Trần Trường Sinh hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, vạn vật trong mắt hắn đều trở nên tĩnh mịch.
Trong mắt hắn chỉ còn lại Tổ Uyên ở trước mặt và cung tên trong tay.
Từng cảnh tượng kiếp trước không ngừng hiện lên ở trước mắt, khiến quang mang ở trên cung tên trong tay càng thêm sáng ngời.
Mũi tên này cũng không phải mũi tên bình thường, cũng không phải mũi tên trong bài thơ của ai.
Mà đó là một mũi tên đã rót vào thần hồn của hắn, mũi tên này không chỉ tấn công vào thân thể Tổ Uyên, mà còn tấn công cả thần hồn của Tổ Uyên!
Ngay cả khi những người hộ pháp ở xung quanh chặn được đòn tấn công vật lý của mũi tên, thì cũng không thể chặn được đòn tấn công thần hồn kia!
Ký ức trong đầu Trần Trường Sinh dừng lại trước bóng dáng Âu Dương kiếp trước, hắn thấp giọng niệm lên bài thơ mà Âu Dương đã đọc:
“Nhìn Tây Bắc, bắn Thiên Lang!” (Thơ: Giang thành tử - Mật châu xuất liệp)
Vèo!
Mũi tên bắn ra khỏi tay hắn, chớp mắt xuyên qua người của Tổ Uyên đang sắp xé toạc vết nứt không gian chuẩn bị trốn thoát.
Tổ Uyên không thể tin nhìn ngực phải của mình, hắn chưa bao giờ nói cho ai biết trái tim mình ở bên phải!
Tại sao Trần Trường Sinh lại biết trái tim của hắn nằm ở bên phải chứ!
Mũi tên xuyên qua cơ thể Tổ Uyên, chính xác cắm vào ngực phải của Tổ Uyên không để lại vết thương, mũi tên này tấn công vào thần hồn của Tổ Uyên!
Nguyên Anh trong Đan Điền của Tổ Uyên chết ngay lập tức, vào thời điểm Nguyên Anh chết, một đóa sen màu đen bay thẳng ra, trong khi mọi người không chú ý đã xé toạc không gian và biến mất không nhìn thấy gì.
Và cơ thể của Tổ Uyên từ từ rơi khỏi bầu trời, trên đầu mọc ra sừng thú và trên khắp khuôn mặt đều là ma văn, nhìn thoáng qua người ta cũng biết thân phận Tổ Uyên là ma tộc!
Khoảnh khắc Trần Trường Sinh bắn chết Tổ Uyên, cảm giác lo lắng trong lòng hắn lập tức biến mất, Trần Trường Sinh biết rằng hắn đã giết ma đầu mà ở kiếp trước mình hận thấu xương.
Lý do hắn lại lập lời thề thiên đạo chính là để xác nhận hắn thực sự đã hoàn toàn giết chết Tổ Uyên!
Côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa!
Chỉ có dưới sự chứng kiến của Thiên Đạo hắn mới có thể vững tin rằng chính mình thật sự giết được Ma hoàng tương lai!
Tất cả các tính toán cuối cùng đã thành công vào khoảnh khắc này!
Trần Trường Sinh cảm thấy mệt mỏi trước giờ chưa từng có, ngã sấp mặt trong Không gian giới chỉ.
Mà ở ngoài không gian giới chỉ cũng đã nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Đã mấy ngàn năm không thấy, không ngờ bóng dáng ma tộc lại xuất hiện tại thịnh hội của Thanh Vân tông!
Chẳng lẽ trận chiến với ma đạo lại bắt đầu một lần nữa sao?
Vẻ mặt của các tu sĩ trải qua trận chiến vô cùng tàn khốc hàng ngàn năm trước đột nhiên trở nên u ám và ảm đạm.
Ngược lại, hai mắt của Động Hư Tử ở phía trên chính điện trống rỗng nhìn vào Không gian giới chỉ, khi Trần Trường Sinh lập lời thề thiên đạo, hắn đã bắt đầu nghi ngờ vị đệ tử mà mình vừa mới thu nhận này.
Nhưng nhiều nhất hắn chỉ cảm thấy phẩm đức của vị đệ tử này không tốt, làm sao cũng không nghĩ tới đệ tử của mình là ma tộc!
Thân là chưởng môn của Thanh Vân tông, một trong chín Đại Thánh địa, lại có một đệ tử thân truyền là ma tộc!
Thân hình Độ kiếp tầng chín của Động Hư Tử trong nháy mắt có chút khom xuống, lúc này nhìn qua giống như một cụ già tuổi đã xế chiều.
“Chưởng môn sư huynh!” Từng phong chủ của các đỉnh núi nhìn hơi thở của Động Hư Tử đang thay đổi, lập tức trở nên lo lắng.
Nhưng Động Hư Tử cũng chỉ khom người một lát, sau đó liền khôi phục bình thường trở lại, trên người hắn lại xuất hiện khí thế của một chưởng môn.
Động Hư Tử đã được bao nhiêu năm tháng tẩy rửa, sẽ không đến mức vì chuyện này mà ảnh hưởng đến đạo tâm, hắn giơ tay với các vị trưởng lão và đại biểu của vô số tông môn của chín Đại Thánh địa, bình tĩnh nói:
“Người chiến thắng trong cuộc tranh tài của tông môn hôm nay là Trần Trường Sinh của Tiểu Sơn phong! Trần Trường Sinh có công diệt ma, nên từ nay về sau sẽ là Thánh tử của Thanh Vân tông! Gặp hắn như gặp chưởng môn!”
