Chương 139: Hương Loạn Thần, đột nhiên mở ra ký ức truyền thừa!
Trần Trường An không dám tưởng tượng.
“Ngươi rất có thành ý, tới ăn cá nướng đi.”
Trần Trường An đưa cá chép rồng vừa nướng chín cho Giang Ngọc Thiền.
Giang Ngọc Thiền thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Không cần, tiền bối.”
Trần Trường An trừng mắt, “Có phải ngươi xem thường ta hay không?”
Giang Ngọc Thiền bị hoảng sợ, vội vàng nhận cá nướng: “Cảm ơn tiền bối.”
Lúc này, Trần Trường An mới mỉm cười.
“Tay nghề của bổn tọa vẫn không tồi, ăn cá xong, chúng ta sẽ bàn lại chuyện Trú Nhan tiên quả.”
Giang Ngọc Thiền run sợ ăn cá nướng.
Hương vị cá nướng rất ngon.
Giang Ngọc Thiền vốn không muốn ăn.
Nhưng sau khi ăn miếng thứ nhất, đôi mắt không khỏi sáng lên, muốn ăn thêm.
Bên cạnh, hai mắt Linh Bảo Nhi tỏa sáng, liếm nước miếng: “Thơm quá, cả thơm quá.”
“Sư phụ đại nhân, đồ nhi muốn ăn thêm cá nướng.”
“Y nha y nha.”
Lúc này, Cái Đuôi Nhỏ đang ôm hột mài răng đi vào, nàng ấy cũng muốn ăn cá nướng.
“Gấp cái gì, cá này còn chưa nướng chín.”
“Nhưng sư phụ đại nhân, đồ nhi đói bụng.”
Mũi nhỏ ngửi ngửi, Linh Bảo Nhi lại không nhịn được nhìn trông mong con cá nướng trong tay Giang Ngọc Thiền.
Cá nướng này rõ ràng là sư phụ đại nhân nướng cho nàng ấy và Cái Đuôi Nhỏ.
Sư phụ đại nhân thấy sắc quên đồ đệ, cho tỷ tỷ xinh đẹp, không yêu.
“Y nha y nha.” Cái Đuôi Nhỏ cũng gật đầu.
Trần Trường An gõ đầu Linh Bảo Nhi một chút.
“Còn dám nói hươu nói vượn, phạt ngươi ba ngày không ăn cơm.”
“Sư phụ đại nhân, thần thiếp biết sai rồi.”
Nói xong, Linh Bảo Nhi vội vàng che miệng lại.
Cái Đuôi Nhỏ bên cạnh thấy Linh Bảo Nhi chịu khổ, cười khanh khách không ngừng.
Trần Trường An trừng mắt nhìn Cái Đuôi Nhỏ một cái, sau đó dùng ngón trỏ, ngón tay nhấc Cái Đuôi Nhỏ lên.
“Cái Đuôi Nhỏ, rất buồn cười sao?”
“Y nha y nha.”
Cái Đuôi Nhỏ chớp mắt, cũng học Linh Bảo Nhi vội vàng che miệng.
Trần Trường An nhìn Cái Đuôi Nhỏ, cảm thấy vô cùng hoài nghi thân thể nhỏ bé như vậy sao có thể ăn hết những Trú Nhan tiên quả đó?
Giang Ngọc Thiền vừa ăn cá nướng, vừa nhìn Trần Trường An giao lưu với Linh Bảo Nhi, Cái Đuôi Nhỏ, thầy trò ở chung hòa hợp, hài hòa, không khỏi hiểu ý cười.
Đối với Trần Trường An, cũng dần dần không còn sợ hãi như vậy.
Đột nhiên, một mùi hương thần bí phát ra từ trên người Trần Trường An, bởi vì Trần Trường An cách nàng ấy cũng không xa, rất nhanh Giang Ngọc Thiền đã ngửi thấy.
Mà khi Giang Ngọc Thiền ngửi thấy mùi hương này, trong phút chốc, Giang Ngọc Thiền đang ăn cá run lên, động tác ăn cá đột nhiên im bặt, dường như đột nhiên nhớ lại ký ức phủ đầy bụi nhiều năm!
Nàng ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Trường An.
Đặc biệt là trong hai tròng mắt của Giang Ngọc Thiền, giờ phút này tràn ngập chấn động, thậm chí ở sâu trong đôi mắt nàng ấy, còn cất giấu hoảng sợ sợ hãi xưa nay chưa từng có!
Không sai, chính là hoảng sợ sợ hãi!
Ngay cả thân thể của nàng ấy, lúc này cũng không nhịn được mà run rẩy.
Mùi hương này, mùi hương này…
Giang Ngọc Thiền vốn phỏng đoán Trần Trường An là hóa thân của Thiên Đạo, hoặc là con trai Thiên Đạo.
Nhưng ngửi được mùi hương kia, trong lòng Giang Ngọc Thiền lập tức có đáp án!
Hiện giờ, cuối cùng Giang Ngọc Thiền cũng hiểu rõ vì sao Trần Trường An lại có một vùng Tiên Địa dưới hạ giới, thậm chí có thể dễ dàng giết chết Thanh Mao Quỷ Tiên tu vi tiên tướng cửu giai!
Thì ra hắn là!
Hắn là!
Ngay khi trong lòng sắp hô lên đáp án, giọng nói của Trần Trường An truyền đến.
“Ngươi không sao chứ?”
Lúc này, Trần Trường An đang giáo huấn Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ đã nhận ra sắc mặt Giang Ngọc Thiền không tốt, không khỏi mở miệng hỏi.
“Ta… ta… ta không sao.”
Giang Ngọc Thiền tận lực khắc chế sợ hãi trong lòng mình, nàng ấy không thể để Trần Trường An nhận thấy mình phát hiện thân phận của hắn.
Nếu không nhất định mình sẽ chết!
Cho dù mình có không ít át chủ bài bảo mệnh, sau lưng có tiên vực Huyền Vũ đứng đầu tiên gia làm chỗ dựa, vị trước mắt này cũng nhất định có thể giết nàng ấy!
Nhưng loại sóng to gió lớn trong lòng này, cùng với mùi hương thần bí trên người Trần Trường An toát ra càng ngày càng nồng đậm, dù Giang Ngọc Thiền tận lực khắc chế, nhưng cả người vận nhịn không được run rẩy, toàn thân trên dưới đều lạnh lẽo.
Ngay cả giọng nói cũng cực kỳ run rẩy.
Lúc này, đầu óc nàng ấy trống rỗng, chỉ có một đoạn ký ức đã phủ đầy bụi lại hiện về một lần nữa.
Giang Ngọc Thiền thân là thiên chi kiêu nữ của Giang thị nhất tộc, từ khi nàng ấy sinh ra, đã kế thừa truyền thừa tiên thống của Giang gia.
Còn giữa truyền thừa tiên thống kia, có một đoạn ký ức truyền thừa liên quan đến mùi hương thần bí này.
Thời đại hắc ám, Phù Đồ Ma Chủ, ma thân bất diệt!
Mà mùi hương thần bí này, đúng là phát ra từ trên ma thân bất diệt kia, muôn vạn tiên vực gọi là hương Loạn Thần.