Tốc độ của hạc giấy rất nhanh, so với tốc cưỡi mây của Tô Linh Nhi nhanh hơn không chỉ gấp đôi, rất nhanh chóng, Tiểu Sơn phong đã xuất hiện trở lại trong tầm mắt của hai người.
Ngay khi hạc giấy muốn hạ xuống, hai đạo kiếm quang phóng lên trời, hai cỗ kiếm ý vô cùng mạnh mẽ đang giằng co trên Tiểu Sơn phong.
Âu Dương che mặt, hắn dùng mông đoán cũng biết Bát Giới và Tiểu Bạch lại đánh nhau, những tên nghịch tử này một ngày không gây chuyện thì trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Hạc giấy lắc lư một lúc rồi chậm rãi hạ xuống tiểu viện của Tiểu Sơn phong, Hồ Đồ Đồ hô to gọi nhỏ: "Nhị sư huynh, Tam sư huynh, Tứ sư huynh, mau đến xem này! Chưởng giáo tặng cho ta linh bảo!”
Nhưng lời nói của Hồ Đồ Đồ cũng không thu hút được sự chú ý của những người trong tiểu viện.
Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ đang đứng giằng co, hai đạo kiếm ý mạnh mẽ đúng là xuất hiện từ trên người hai người bọn họ.
Trần Trường Sinh đứng ở một bên cười khổ lắc đầu, không có biện pháp nào cả.
Vì muốn khoe linh bảo mới của mình nên Hồ Đồ Đồ cảm thấy có chút mất mát, đột nhiên nhìn thấy Tàng Hồ đi ngang qua, hai mắt sáng ngời, dùng hai tay nhấc Tàng Hồ giơ lên trước hạc giấy rồi nói: "Soái ca, mau nhìn này, đây là linh bảo chưởng giáo tặng ta!”
Hồ Ngôn sững sờ nhìn con hạc giấy trước mắt, một kiện linh bảo? Thanh Vân tông này đúng là tài đại khí thô!
Nhưng thân là đại yêu tu Độ Kiếp kỳ, hắn đã mất đi hứng thú với Linh Bảo, nếu như là đạo khí mà nói Hồ Ngôn còn có thể cảm thấy hứng thú, một món linh bảo đối với tu sĩ Độ Kiếp kỳ mà nói cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Âu Dương đi tới trước mặt Trần Trường Sinh, có chút khó chịu mở miệng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy, hai người bọn họ lại làm gì vậy?”
Trần Trường Sinh nhìn thấy Âu Dương, vội vàng mở miệng nói: "Sư huynh, ngươi đã trở lại rồi à? Đây không phải là do ngày hôm qua ta lập lời thề Thiên Đạo, sau đó tứ sư đệ nói kiếm đạo của ta thật sự quá nát, nói muốn dạy ta kiếm đạo.”
Không đợi Trần Trường Sinh nói xong, Âu Dương đã biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Bạch Phi Vũ muốn chỉ điểm kiếm đạo cho Trần Trường Sinh, thân là Kiếm tiên thượng cổ, Bạch Phi Vũ biết vô số kiếm đạo, đương nhiên có thể chỉ điểm kiếm đạo cho Trần Trường Sinh.
Nhưng chủ yếu là bên cạnh còn có một Lãnh Thanh Tùng đi theo con đường hoàn toàn trái ngược với Bạch Phi Vũ.
Kiếm đạo của Bạch Phi Vũ là trong lòng có kiếm, vạn vật đều là kiếm của ta.
Đây là kiếm đạo vô thượng, thiên hạ vạn vật đều là kiếm, xuất thủ là đứng ở thế bất bại, dễ dàng áp chế đối thủ. Đồng cấp trở xuống thì đơn giản như chặt dưa thái rau.
Còn kiếm đạo mà Lãnh Thanh Tùng tu luyện lại là: Ta là kiếm, kiếm cũng là ta!
Cái này đã không thể coi là kiếm đạo vô thượng, mà là tự mình đại biểu cho kiếm đạo!
Kiếm đạo khắp thiên hạ đều là ta, ta tức là kiếm đạo!
Từ giải thích có thể biết, kiếm đạo của Lãnh Thanh Tùng chủ yếu là sát phạt, xuất thủ là giết người, chiến đấu vượt cấp đơn giản như uống nước.
Kiếm đạo của hai người giống như mũi kim đối đầu lá lúa.
Nên khi Bạch Phi Vũ chỉ điểm cho Trần Trường Sinh: "Có muôn vàn loại kiếm pháp, lấy mạnh bù yếu, ma luyện kiếm tâm đạt tới mức độ hoàn mỹ nhất không có kẽ hở! Ta nói cho ngươi...”
Lãnh Thanh Tùng ở một bên đương nhiên không nghe nổi nữa, xen ngang lời nói của Bạch Phi Vũ: "Ta, chính, là, kiếm, mới, đúng!”
Bạch Phi Vũ nhướng mày, bất mãn nói: "Kiếm đạo của ngươi quá mức hung hiểm, giống như là đi trên dây thép, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, kiếm đạo và tâm cảnh nên bổ sung cho nhau, có được một khỏa kiếm tâm hoàn mỹ mới là chính đạo.”
Lãnh Thanh Tùng cười lạnh một tiếng nói: "Tài, mọn!”
Bạch Phi Vũ vỗ án nổi giận quát: "Bàng môn tả đạo!”
Lãnh Thanh Tùng nói: "Phế, vật!”
Hai người đều vô cùng tự tin với kiếm đạo của mình, giống như là nước với lửa, tranh chấp hai ba câu hai người đã rút kiếm đánh nhau.
Cũng trở thành tình huống như bây giờ.
Hai người hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu là vì dạy dỗ Trần Trường Sinh, mà người có liên quan là Trần Trường Sinh thực ra cũng không si mê kiếm đạo như vậy.
Bất kể là kiếm đạo hay là đao đạo, thương đạo...
Mình chỉ lấy một bộ phận có lợi nhất đối với mình, chỉ có ba ngàn đại đạo đều do ta sử dụng mới có thể xuất kỳ bất ý áp chế kẻ địch!
Kiếm đạo, mình biết phóng kiếm khí cũng đã đủ rồi.
Khi nghe Trần Trường Sinh kể xong tất cả những gì vừa xảy ra, Âu Dương đã quen rồi, những tên nghịch tử này không làm ra chút chuyện mỗi ngày thì Âu Dương mới thật sự không quen.
Chân khí trong cơ thể Âu Dương dâng trào, hắn giơ tay lên mà giận dữ quát: "Đều cút cho ta!”
Sóng triều chân khí cường đại thô bạo cuốn bay hai người ra ngoài, hai cỗ kiếm ý đột nhiên dừng lại.
Hai người bị Âu Dương quăng thẳng từ đỉnh núi xuống chân núi.
Hai người rơi đến chân núi, vừa mới đứng lại, trong nháy mắt nhìn đối phương, trường kiếm trong tay vang lên một tiếng kêu khẽ không thể kiềm chế được.
Ngay nháy mắt sau, Bạch Phi Vũ và Lãnh Thanh Tùng đã rút kiếm xông về phía đối phương!
Ngay lập tức, dưới chân núi Tiểu Sơn phong, kiếm ý tàn phá bừa bãi, kiếm khí tung hoành, vang lên vô số tiếng kim loại cát đá va chạm.
Hai tên nghịch tử này khiến Âu Dương lộ vẻ không muốn sống nữa, nhìn thấy Trần Trường Sinh chuẩn bị chuồn đi.
Âu Dương kéo Trần Trường Sinh lại, có chút lo lắng nói: "Ngươi có lòng tin với đại hội tông môn một tháng sau hay không?”
Dù sao cũng là Thánh tử Ma tộc chưa biết chừng có thể bùng nổ gì đó, loại chuyện nhân vật chính bùng nổ này thật sự là quá phổ biến.
Rõ ràng chỉ còn lại ít máu, tùy tiện ồn ào nói hai câu gì mà tình yêu tình bạn, sau đó đầy máu sống lại đánh bại trùm cuối.
Nếu loại kịch bản nhảm nhí này đặt trên người Tổ Uyên, Âu Dương có lẽ sẽ không cảm thấy kỳ lạ chút nào, nhìn bảng thuộc tính là biết hắn cũng là một Thiên Đạo chi Tử.
Nghe Âu Dương nghiêm túc hỏi, trong lòng Trần Trường Sinh có chút không xác định nói: "Phần thắng không lớn lắm, đại khái khoảng bốn thành?”
"Bốn thành? Cao như vậy?” Âu Dương kinh hãi nhìn Trần Trường Sinh hỏi.
Bốn thành nghe có vẻ không cao, nhưng nếu bốn thành này đặt trên người Trần Trường Sinh thì thật sự là quá cao.
Âu Dương rất rõ ràng Trần Trường Sinh ở trước mắt rốt cuộc cẩn thận đến bao nhiêu, Âu Dương hỏi có lòng tin hay không hoàn toàn khác với cách hiểu của hắn về việc hắn có tự tin hay không.
Âu Dương chỉ lo lắng Tổ Uyên sẽ bùng nổ giết ngược trong tông môn thi đấu, hắn chỉ đơn thuần muốn hỏi Trần Trường Sinh có tự tin đánh bại Tổ Uyên trong tông môn thi đấu hay không.
Mà Trần Trường Sinh nhất định đang nghĩ là, trong tình huống các trưởng lão Thanh Vân phong quan sát buổi lễ sẽ ra tay, chưởng giáo sẽ can thiệp, Tổ Uyên bùng nổ bốn năm lần, hắn có thể thành công đánh chết Tổ Uyên hay không!
...
Âu Dương thật sự hiểu rất rõ tính tình của mấy tên nghịch tử này.
Trần Trường Sinh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta chỉ dự đoán một cách lạc quan mà thôi, dù sao ta cũng chưa từng thấy chưởng giáo ra tay, nếu như chưởng giáo thật sự ra tay mà nói, tỷ lệ thắng chỉ sợ sẽ thấp hơn.”
Nhìn kìa! Ta biết ngay thằng nhóc này chắc chắn nghĩ vậy!
Dù sao mạch não của đứa nhỏ này vẫn không bình thường.
Bởi vì bị ám ảnh tâm lí nạn nhân nghiêm trọng, Tiểu Sơn phong đã bị đứa nhỏ này móc rỗng hoàn toàn.
Chưa nói đến chuyện đứa nhỏ này lặng lẽ âm thầm chuẩn bị vô số lá bài tẩy.
Có ba chuyện trên Tiểu Sơn phong:
Thứ nhất: Đừng kinh ngạc số lần Lãnh Thanh Tùng lĩnh ngộ kiếm ý!
Thứ hai: Đừng đánh giá thấp tốc độ phá cảnh của Bạch Phi Vũ!
Thứ ba: Đừng tưởng tượng xem Trần Trường Sinh sẽ lấy ra thứ gì từ trong tay áo!