Cái Này Tiên Hiệp Trò Chơi Làm Sao Tất Cả Đều Là Nợ Tình ?

Chương 10: Đi chủ động gặp nàng a

Chương 10: Đi chủ động gặp nàng a
Diệp Ức Bạch cũng đã tỉnh lại, nghe thấy thanh âm liền dò dẫm tìm đến chỗ ba người đang ở trong động quật.
Hắn nhớ lại chuyện Mạnh Thu đem muội muội hắn mang đi, giờ lại liếc nhìn bộ dáng muội muội.
Khí tức của muội muội ổn định, không có gì thay đổi.
Xem ra là hắn đã trách lầm Mạnh Thu rồi.
Diệp Ức Bạch ngăn lại ý định tiến lên dò xét muội muội của Mạnh Thu, chắp tay với Mạnh Thu: "Xá muội tính tình hoạt bát nhưng sức khỏe yếu ớt, mong Mạnh đạo hữu chớ để ý."
"Đa tạ đạo hữu ân cứu mạng, tại hạ là Diệp Ức Bạch, xá muội là Diệp Kỳ Lan, đệ tử Lăng Vân tông mười ba mạch."
Sau đó, ba người cùng Mạnh Thu trao đổi truyền âm phù lục.
"Nếu có sự tình gì cần phân phó, tại hạ nhất định dốc sức làm." Diệp Ức Bạch nói.
Làm quen với người của Lăng Vân tông, đối với Mạnh Thu mà nói xác thực rất hữu dụng, hắn cần phải biết động tĩnh của vị lão tổ kia của Lăng Vân tông.
Hơn nữa có được bái thiếp này, sau này Lăng Vân tông cũng là một đường lui thân.
Mạnh Thu nói: "Ta chờ các ngươi thức tỉnh kỳ thật có nguyên nhân khác. Ta đã phá trừ quỷ ăn thịt người chú thuật, tương ứng, cũng từ bọn chúng thu được nhân tố khống chế ba người các ngươi."
Ánh mắt có chút phản nghịch của Diệp Kỳ Lan lúc này trở nên thanh tịnh, nàng chớp mắt mấy cái, lùi về sau mấy bước.
Mạnh Thu cười một tiếng: "Ngươi không phải muốn tới cắn ta đấy chứ?"
Diệp Kỳ Lan lắc đầu: "Ta không cắn, không cắn đâu."
"Vậy ngươi nên như thế nào?"
Trong lòng Diệp Kỳ Lan khẽ giật mình, nhíu mày liếc nhìn Mạnh Thu, vểnh đôi môi cong lên: "Lấy...lấy thân..."
"Ngươi nên thành thành thật thật nói một câu tạ ta mới phải, trong ba người ở đây, chỉ có ngươi là vô lễ nhất!" Mạnh Thu nói, "Sao hả? Còn muốn lấy thân báo đáp, thân thể nhỏ bé kia của ngươi, ta còn chẳng thèm nhìn đâu!"
Chẳng biết tại sao, mỗi khi nhìn thấy nàng, Mạnh Thu luôn có cảm giác như nhìn thấy muội muội của mình, muốn trêu chọc một chút.
Đây có phải là cái gọi là ngoài lạnh trong nóng không?
"Ta, ta thân thể nhỏ bé?" Lồng ngực Diệp Kỳ Lan phập phồng nhanh chóng, dù vậy, vẫn là dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt đẹp của nàng trừng trừng nhìn Mạnh Thu: "Ngươi cái tên đăng đồ tử này!"
Tất cả mọi người bật cười trước bộ dáng này của nàng.
Mạnh Thu cũng không lãng phí thời gian nữa, hắn bắt đầu niệm pháp quyết, đồng thời nói với ba người: "Trong cơ thể các ngươi vẫn còn sót lại dị dạng linh khí của quỷ ăn thịt người, đó chính là mấu chốt để khống chế các ngươi, hiện tại các ngươi vận công bức nó ra, sau đó ta sẽ phối hợp các ngươi để giải trừ nó."
Nhìn thấy Mạnh Thu thật sự muốn giúp bọn họ giải trừ trói buộc, cả ba người đều nhất thời sững sờ.
Dù biết hắn là người hiệp can nghĩa đảm, nhưng dù sao vẫn có chút cảnh giác.
Thứ thủ đoạn hạn chế ba người bọn họ như vậy, hắn lại nói thả là có thể thả ngay, đây thật sự là một hiệp khách chân chính.
Tô Vũ Huyên và Diệp Ức Bạch ghi tạc ân tình này trong lòng, trong lòng cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua.
Ngay cả Diệp Kỳ Lan cũng có chút cúi đầu, trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Tạ ơn..."
Rất nhanh, ba người bức ra một cỗ linh khí màu tím, tụ lại ở mi tâm, Mạnh Thu đưa tay phải ra, ngón tay điểm vào mi tâm của bọn họ, linh khí liền theo ngón tay của hắn hút vào cơ thể.
Hắn nhớ lại công pháp mà trước đó hắn đã thu được của quỷ ăn thịt người.
«Thực Nhân Quỷ Dị Quái Linh Khí Khống Nhân Quyết»
Đây chính là cái loại dị quái linh khí kia sao?
Có nguyên liệu rồi, sẽ dễ bắt chước hơn, sau này cũng có thể thử xem dùng loại linh khí này để khống chế người khác.
"Các ngươi làm sao lại bị quỷ ăn thịt người lừa gạt đến nơi này vậy?"
"Hai chúng ta là thấy sư tỷ, liền bị lừa vào..."
. . . .
Ba người vừa trò chuyện vừa đi về phía bên ngoài hang động, ra khỏi động quật, phát hiện không ít tung tích tu sĩ.