“A?”
Tin tức nóng hổi như vậy ngay lập tức khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc giật nảy mình.
Nhưng tất cả các vị trưởng lão trong nháy mắt cũng hiểu rõ, ở trước mặt tất cả các tông môn đồng đạo, người đời sẽ cảm thấy thế nào khi thân là Thanh Vân tông chín Đại Thánh địa mà lại xuất hiện ma tộc do chưởng môn nhận về chứ.
Kết bạn với ma tộc, giúp ma làm chuyện ác sao?
Chiếc mũ như vậy có thể nói là chí mạng đối với danh môn chính phái Thanh Vân tông, đặc biệt là ở ngay trước mặt hầu hết tất cả các thế lực tông môn.
Vì vậy lúc này Động Hư Tử tuyên bố, Trần Trường Sinh đã giết chết ma tộc, là Thánh tử của Thanh Vân tông để ngay lập tức bày tỏ thái độ của mình, việc ma tộc xuất hiện trong tông môn của mình không liên quan gì đến hắn, là do ma tộc quá xảo quyệt thôi!
Cao, đúng là cao minh!
Không hổ là lão hồ ly sống mấy ngàn năm, một nháy mắt mà đã đưa ra phản ứng chính xác nhất.
Các vị trưởng lão của chín đại Thánh địa cũng kịp phản ứng lại, lập tức chúc mừng vị Thánh tử vừa mới lên có thiên phú cực cao của Thanh Vân tông!
Dù sao chín Đại Thánh địa tuy rằng không quen biết nhau, nhưng chín Đại Thánh địa là đồng tâm hiệp lực như thể tay chân, có thịnh cùng thịnh, vậy bọn họ mới thật sự nâng đỡ Thanh Vân tông lần này!
Sau đó mời chưởng môn nhà mình đích thân hỏi chuyện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện tại quan trọng nhất chính là xoa dịu vô số miệng lưỡi của vô số tiểu môn phái phía dưới!
“Tam sư huynh trở thành Thánh tử Thanh Vân tông?” Hồ Đồ Đồ nhìn Âu Dương, ngơ ngác hỏi.
“Vốn dĩ là lão âm tỉ vẫn luôn ở trong bóng tối, không ngờ lại đứng dưới ánh đèn rực rỡ nhất so với bất kỳ ai khác? Đúng là chuyện đời vô thường!” Âu Dương thở dài nói.
“Thật sự là phiền toái, nếu quấy rầy đến chúng ta tu hành thì cho Tam sư huynh dọn ra ngoài đi? Dù sao Thánh tử Thanh Vân tông hay tam đệ tử của Tiểu Sơn phong êm tai hơn?” Bạch Phi Vũ cau mày nói.
Lãnh Thanh Tùng chỉ lo việc sau này hắn vẫn còn được ăn cơm không.
Dù sao để Thánh tử tự mình xuống bếp nấu cơm hàng ngày thì có chút vô lý.
Mà Trần Trường Sinh nằm trong Không gian giới chỉ cười khổ, tuy rằng hắn không biết tại sao mình lại trở thành Thánh tử Thanh Vân tông, nhưng kiếp trước Thánh tử là do Tổ Uyên nắm giữ!
Phải chăng đường đời đã bắt đầu chệch hướng?
Ngay lúc Trần Trường Sinh còn đang suy nghĩ làm sao từ bỏ danh xưng Thánh tử này đi.
Lăng Phong mặc một chiếc trường bào màu xám, xuất hiện trước mặt của hắn
“Lăng Phong sư huynh, ta...” Trần Trường Sinh vừa định mở miệng nói cái gì.
Lăng Phong lại lạnh lùng nói: “Thánh tử, mặc dù Tổ Uyên là ma tộc, nhưng dù sao hắn cũng là cùng sư đệ của ta, không biết có thể để ta chôn cất hắn được không?”
Giọng nói của Lăng Phong đã hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng thường ngày, chỉ còn lại sự lạnh lùng và cứng nhắc vô tận.
Trần Trường Sinh vội vàng nói: “Lăng Phong sư huynh, huynh không cần gọi ta như vậy, ta chỉ có thù với Tổ Uyên mà thôi, ta cũng không muốn làm Thánh tử gì đâu!”
Nhưng Lăng Phong không có trả lời Trần Trường Sinh mà chỉ ôm lấy cơ thể của Tổ Uyên, bay ra Không gian giới chỉ về phía dưới núi.
Trong mắt mọi người hắn là một sư huynh quan tâm đến sư đệ, nhưng sư đệ của chính mình lại là yêu nghiệt ma tộc bị giết chết, cho dù là ma tộc, với tư cách là sư huynh, hắn nhất định phải chôn cất sư đệ của mình.
Giờ khắc này, Lăng Phong ở trong mắt mọi người là tràn đầy bi thương.
Chỉ để lại mọi người một bóng lưng ảm đạm.
Nhưng trong tâm trí của Lăng Phong, giọng nói điên cuồng đó lại tràn đầy vui sướng, không ngừng thúc giục Lăng Phong:
“Mau lên, nhanh lên nữa, đi nhanh lên đi! Đây chính là lúc vận mệnh ngươi bắt đầu thay đổi!”