Cái Này Thối Nát Tiệt Giáo Không Tiếp Tục Chờ Được Nữa

Chương 13: Bản công tử đến giúp ngươi tu hành

Chương 13: Bản công tử đến giúp ngươi tu hành
"Ầm ầm!"
Một tiếng vang thật lớn đánh thức sự yên lặng của núi rừng sau một đêm dài.
Dư Nguyên từ trong làn khói bụi sau vách núi vỡ nát bước ra, vẫn như cũ chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen, nửa thân trên cường tráng cân đối dưới ánh nắng sớm màu vàng kim lóe lên vẻ sáng bóng trong suốt.
Trong sáng không một hạt bụi, bảo huy tự sinh, đây đều là biểu tượng của Tiên nhân chi thể.
Sau khi kết thúc thói quen luyện công buổi sáng, Dư Nguyên trở lại bảo điện của mình.
Tối hôm qua, "bể bơi" kia đã được thu lại, thay vào đó là một tòa tẩm điện xa hoa và tráng lệ hơn.
Trong điện, một tấm thảm trải kín cả mặt sàn, nhung tơ đỏ tươi như cỏ mọc, cơ hồ có thể lún đến mắt cá chân.
Dưới ánh trời còn chưa sáng, trong điện đã có một vạn ba nghìn sáu trăm viên ngọc trai cực phẩm lấy từ Đông Hải tự phát ra ánh sáng nhạt, khiến cả đại điện sáng như ban ngày, chiếu rọi lên một đóa Mẫu Đơn to lớn giữa thảm.
Đóa Mẫu Đơn được khảm giữa lớp nhung tơ, cánh hoa xum xuê rậm rạp, như hào quang Vân Cảnh, diễm lệ đến bức người.
Trong sảnh đặt một chiếc bình phong dài chừng mấy trượng, phía sau trưng bày một chiếc giường gấm rộng rãi.
Giờ phút này, một nữ tử nghiêng mình nằm trên giường, một tay chống má, mắt không rời nhìn chằm chằm Dư Nguyên đang bước qua bình phong.
"Tỉnh rồi?" Dư Nguyên hỏi.
Nữ nhân lười biếng duỗi lưng một cái, đôi mắt đẹp nửa giận nửa hờn liếc nhìn Dư Nguyên.
Theo động tác của nàng, tấm lụa đỏ che thân trượt xuống, để lộ vòng eo trắng nõn mỹ lệ như tuyết của nàng.
Lụa đỏ vắt ngang trên làn da ngọc, sắc đỏ đậm và màu trắng quyến rũ tạo nên sự tương phản mãnh liệt.
Mái tóc dài như thác nước xõa xuống đất, cằm nàng thon nhọn, đôi mắt lấp lánh, khóe miệng hơi cong lên, mang theo một tia ý cười mị hoặc.
Dù đã ngắm nhìn nàng kỹ càng rất nhiều lần, thậm chí mỗi tấc da thịt trên người đối phương hắn đều đã rõ như lòng bàn tay, thế nhưng giờ phút này trong đầu Dư Nguyên vẫn hiện lên vô số từ ngữ: thiên kiều bá mị, nghiêng nước nghiêng thành, phong tình vạn chủng, chim sa cá lặn, xinh đẹp như tiên. . .
Thấy Dư Nguyên nhìn chằm chằm mình, nữ tử ngồi dậy, chỉ dùng một dải khăn tơ đỏ che đi thân thể uyển chuyển, mỉm cười nói: "Trăm năm không gặp, công tử hẳn là không nhận ra thiếp thân rồi?"
. . .
Mặt trời lặn, sao mọc.
Nữ tử lại thiếp đi một giấc ngắn.
Quay đầu liếc nhìn Dư Nguyên đang nằm trên giường trừng mắt nhìn mình, nàng có chút bất mãn bĩu môi: "Lần sau không cho phép ta mặc tất đen váy ngắn nữa."
Dư Nguyên không hề lay động, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, chậm rãi nhả ra một vòng khói: "A, nữ nhân, tên của ngươi gọi là trở mặt không. . ."
Chiếc khăn tơ đỏ tươi ném tới, cắt ngang lời hắn.
Dư Nguyên mặt không biểu lộ cảm xúc, "Vậy nên đây là lý do ngươi vội vã trở về?"
Nữ tử liếc xéo hắn một cái, vẻ mị thái lan tỏa: "Lúc này không giống ngày xưa, trong nhà còn có trẻ con khóc đòi ăn đây."
"Trẻ con?!"
Dư Nguyên bỗng nhiên ngồi bật dậy, nhưng lập tức kịp phản ứng.
Với cảnh giới đạo hạnh hiện tại của hắn, nếu có hậu duệ ra đời, hắn không thể nào không cảm nhận được.
"Là con của mấy tỷ muội ngươi?"
"Thật không có ý tứ, chuyện này cũng không lừa được ngươi. . ."
Nữ tử nhếch miệng, phối hợp nói: "Là con của một người bà con xa trong tộc, tạm thời gửi ở nhà ta."
Dư Nguyên bật cười nói: "Với thân phận và địa vị của ngươi trong tộc, mà còn phải giúp tộc nhân trông trẻ sao?"
Nữ tử thản nhiên đáp: "Vậy thì có gì kỳ quái, Cửu Vĩ Hồ nhất tộc chúng ta từ trước đến nay mỗi người đều quản lý chức vụ của mình, phân công rõ ràng, ai cũng phải góp sức cho tộc."
Nói đến đây, nàng hơi nhíu mày: "Bất quá mấy chục năm trước, tộc ta có một đứa bé bị mất tích, cả tộc trên dưới lật tung cả Thanh Khâu phương viên trăm vạn dặm cũng không tìm thấy. . . Từ đó về sau, nếu có tộc nhân cần ra ngoài, đều sẽ chọn gửi con cho người thân nuôi giúp."
Dư Nguyên như có điều suy nghĩ gật đầu, không ngăn cản nữ tử rời đi.
Rất nhanh, nữ tử kia đã thay xong y phục, vẫn là bộ váy đỏ diễm lệ ban đầu, thật sự là diễm lệ như đào lý, đẹp hơn cả Hải Đường.
Trước khi đi, nàng quay đầu lại, ánh mắt lúng liếng: "Công tử từ Bắc Câu Lô Châu trở về đừng quên ghé qua Thanh Khâu... Công tử trước đó nói về Thỏ Nữ Lang có vẻ rất thú vị, thiếp thân rất muốn thử loại trang phục đó xem sao..."
Âm thanh vẫn còn vương vấn, giai nhân đã phiêu nhiên đi xa.
Dư Nguyên không khỏi cảm thán, Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết được xưng là Yêu Hồ mị hoặc chúng sinh quả nhiên là có lý.
Định bụng đứng dậy tắm một cái, nghĩ nghĩ, vẫn là nằm trên giường ngủ một giấc thì hơn.
Người khác đều dựa vào ngủ để nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ có hắn là càng ngủ càng uể oải.
Nhưng với trạng thái lúc này của hắn, ngủ không phải là chuyện dễ, trằn trọc rất lâu, cuối cùng vẫn phải nhờ đến truyện dở mới có thể ngủ say.
Một đêm vô mộng.
. . .
Trời vừa tờ mờ sáng, còn chưa đến giờ đã định, Dư Nguyên đã bị đánh thức.
Bên ngoài lại đổ mưa lớn, tiếng mưa rơi "lốp bốp" trên cành lá khiến những lữ nhân buồn ngủ thêm phiền muộn.
Dư Nguyên ngáp một cái, nguồn năng lượng dồi dào trước đó đã giảm đi đôi chút.
Hai tai hắn khẽ động đậy, lập tức nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng từ xa vọng lại, vẽ nên trong đầu hắn một bức tranh sống động:
Một nhóm ba người, mỗi người đều cưỡi một con Thừa Hoàng, lao nhanh trong bóng tối núi rừng.
Thừa Hoàng là một loại dị thú tương tự như hồ, thân hình giống ngựa, sau lưng mọc hai sừng.
Loại dị thú này dường như sinh ra là để người ta cưỡi, ngồi trên lưng nó, hai chiếc sừng dài phía sau vừa vặn để người ta nắm chặt, chỉ cần dùng sức một chút là nó sẽ biết phải rẽ hướng nào.
Nhưng không phải ai cũng có thể hàng phục được loại dị thú này.
Ba người cưỡi chúng đều không phải là người bình thường.
Họ đều cường tráng, khí tức kéo dài, mặc trang phục bó sát màu đen, mưa lớn như vậy mà không hề thấm ướt.
Một luồng khí tức cường đại nhưng nhu hòa tỏa ra từ họ, lan tỏa xung quanh, không chỉ đẩy lùi mưa lớn, mà còn khiến những cây cổ thụ um tùm chắn trước mặt tự động tách ra hai bên, sau khi họ đi qua lại khép lại như cũ.
Chỉ riêng chiêu thuật pháp này thôi cũng đủ chứng minh họ bất phàm.
Khi khoảng cách rút ngắn nhanh chóng, tiếng vó ngựa dần dần trở nên như sấm rền.
Nhưng đột nhiên lại im bặt.
Ngay sau đó, có tiếng đối thoại vang lên.
"Chờ một chút... Đại sư huynh mau nhìn! Đằng trước có ánh sáng!"
"Thật đúng là kìa, ánh sáng đó có vẻ như là một cung điện!"
"Chúng ta qua xem sao? Thấy cung điện bảo khí tỏa ra bốn phía, bên trong chắc chắn có bảo bối!"
"Đừng gây thêm chuyện! Chúng ta đi vòng qua!"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì cả! Phi vụ này chỉ cần chúng ta thuận lợi hoàn thành, bảo bối gì mà không đổi được? Nếu để lỡ thời gian, để mấy con Hồ Ly tinh đuổi kịp thì chúng ta toi đời!"
"Lão đại nói phải, lão tam đừng có làm loạn, chúng ta vẫn nên tranh thủ đi nhanh, cố gắng đến Bắc Hải quan trước khi trời sáng!"
"Vậy cũng được thôi."
Người được gọi là Lý Lão Tam hậm hực lên tiếng.
Tiếng bước chân lại vang lên, nhưng đã đi chệch khỏi lộ trình ban đầu.
Trong lòng Dư Nguyên khẽ động, nhớ lại cuộc trò chuyện trước khi rời đi.
Xem ra Nhân tộc quả nhiên đã bắt đầu xâm nhập Thanh Khâu.
Ba gã luyện khí sĩ Nhân tộc này rời khỏi Thanh Khâu trong đêm, vẻ mặt vội vàng trước khi đi, lại không dám cưỡi mây đạp gió, mà chọn cách luồn lách trong rừng rậm, chỉ có một khả năng. . .
Làm chuyện xấu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất