Chương 133: Đối phó ngươi, một chiêu đủ rồi!
Đã nói mười chiêu, chính là mười chiêu.
Thân là Đánh Khắp Thiên Hạ Không Đối Thủ, còn có người vô địch Ngọc Diện tiểu bá vương, trong thời khắc mấu chốt này, hắn không cần người hỗ trợ.
Trần Trường An nói với Thanh Mao Quỷ Tiên: “Chiêu thứ mười này không tính, ngươi tới lần nữa, dùng quyền nhắm ngay khuôn mặt đẹp trai của bổn tọa vừa rồi.”
Thanh Mao Quỷ Tiên: “...”
Giang Ngọc Thiền: “...”
Đám người Cửu Kiếm tông, bầy yêu trong Thập Vạn Đại Sơn: “...”
Tu sĩ quan sát phía xa: “...”
Những lời này của Trần Trường An, khiến tất cả mọi người hết chỗ nói rồi.
Chưa bao giờ nhìn thấy đồ mặt dày vô sỉ như thế.
Kiêu ngạo như vậy sao?
Thanh Mao Quỷ Tiên hiện giờ chính là tiên tướng cửu giai!
Chiến lực là tiên nhân chân chính, không bị pháp tắc của đại lục Cửu Châu áp chế!
Trần Trường An lấy đâu ra tự tin nói lời này.
Thanh Mao Quỷ Tiên trầm mặc, hắn ta nhìn chằm chằm Trần Trường An.
Cũng đã tới mức này, nếu Trần Trường An không phải đồ ngốc, vậy nhất định có át chủ bài không cần sợ hãi hắn ta.
Tiên Khí bảo mệnh “Ngọc Hà Tâm” vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất.
Nơi xa, Giang Ngọc Thiền nhìn thấy biểu tình vừa tự tin vừa buồn bực của Trần Trường An, không khỏi bật cười, lẩm bẩm.
“Nắm chắc như vậy, xem ra hình như ta không nên hỗ trợ.”
Nàng ấy tò mò nhìn Trần Trường An, rất muốn xem hắn đối mặt với Thanh Mao Quỷ Tiên có chiến lực tiên tướng cửu giai đỉnh cao trước mắt này, là thật sự tự tin đối phó, hay chỉ đang mạnh miệng?
Thấy Thanh Mao Quỷ Tiên nhìn chăm chú hắn lại không động thủ, Trần Trường An nổi giận.
“Ngươi rốt cuộc có ra tay không?”
Thanh Mao Quỷ Tiên cười lạnh, nhìn chăm chú Trần Trường An.
“Ngươi dám kiêu ngạo như thế, đương nhiên có chỗ dựa vào, ta không ngốc như vậy, ngươi kêu ta ra tay, hiện tại ta càng không ra tay.”
Khóe miệng Trần Trường An giật giật.
Mọi người quan sát kinh ngạc cảm thán!
Thì ra là thế.
Khó trách khi Trần Trường An đối mặt với tiên nhân chân chính vẫn không sợ.
Nhất định là hắn có át chủ bài có thể đối phó với tiên nhân chân chính.
Rốt cuộc là át chủ bài gì đây?
Mọi người nhìn Trần Trường An chăm chú, rất tò mò.
“Xem ra ngươi muốn ép bổn tọa làm một người lật lọng, ngươi muốn chết, vậy bổn tọa lập tức thành toàn cho ngươi!”
Trần Trường An nhìn Thanh Mao Quỷ Tiên chăm chú, trong mắt hiện lên sát khí.
“Chỉ bằng ngươi?”
Thanh Mao Quỷ Tiên cười nhạo.
Tuy hắn ta cho rằng Trần Trường An có át chủ bài đối phó hắn ta.
Nhưng dù thế nào cũng không tin con kiến hèn hạ dưới hạ giới, dù át chủ bài mạnh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể đối phó với hắn ta có chiến lực đỉnh cao?
Đây là chuyện không có khả năng!
Nếu có, Thanh Mao Quỷ Tiên nguyện đứng chổng ngược ăn…
Giang Ngọc Thiền ở phương xa nghe được, cũng không khỏi lắc đầu.
“Tiên tướng cửu giai, dưới hạ giới căn bản không có ai có thể đối phó, thanh niên áo bào trắng này quá tự đại cuồng vọng.”
Trần Trường An không nói gì, chỉ đi một bước về phía Thanh Mao Quỷ Tiên.
Dưới ánh mắt chú ý của vạn người, Trần Trường An đi đến trước mặt Thanh Mao Quỷ Tiên.
Thanh Mao Quỷ Tiên vẫn cười lạnh, toàn thân phóng thích khí thế khủng bố: “Trần Trường An, lần này ta nhường ngươi mười chiêu.”
“Ngươi nhường bổn tọa mười chiêu sao?”
Trần Trường An lẩm bẩm.
“Không đủ sao?”
Thanh Mao Quỷ Tiên đắc ý hỏi.
Trần Trường An lắc đầu: “Mười chiêu quá nhiều, đối phó ngươi, một chiêu đủ rồi.”
“Một chiêu?”
Thanh Mao Quỷ Tiên sửng sốt, sau đó dường như nghe thấy chuyện cười viển vông nhất thế gian, ôm bụng cười cười ha hả.
“Ha ha ha, chỉ bằng ngươi, còn một chiêu đủ rồi, ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Lại thấy Trần Trường An chậm rãi nâng tay phải lên, lòng bàn tay đối diện với Thanh Mao Quỷ Tiên, bình thường không có gì đặc biệt, không có bất cứ lực lượng gì truyền ra.
“Bổn tọa nói một chiêu, vậy là một chiêu, nhưng ngươi thừa nhận được sao?”
Vừa dứt lời, lực lượng hủy diệt phóng ra từ trong lòng bàn tay phải Trần Trường An, trời sụp đất nứt, vạn vật thất sắc!
Cảm nhận được lực lượng hủy diệt từ lòng bàn tay phải của Trần Trường An.
Nụ cười trên mặt Thanh Mao Quỷ Tiên đột nhiên cứng đờ.
Hơi thở tử vong bất chợt bao phủ toàn thân hắn ta, khiến cả người Thanh Mao Quỷ Tiên run rẩy, lại phát hiện thân thể của mình không động đậy nổi!
“Chuẩn bị tốt chưa?”
“Không… không… không...”
Thanh Mao Quỷ Tiên vô cùng hoảng sợ, lời nói còn chưa nói xong, lực lượng từ bàn tay phải của Trần Trường An giống như dời non lấp biển, điên cuồng phóng ra, trong nháy mắt đã khiến Thanh Mao Quỷ Tiên nổ thành sương máu, ngay cả cặn cũng không còn!
Giữa thiên địa, một mảnh tĩnh mịch, không có bất cứ tiếng vang gì, dường như thời gian, không gian đều rơi vào yên lặng!
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, chấn động nhìn Trần Trường An trên vòm trời.
Ngay cả Giang Ngọc Thiền cũng nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt chấn động.
Một chưởng diệt tiên, cảnh tượng này, chú định sẽ khiến bọn họ cả đời khó quên!