Cái Này Tiên Hiệp Trò Chơi Làm Sao Tất Cả Đều Là Nợ Tình ?

Chương 09: Tô Vũ Huyên

Chương 09: Tô Vũ Huyên
Mạnh Thu liếc nhìn thân thể mềm mại của nàng, chỉ mặc độc chiếc yếm đen cùng quần lót, hắn lắc đầu, bật cười một tiếng.
"Đi lên trên trước đi, ở lại chỗ này âm u quá."
Hắn tiến lại gần, trong lòng khẽ nói "Đắc tội", một tay luồn ra sau gáy nàng, tay kia đặt dưới đùi, rồi bế thốc nàng lên.
Vận Lăng Phong Quyết, hắn phóng nhanh ra khỏi mật thất.
Quỷ hồn ăn thịt người ký túc trên người Tô đạo hữu đã thăng thiên, giờ Tô đạo hữu đang dần hồi phục ý thức.
Có lẽ vì bị khống chế quá lâu, quá trình này có vẻ hơi kéo dài.
Nhiệt độ cơ thể nàng đang chậm rãi trở lại, hơi ấm từ cặp đùi đầy đặn truyền lên tay Mạnh Thu, hắn cúi đầu nhìn kỹ nàng một lần.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn kỹ nàng như vậy.
Khuôn mặt thanh lãnh xinh đẹp, đôi mắt khép hờ an tĩnh, chiếc mũi ngọc tinh xảo, đôi môi anh đào, quả là một dáng vẻ đoan chính khác hẳn ngày thường.
Vóc dáng chuẩn mực ngự tỷ, ngực lớn chân dài.
Chỉ tiếc trí thông minh có vẻ không được tốt lắm, sao có thể dễ dàng bị quỷ ăn thịt người lừa gạt như vậy chứ?
Chẳng mấy chốc đã trở lại mặt đất, Mạnh Thu nhìn quanh, chậc, nhà cao cửa rộng gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là mấy cái động quật mà thôi.
Trở về gian phòng ngủ ban nãy, quả nhiên có một chiếc giường, Diệp Kỳ Lan vẫn còn đang ngủ say trên giường, xem ra cũng chưa hồi phục.
Chiếc yếm của nàng đã bị giật tung.
"Bé thỏ" trắng trắng lại càng trắng.
Thật muốn véo một cái.
Tại nàng không mặc gì thôi, ta cũng không có lỗi.
Coi như đây là chút lợi tức khi cứu các ngươi đi.
Mạnh Thu lấy ra hai bộ đạo bào từ trong túi trữ vật, tự tay mặc cho hai nàng.
Trong lúc mặc quần áo, hắn cũng thử nghiệm xem độ chân thật của trò chơi này đã đạt đến mức độ nào.
Và kết quả là.
Hiện tại Mạnh Thu quả thật không thể xem các nàng như NPC được nữa.
Vốn là Kim Đồng chi tử, hắn nhắm mắt lại, cố gắng lắm mới mặc xong quần áo cho hai nàng, đặt song song trên giường, sau đó lùi ra ngoài, lẩm nhẩm mấy đạo Thanh Tâm chú.
Dù là ở dị giới, hắn vẫn có giới hạn đạo đức và chứng bệnh sạch sẽ của riêng mình, sẽ không làm bậy, dù muốn làm, thì cũng phải là khi cả hai đã thật lòng yêu nhau mới được.
Rất nhanh, Mạnh Thu tìm thấy Diệp Ức Bạch ở một hang đá khác, hắn cũng đang ngủ say.
Hắn vác Diệp Ức Bạch sang động quật bên cạnh hai nàng.
Rồi ngồi xuống bên cạnh bọn họ, lật xem cuốn «Bách Độc Giải».
Cuốn công pháp này thuộc loại công năng, phẩm chất màu tím, không tệ, dù tên là «Bách Độc Giải» nhưng thực tế ghi chép gần ngàn loại phương pháp giải độc, xem như một cuốn công pháp tốt hiếm có.
Mạnh Thu có chút hứng thú lật xem, tùy ý học theo, thời gian thấm thoắt trôi qua, ba người Lăng Vân tông nhanh chóng tỉnh lại.
Người tỉnh lại đầu tiên là Tô đạo hữu.
Nàng ngồi dậy, nhìn về phía Mạnh Thu, bốn mắt giao nhau, ánh mắt nàng lãnh đạm, không thể nhìn ra tâm tình.
Dường như suy tư một hồi, ký ức trước đó dần hiện lên, khi là đối tượng bị quỷ ăn thịt người ký túc, thực tế nàng vẫn biết rõ mọi chuyện đã xảy ra.
Nàng đứng dậy, xoa xoa đầu, rồi nhìn Mạnh Thu, thi lễ: "Cảm tạ đạo hữu đã cứu giúp, có dám hỏi tôn tính đại danh?"
Mạnh Thu đáp: "Mạnh Thu, một kẻ tán tu vô danh."
"Tô Vũ Huyên, nội môn đệ tử mười ba mạch của Lăng Vân tông." Tô Vũ Huyên biểu lộ thanh lãnh, lời nói rất chính thức, nhưng lại khiến người ta cảm thấy chân thành, "Nếu đạo hữu chưa có sư thừa, có muốn đến Lăng Vân tông ta không? Tại hạ có thể tiến cử một phen."
"Những gì đạo hữu biểu hiện vừa rồi, tại hạ đều thấy rõ, chỉ cần tại hạ tiến cử, các hạ có thể trực tiếp trở thành nội môn đệ tử của Lăng Vân tông."
Lăng Vân tông, chính là tông môn lớn nhất Nam Châu, các công pháp lưu phái đều có đủ, tài nguyên, đệ tử cũng thuộc hàng đầu, thế lực vô cùng cường đại.
Đáng tiếc, Mạnh Thu căn bản không dám đến.
Hắn từng lừa gạt một vị nữ tu thanh tâm quả dục ở Lăng Vân tông, khiến người ta động lòng, thu được một ít công pháp tài nguyên, rồi chuồn mất....
Lúc đó hắn chỉ là muốn sưu tập "tem" thôi mà....
Nhưng hành động đó lại mang đến cho hắn nguy cơ sinh tử.
Tóm lại, hiện tại Mạnh Thu thực sự không dám đến Lăng Vân tông, nhưng quen biết một hai đệ tử Lăng Vân tông cũng rất tốt, ít nhất có thể nắm bắt được động tĩnh của họ.
Sau đó, Mạnh Thu đột nhiên ý thức được câu nói trước đó của Tô Vũ Huyên.
"Ngươi nói những gì ta biểu hiện... ngươi đều thấy?" Mạnh Thu hỏi.
"Ừm."
"Vậy cuối cùng ta giúp các ngươi mặc đạo bào?"
"Ừm, Mạnh đạo hữu còn vén cả yếm của ta lên nhìn thoáng qua, chắc là để kiểm tra xem ta có bị thương kín không."
"Đúng, không có vết thương kín nào thật tốt quá..." Mạnh Thu cười gượng.
"Nhưng sư phụ ta từng nói, trước ngực là để bồi dưỡng, chỉ có trượng phu và con cái tương lai mới được chạm vào..."
Tô Vũ Huyên ngập ngừng một chút: "Nhưng Mạnh đạo hữu là để kiểm tra vết thương cho ta, mới chạm vào, vậy thì thôi vậy."
Mồ hôi Mạnh Thu đã ướt đẫm, lúc đó hắn thực sự chỉ muốn thử xem độ chân thật của trò chơi này như thế nào, mới dùng ngón út khẽ chạm vào thôi mà....
Đây coi là lỡ sờ à?
"Đạo hữu rộng lượng, chuyện này cũng ảnh hưởng đến danh dự, mong Tô đạo hữu đừng nói ra ngoài." Mạnh Thu chắp tay nói.
Tô Vũ Huyên cười nhẹ: "Tại hạ biết chừng mực, đương nhiên sẽ không nói lung tung làm hỏng danh dự của Mạnh đạo hữu."
"Ngươi đúng là một người tốt..." Mạnh Thu cảm thán.
"Mạnh đạo hữu mới là người hiệp nghĩa can đảm." Tô Vũ Huyên nói, "Chỉ là, hình như ngươi không kiểm tra thân thể Diệp sư muội thì phải.... Hay là bây giờ. . . ?"
"Không cần đâu, ngươi là người bị khống chế sớm nhất, nên có nguy hiểm nhất định, còn hai huynh muội họ bị quỷ ăn thịt người khống chế không lâu, nên không ảnh hưởng gì."
Nhận thấy Diệp gia nhị huynh muội sắp tỉnh lại, Mạnh Thu vội chuyển chủ đề, "Tô đạo hữu, nghe nói... Vương lão tổ của Lăng Vân tông đột nhiên bế quan?"
Tô Vũ Huyên đáp: "Đúng vậy, nghe sư phụ ta nói, Vương Lệnh Nguyệt lão tổ từng phân ra một phân thân Trúc Cơ xuống hạ phàm trải nghiệm, kết quả bị một tên nam tu đáng ghét lừa tình cảm, nghe nói lão tổ đang dùng đủ loại bói toán, nhất định phải tìm ra kẻ đó."
"Bói toán?" Sống lưng Mạnh Thu lạnh toát, nhưng đột nhiên nhớ ra trước đó mình từng có được đạo cụ che đậy bói toán, nên mới không sợ hãi.
Nói tóm lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng vậy." Sau đó, Tô Vũ Huyên như nhớ ra điều gì, khẽ cau mày, hướng Mạnh Thu thi lễ: "Chuyện này xin đạo hữu đừng tiết lộ ra ngoài, đây là chuyện sư phụ mật đàm, lão tổ ngại mất mặt, nên chưa từng nói chi tiết với ai...."
Tô Vũ Huyên này đúng là không biết giữ chuyện, chuyện xấu của lão tổ nhà mình mà lại kể hết cho một người lạ như hắn....
Mạnh Thu không khỏi nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ: "Chuyện này.... Ngươi chưa từng kể với ai khác à?"
"Chỉ có Mạnh đạo hữu mà thôi." Tô Vũ Huyên khẳng định.
Vậy thì tốt, xem ra nàng cũng biết giữ bí mật.
Đúng lúc này, một tiếng "Ưm" đáng yêu vang lên, hai người cùng nhìn về phía động quật phía sau.
Diệp Kỳ Lan cũng từ từ hồi phục ý thức.
Nàng mở to mắt, thấy Mạnh Thu ở gần đó, lập tức trừng lớn mắt.
"Là ngươi!" Nàng nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Thu nhìn sang: "Ồ, tiểu hầu tử, ngươi tỉnh rồi à?"
"A! Ta muốn cắn chết ngươi!" Trên đầu Diệp Kỳ Lan dường như bốc khói trắng....

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất