nhìn mặt trời, trong lòng âm thầm nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất