Đối đầu mấy trăm con rối gần như ở tu vi Nguyên Anh kỳ là cảm giác gì.
Trong nhóm người, chỉ có Tổ Uyên là có kinh nghiệm sâu sắc, trong mắt hắn hiện lên sự sợ hãi và phẫn uất.
Vốn dĩ hắn đã định từ bỏ cuộc thi đấu tông môn lần này, không muốn thử vận may, không ngờ rằng chưởng môn lại đích thân ra lệnh hắn tham gia cuộc thi đấu.
Cho đến tận bây giờ Tổ Uyên vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc hắn đã đắc tội gì với Trần Trường Sinh.
Nhớ lại những gì hắn đã làm trước đây, nếu như đã giết chết ai đó, vậy thì hắn đã giết quá nhiều người.
Từ lúc hắn năm tuổi đã giết người, ai biết ngày nào hắn đã giết cả nhà của Trần Trường Sinh.
Thật xúi quẩy!
Vốn hắn có vỏ bọc rất hoàn hảo, thậm chí còn được chưởng môn Thanh Vân tông thu nhận làm đệ tử thân truyền.
Vậy mà bị Trần Trường Sinh lật thuyền trong máng!
Tổ Uyên thấp giọng tụng quyết, thân hình hắn bắt đầu thay đổi, một giây sau hoàn toàn biến thành một người khác.
Đây là thần thông bản mệnh Bách Biến ma tượng hắn tự hào nhất!
Không chỉ thân thể có thể chuyển hóa thành hình tượng trong đầu, hơi thở, công pháp, thậm chí Ma Nguyên cũng có thể chuyển hóa thành chân nguyên!
Sau ảo cảnh, cho dù là cường giả Độ Kiếp kỳ cũng không phát hiện ra!
Chỉ là cảnh giới sẽ thoái hóa xuống một đại cảnh giới.
Ban đầu hắn ở Nguyên Anh kỳ nhưng sau đó lại về Kim Đan kỳ.
“Nếu như ta vẫn còn ở Nguyên Anh kỳ, làm sao có thể quan tâm mấy trăm con khôi lỗi này?” Tổ Uyên trốn trong đám người, không cam lòng thầm nghĩ.
Chỉ cần hắn giả vờ như không địch lại, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi đây là có thể được coi là tham gia thi đấu, nhưng tránh một kiếp này trước rồi mới nói.
Đại trượng phu co được dãn được, sau này hắn nhất định phải trả thù lại gấp mười gấp trăm lần!
Mà hai tay Trần Trường Sinh ở phía trước trong tay áo dài đang dùng thần hồn đảo qua toàn bộ không gian giới chỉ, nhưng lại không có phát hiện bóng dáng của Tổ Uyên!
Trần Trường Sinh đương nhiên biết đây là bản lĩnh giữ nhà của Tổ Uyên, cũng là sau khi Tổ Uyên lừa gạt vô số người hắn mới biết được.
Ở kiếp trước, danh tiếng Thánh hoàng lừng lẫy Ma giới của Tổ Uyên còn được gọi là Bách Biến ma quân!
Nhưng mà chuyện này cũng không thể làm khó được Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh không nhanh không chậm lấy từ trong túi ra một xấp giấy, nhìn đám người ở trong sân, bình tĩnh nói: “Lát nữa đọc đến tên của các sư huynh thì xin mời tự động rời khỏi nơi này, nếu không thì đừng nói đến chuyện sống chết?”
Mới vừa rồi Trần Trường Sinh đều ghi lại hết tất cả những người tiến vào không gian giới chỉ, cho dù không quen biết, hắn cũng nhớ rõ đặc điểm và tướng mạo của những người tiến vào.
Trần Trường Sinh quyết định dùng phương pháp loại trừ tìm ra Tổ Uyên ẩn nấp trong đám người!
Một mình Trần Trường Sinh đối mặt với 399 người, nhưng lại cứ như thể hắn đang chọn gà con trong trại vậy.
Có thể tiến vào đây nếu không phải là đệ tử nội môn đắc ý thì cũng là trụ cột vững vàng của các tông môn khác.
Đâu ai chịu được sự vũ nhục như vậy?
Ngay lập tức, có ba người tăng vọt chân nguyên, người tay kết pháp quyết, người cầm kiếm lao thẳng về phía của Trần Trường Sinh.
Nhưng vừa định chuẩn bị phản kháng, bọn họ đã bị con rối Nguyên Anh kỳ ghìm xuống đất.
Ba người bọn họ bị con rối Nguyên Anh kỳ dẫn đến trước mặt của Trần Trường Sinh.
“Vương Ngũ, Lý Tứ, Triệu Lục...”
Trần Trường Sinh căn cứ ngoại hình cùng số hiệu đã viết ra lần lượt tìm được chân dung của ba người bọn họ.
Sau khi so sánh một số đặc thù, Trần Trường Sinh mới chắp tay nói với ba người: “Các vị sư huynh, đắc tội rồi!”
Lời vừa dứt, ba người liền bị con rối Nguyên Anh kỳ ném ra khỏi Không gian giới chỉ.
Trần Trường Sinh nhìn xem 396 người còn lại, thản nhiên nói: “Được rồi, vừa rồi ba vị sư huynh kia đã làm mẫu, tiếp theo nên đến vị sư huynh nào đây?”
Tất cả mọi người ở trên khán đài sững sờ trợn mắt hốc mông nhìn Trần Trường Sinh ở trong Không gian giới chỉ.
Một người quét sạch bốn trăm người sao?
Rốt cuộc người này có lai lịch như thế nào?
Tại sao chưa từng nghe nói Thanh Vân tông có một người như vậy chứ?
Đây là côn đồ ở phong nào? Sao dũng mãnh như thế?
Tiểu Sơn phong?
Vậy thì thôi, núi đó xuất quái vật.
Nhìn những con rối lít nha lít nhít ở trong không gian giới chỉ, mỗi con rối đều có tu vi không thua gì Nguyên Anh kỳ.
Chế tạo ra một con rối Nguyên Anh kỳ còn khó khăn hơn so với tu luyện đến Nguyên Anh kỳ rất nhiều.
Vậy mà một cái vẫy tay thì ở trước mặt Trần Trường Sinh đã có mấy trăm con!
Không nói đến những vật liệu quý giá kia từ đâu ra, chỉ riêng việc chế tạo ra thì ít nhất cần phải có ba đại tu sĩ cảnh giới cường đại mới có thể chế tạo được!
Phía sau Trần Trường Sinh còn có một đại tông sư luyện khí sao?
Chỉ là Kết Đan tầng sáu mà đấu được bốn trăm vị tu sĩ cùng cấp bậc, thậm chí hơn phân nửa trong đó là tu sĩ Nguyên Anh kỳ!
Cuồng vọng đến cỡ nào!
“Động Hư Tử, chẳng lẽ tiểu tử này là quái vật? Làm sao Kết Đan kỳ mà có thể điều khiển mấy trăm con rối Nguyên Anh kỳ chứ? Thần hồn của hắn cường đại cỡ nào?”
“Thanh Vân tông không hổ là Thanh Vân tông, lại có kỳ tài như thế!”
“Không biết tiểu hòa thượng đầu trọc ở Linh sơn tự kia có thể đăng đỉnh được hay không ha!”
....
Các trưởng lão của chín đại thánh địa trong đại điện cũng rối rít nhìn Trần Trường Sinh với cặp mắt khác xưa, ngay cả trưởng lão của chín đại thánh địa cũng chưa bao giờ nghe nói đến một thiên tài như Trần Trường Sinh.
Động Hư Tử như đang đánh Thái Cực quyền với những trưởng lão đang khen ngợi hắn, sâu hiểm khó dò, nói thầm trong lòng, có phải phong thủy của Tiểu Sơn phong này quá tốt không, hôm nào phải để người của Thiên Diễn phong đến nhìn xem sao!
Mà khi nhìn thấy Trần Trường Sinh như thế, mọi người trên Tiểu Sơn phong cũng đều ngây người.
“Ách, Tam sư huynh thật là lợi hại!” Hồ Đồ Đồ ngơ ngác nhìn bầu trời của Không gian giới chỉ.
Dù sao trong ấn tượng của nàng, tam sư huynh vẫn luôn cau mày hơi lui về phía sau lưng của mọi người, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ vừa ngông cuồng vừa lãnh khốc như hôm nay của Tam sư huynh.
Âu Dương cũng sửng sốt, không ngờ lão tam âm hiểm sống ẩn nhất lại có thể trang bức thuận lợi như vậy, nhìn không được nói với Bạch Phi Vũ: “Tiểu Bạch, mỗi ngày người đứng trên cây có ích lợi gì, ngươi nhìn lão tam làm dáng không có chút dấu vết nào kìa!”
Bạch Phi Vũ trợn tròn mắt, nhưng trong lòng cũng thầm kinh ngạc, nếu trong tình huống hắn không đề phòng gì mà gặp phải Trần Trường Sinh, rất có thể sẽ gục tại chỗ.
Đứng ở trên gác lửng, Tiêu Phong lấy sổ ghi chép của mình ra, điên cuồng ghi chép, vốn tưởng Tam sư huynh chỉ là bậc thầy vẽ tranh ai dè lại oai phong như vậy, hắn nhất định phải xem thật kỹ, chăm chỉ học tập.
Lãnh Thanh Tùng cầm kiếm, giống như thể mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến hắn cả.
Trong không gian giới chỉ, hơn 390 thí sinh dự thi đột nhiên cảm thấy áp lực như núi, trong lòng bọn họ biết rất rõ, chính mình lần này có thể sẽ thành công trở thành bàn đạp cho thiếu niên đạo bào màu tím kia!
1 đấu với 399, cho dù thất bại cũng đủ để đem đi khoe khoang cả đời!
Nhưng cũng không phải là không có cơ hội!
Hơn 300 người cùng lúc tấn công, chẳng lẽ hắn còn có thể chống đỡ sao?
Đám người nhìn nhau một chút, trong nháy mắt đạt thành nhất trí, cùng lúc lao về phía của Trần Trường Sinh.
Điều mà bọn họ không ngờ tới là hàng trăm con rối Nguyên Anh kỳ kia sẽ tự động kết thành trận pháp.
Đám người không phòng bị, trực tiếp đâm thẳng vào trong trận pháp mai phục đầy chết chóc kia.
Trận pháp này vô cùng kỳ lạ, mấy trăm con rối chỉ quấn lấy mình mà không chiến đấu đến cùng, mỗi khi mình muốn dốc toàn lực để đánh lại thì lũ rối đều sẽ lặng lẽ rút lui.
Khó chịu giống như đấm một quyền vào bột nhão vậy.
Khi tất cả mọi người bị cuốn vào trong trận pháp giết chóc không cách nào thoát thân, giọng nói giống như đòi mạng của Trần Trường Sinh lại vang lên:
“Tôn Thất, Lưu Bát, Tiền Thập... Không đúng, không đúng...”
Cùng với tiếng lật qua lật lại trang giấy, thỉnh thoảng có người thảm thiết kêu lên một tiếng rồi bay thẳng ra ngoài.
Mỗi lần Trần Trường Sinh điểm danh, đồng nghĩa với việc có một người bị loại.
Giờ phút này, đám thiên chi kiêu tử kia giống như heo con đang trong chuồng chờ được tuyển chọn.