Chương 140: Hương Loạn Thần, đột nhiên mở ra ký ức truyền thừa! (2)
Mười vạn năm trước, thời đại hắc ám kia, Phù Đồ Ma Chủ độc tôn thiên địa, trấn áp muôn đời, đặc biệt là hương Loạn Thần trên người hắn ta tràn ngập toàn bộ muôn vàn Ma Vực, trong truyền thừa tiên thống của mỗi tiên gia trong muôn vàn tiên vực đều có ghi lại.
Hắn… hắn… hắn không phải đã chết rồi sao?
Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này!
Mùi hương kia, nhất định là hương Loạn Thần không không sai!
Nhất định sẽ không sai!!!
Là hắn!
Nhất định là hắn!
Thời đại hắc ám, đó là thời đại khiến tất cả sinh linh trong muôn vàn tiên vực đều sợ hãi tuyệt vọng, chỉ là thông qua truyền thừa tiên thống, đã khiến Giang Ngọc Thiền luôn trấn định tự nhiên đột nhiên trở nên sợ hãi như thế.
Mà những tiên nhân đã chân chính trải qua thời đại hắc ám đó, nếu ngửi thấy mùi hương Loạn Thần này, bọn họ sẽ lộ ra biểu tình gì?
Nghe thấy Giang Ngọc Thiền nói không sao, Trần Trường An rất cạn lời.
Giang Ngọc Thiền, ngươi lừa ta chơi sao?
Hay là cho rằng mắt ta mù?
Chỉ cần không phải người mù, đều có thể trên vẻ mặt Giang Ngọc Thiền lúc này là sợ hãi không thể đè nén, mặt không chút máu, giọng nói phát run, thân thể cũng run rẩy.
Ngươi nói với ta, ngươi không có chuyện gì?
Trần Trường An không khỏi hỏi Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ bên cạnh: “Các ngươi lạnh không?”
Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ lắc đầu, rất ấm áp, độ ấm thích hợp, rất thích hợp để ngủ.
Bọn họ tò mò nhìn Giang Ngọc Thiền đang run rẩy.
Luôn cảm thấy Giang Ngọc Thiền hiện giờ rất kỳ quái.
Trần Trường An nhịn không được lại hỏi lần nữa.
“Giang Ngọc Thiền, ngươi thật sự không có việc gì?”
“Tiền… tiền bối, ta… ta còn có việc, đi… đi trước.”
Giang Ngọc Thiền cuống quýt cắn hai miếng hết cá nướng, run giọng nói.
Hương Loạn Thần, vị trước mắt này rất có khả năng là sự tồn tại vô thượng kia, chuyện trọng đại, nàng ấy cần nhanh chóng quay về tiên vực Huyền Vũ, báo việc này cho gia tộc!
Chỉ là hiện tại, nàng ấy càng lo lắng cho an nguy tính mạng của mình hơn.
“Đi rồi?”
Trần Trường An rất nghi hoặc: “Không phải ngươi muốn trao đổi Trú Nhan tiên quả sao?”
Mặt Giang Ngọc Thiền không có chút máu, toàn thân chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.
Đặc biệt là dung nhan tuyệt mỹ kia, lúc này nhìn qua trắng bệch như có bệnh, ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn Trần Trường An một cái cũng không có.
Dường như đang sợ hãi lo lắng khiến Trần Trường An nhận ra chuyện nàng ấy phát hiện ra thân phận của Trần Trường An!
Thì ra, thì ra lai lịch của tiền bối là như thế!
Khiến người ta không khỏi hít sâu một hơi, khủng bố như vậy!
“Tiền… tiền bối… nói… nói phải, trao đổi, trao đổi.”
Giang Ngọc Thiền vội vàng lấy nhẫn trữ vật trên ngón tay xuống, không hề nghĩ ngợi, xóa bỏ ấn ký tiên thức bên trên.
“Tiền… tiền bối, Tiên Khí, tiên dược, còn có tiên thạch trao đổi… đều ở trong này, cho ngài, cho ngài hết.”
Vẻ mặt Trần Trường An kỳ quái nhìn Giang Ngọc Thiền như phát bệnh, tiến lên chuẩn bị nhận nhẫn.
“Người… người… người không cần lại đây.”
Trần Trường An đi tới, Giang Ngọc Thiền sợ tới mức hoa dung thất sắc, liên tục lùi lại, cho rằng Trần Trường An muốn giết nàng ấy.
Cái Đuôi Nhỏ và Linh Bảo Nhi hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ đều rất nghi ngờ, chẳng lẽ sư phụ đại nhân làm gì vị tỷ tỷ xinh đẹp này sao?
(  ̄ △  ̄ ; )...
Trần Trường An cạn lời, rất muốn hỏi một câu.
“Mỹ nữ, có phải ta lớn lên rất xấu, dọa ngươi hay không?”
Nhưng ta thực sự xấu như vậy sao?
Sắc mặt Trần Trường An có chút khó coi.
Ngươi nói ta như nào cũng được.
Nhưng không thể nói ta lớn lên xấu!
Tốt xấu gì ta cũng nhận gương mặt này có thể mê hoặc muôn vàn thiếu nữ.
Đừng tưởng rằng ngươi lớn lên xinh đẹp là có thể tự cho là đúng!
Còn Giang Ngọc Thiền vốn bị Trần Trường An đi tới làm cho sợ tới mức hoa dung thất sắc, lúc này lại thấy Trần Trường An trầm mặt.
Trong lòng nàng ấy run rẩy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Ta muốn chết.”
Cảm xúc quá kích động, Giang Ngọc Thiền yếu ớt liếc mắt nhìn Trần Trường An một cái.
Đối mặt với sự tồn tại vô thượng này, gần như làm Giang Ngọc Thiền hít thở không thông, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất xỉu.
Trần Trường An: “...”
Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ: “...”
Nhìn Giang Ngọc Thiền ngất xỉu trên mặt đất, khóe miệng Trần Trường An giật giật, không nói gì.
Hắn không tự chủ được sờ lên mặt mình, lẩm bẩm.
“Ta lớn lên xấu như vậy sao?”
Giang Ngọc Thiền mới nhìn hắn một cái đã hôn mê, khiến Trần Trường An có một loại cảm giác nghi ngờ sâu sắc với bản thân mình.
Hắn không khỏi nhìn về phía Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ.
“Bảo Nhi, Cái Đuôi Nhỏ vi sư thật sự rất xấu sao?”
Linh Bảo Nhi chớp đôi mắt linh động, lắc đầu nói: “Sư phụ đại nhân, người không xấu chút nào.”
“Thật sự?”
Nàng ấy nghiêm túc gật đầu, “n ân!”
Cái Đuôi Nhỏ cũng gật đầu: “Y nha y nha.”