"Sao ta cảm giác tu sĩ trở nên nhiều hơn vậy?" Mạnh Thu kỳ quái nói.
"À, Mạnh đạo hữu không nghe nói sao?" Diệp Ức Bạch nhìn về phía Mạnh Thu, "Người ta đồn rằng có người phát hiện một đầu yêu thú Thượng Cổ huyết mạch ở gần đây."
Mạnh Thu nghĩ nghĩ, thời điểm này nơi nào có cái gì yêu thú kỳ ngộ?
Trong ấn tượng của hắn, những kịch bản liên quan đều không có.
"Ồ? Là loại Thượng Cổ yêu thú nào?" Mạnh Thu hỏi.
"Nghe nói là một đầu Đằng Xà. Nghe nói đầu Đằng Xà kia còn nhỏ tuổi, liền đã có thể hóa hình, ngọn lửa của nó hết sức lợi hại, có thể đốt cháy cả Thượng phẩm pháp khí." Diệp Ức Bạch nói đến đây thì phát hiện Mạnh Thu dừng bước.
Ba người cũng dừng lại, kỳ quái nhìn về phía hắn: "Sao vậy?"
Mạnh Thu chau mày, tâm tình không khỏi trở nên nóng nảy.
Đằng Xà?
Trong núi này, làm gì còn có Đằng Xà nào khác!
Đó chẳng phải là Bách Hoa sao?
Bách Hoa đã đi theo hắn đến Nam Châu, bây giờ lại bị tu sĩ vây công.
Làm sao hắn có thể yên tâm được?
Mạnh Thu lắc đầu, chắp tay với ba người: "Tại hạ nhớ ra là còn có một số chuyện cần phải làm, tiếp theo sẽ không đi cùng các vị nữa, xin phép được từ biệt tại đây."
Diệp Kỳ Lan nhìn Mạnh Thu, ngoài ý muốn lộ ra một chút thần sắc không nỡ.
Nàng cũng không biết tại sao.
Có lẽ là bởi vì muốn tìm hiểu thêm về vị tu sĩ này, hắn hành động bình tĩnh, trộm đồ của người khác, nhưng lại đại nghĩa cứu người.
Bây giờ phải rời đi, nàng cảm thấy rất đáng tiếc.
Tô Vũ Huyên cũng có chút bất ngờ, nhưng trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, chỉ khẽ gật đầu: "Chúng ta cũng muốn về tông tạm thời gác lại mọi chuyện, Mạnh đạo hữu, sau này còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại." Mạnh Thu gật đầu, thúc giục pháp quyết.
"Khoan đã." Diệp Ức Bạch như có điều suy nghĩ, cắt ngang hắn, "Ta thấy Mạnh đạo hữu có vẻ vội vàng, chẳng lẽ có chút duyên cớ gì với con linh xà kia?"
Nhìn thấy thần sắc của Mạnh Thu có chút động dung, Diệp Ức Bạch thành khẩn nói: "Nếu Mạnh đạo hữu muốn tìm con linh xà kia, không ngại để chúng ta cùng nhau chia ra tìm kiếm, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn một chút."
Tô Vũ Huyên cũng kịp phản ứng, khẽ gật đầu.
Diệp Kỳ Lan cũng một mặt chân thành nói: "Ta thấy có rất nhiều tu sĩ muốn tìm nàng, đã như vậy, phải tranh thủ thời gian, chúng ta cùng nhau giúp đỡ tìm kiếm đi."
Người tốt ắt có báo đáp tốt, Mạnh Thu không có thời gian suy nghĩ nhiều, khẽ gật đầu: "Vậy thì làm phiền chư vị."
Dứt lời, hắn liền cưỡi gió, hóa thành hư ảnh biến mất.
Ba người thấy hắn vội vàng như vậy, cũng biết tình thế khẩn cấp, nhất thời hóa thành hư ảnh biến mất.
. . .
Tìm người, cách tốt nhất là dùng thuật bói toán, nhưng Mạnh Thu vẫn chưa học a...
Trong gió phi nhanh, hắn khẽ nhíu mày, nha đầu này sao lại đột nhiên bại lộ chân thân vậy?
Thông thường mà nói, người nào thấy được chân thân của nàng, đều phải chết mới đúng.
Cái con ngốc yêu nữ này...
Nàng có thể tìm theo dấu vết, đuổi theo hắn đến tận Nam Châu, vậy mà lại bị lật xe ở đây.
Có lẽ là do lần xuất hiện trước đó đã kích thích nàng, khiến nàng rối tung lên chăng?
"Đến nơi này lịch luyện đều chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Luyện Khí, kỳ thật vấn đề chắc là cũng không lớn." Mạnh Thu nói, "Nhưng nếu con ngốc rắn này cứ khăng khăng tìm mình ở gần đây, không chịu rời đi, nói không chừng cuối cùng sẽ dẫn tới tu sĩ Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh, vậy thì phiền toái."
Cân nhắc tu vi của bản thân, Mạnh Thu cảm thấy mình có thể trốn thoát khỏi tay nàng.
Vậy nên, đi gặp nàng thôi.
Độ thiện cảm cũng tăng lên không ít, chắc là sẽ không xông lên giết hắn ngay đâu nhỉ?
Nói thật, Mạnh Thu đối với nàng hiện tại vẫn chưa có hình dung rõ ràng, ấn tượng của hắn về nàng, chỉ là những đoạn văn miêu tả trong trò chơi.
Nhưng bây giờ phải thật sự đối mặt với nàng, hắn không biết, nàng có còn đáng yêu, hoạt bát như trong trò chơi hay không?
Đang nghĩ ngợi thì hắn thấy một đạo truyền âm phù lục tự bốc cháy trước mắt.
Thanh âm của Diệp Ức Bạch truyền đến.
"Tìm thấy rồi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất