Chương 146: Không tìm được phu quân, ta còn chưa muốn chết!
Ngửi được mùi canh nồng đậm trong phòng Giang Ngọc Thiền hạ quyết định trong lòng: “Ta muốn nghe lời lão tổ tông nói.”
Sau đó, Giang Ngọc Thiền yếu ớt nói.
“Tiền tiền… bối.”
“Ừm, ngươi nói đi.”
“Canh kia uống khá ngon, có thể uống thêm một chén hay không?”
“Được.”
Trần Trường An mỉm cười, xem ra Giang Ngọc Thiền cũng phát hiện canh gà đen nhân sâm này có tác dụng với bệnh của nàng ấy, còn muốn uống thêm.
“Dưỡng bệnh quan trọng, uống ngon thì ngươi uống nhiều một chút, sau khi uống xong, chúng ta lại nói chuyện chính sự.”
“Nói chuyện chính sự sao, quả nhiên là quyết định giết ta, aizzz.”
Trong lòng Giang Ngọc Thiền thầm than một hơi, lại cũng chỉ có thể nhận mệnh, yên lặng gật đầu.
Tiếp đó, Giang Ngọc Thiền nhận mệnh chờ chết lại uống thêm một chén canh gà đen nhân sâm.
Còn may vị tồn tại vô thượng này hầm canh còn khá dễ uống.
Chết ở trong tay hắn, cũng là vinh hạnh của mình.
Dù sao cũng phải đã chết.
Vậy làm quỷ no đi.
Giang Ngọc Thiền vừa ăn canh, vừa nghĩ chuyện mình sắp chết rồi, bất tri bất giác, vành mắt nàng ấy đỏ, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, dáng vẻ sắp khóc.
╥ ﹏ ╥.
Thật sự phải chết sao?
Nhưng ta còn chưa tìm được phu quân, ta còn chưa muốn chết.
Trong Phi Tiên Sơn, miếu Trường Sinh.
Giang Ngọc Thiền đến từ tiên vực Huyền Vũ Tiên vừa chảy nước mắt, vừa uống canh gà đen nhân sâm.
Ở bên cạnh nàng ấy.
Linh Bảo Nhi, Cái Đuôi Nhỏ ngơ ngác nhìn nàng ấy.
Trần Trường An cũng ngơ ngác nhìn nàng ấy.
Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó nhìn về phía Trần Trường An, ánh mắt các nàng tỏ vẻ nghi ngờ.
Sư phụ đại nhân, có phải người thừa dịp chúng ta vừa mới tu luyện, làm cái gì với vị tỷ tỷ xinh đẹp này hay không?
Ánh mắt hoài nghi của Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ, khiến Trần Trường An có cảm giác rất áy náy.
Nhưng nghĩ lại, ta mẹ nó rõ ràng chưa làm cái gì cả.
Sao phải có cảm giác áy náy?
Trần Trường An thở dài một hơi.
Hắn vốn dĩ cho rằng bệnh của Giang Ngọc Thiền, uống canh gà đen nhân sâm có thể có chút tác dụng.
Nhưng hiện tại xem ra, hình như không chỉ vô dụng, còn làm bệnh tình nàng ấy tăng thêm.
Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Trường An có chút cảm giác áy náy.
“Khụ khụ… Giang Ngọc Thiền, canh gà đen nhân sâm này nếu không ngươi vẫn đừng uống.”
Lúc này, Giang Ngọc Thiền đã uống xong chén gà đen nhân sâm cuối cùng, nàng ấy khóc lóc nấc no một cái, sau đó lau nước mắt.
Dáng vẻ hai mắt đẫm lệ mông lung, yếu ớt đáng thương, nàng ấy nhận mệnh nói.
“Tiền bối, canh uống xong rồi, chúng ta làm chính sự đi.”
Trần Trường An ho nhẹ, tỏ vẻ rất hoảng.
Dáng vẻ này của ngươi, nói như vật rất dễ dàng khiến Linh Bảo Nhi, Cái Đuôi Nhỏ và nhóm quan lão gia ở đây hiểu nhầm.
“Phải, nên nói chính sự rồi.”
Biểu tình của Trần Trường An nghiêm túc, giơ tay lên một chiêu, ba Trú Nhan tiên quả còn treo trên gốc Trú Nhan tiên thụ trong miếu hóa thành tia sáng tiến vào phòng.
“Ba Trú Nhan tiên quả này, Tiên Khí, tiên dược, còn có cái gì tiên thạch kia, ngươi định trao đổi như thế nào?”
Giang Ngọc Thiền ngẩn ra, nhưng dáng vẻ yếu ớt đáng thương kia làm người khác rất đau lòng.
Trong lòng Trần Trường An thầm nghĩ.
“Đừng tưởng rằng ngươi lớn lên xinh đẹp, ngươi có bệnh, ngươi khóc, ngươi giả vờ đáng thương, là có thể đưa thiếu tiền, Trú Nhan tiên quả này giá trị bao nhiêu, nhất định ngươi cũng biết.”
Sau đó, Trần Trường An mở miệng nói.
“Giá thị trường của Trú Nhan tiên quả ở thượng giới, bổn tọa cũng biết rõ, ngươi nên đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, nếu lần này hợp tác vui vẻ, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác.”
Giang Ngọc Thiền trầm mặc, nàng ấy vốn tưởng rằng Trần Trường An đùa giỡn nàng ấy.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Trần Trường An, dường như không giống như đùa giỡn nàng ấy.
Đặc biệt là hắn thân là Phù Đồ ma chủ, sao có thể đùa giỡn cùng nhân vật nhỏ bé như nàng ấy.
Giang Ngọc Thiền yếu ớt nói: “Tiền bối, đây là chính sự mà người nói?”
Trần Trường An nghi hoặc.
“Nếu không thì sao? Ngươi hạ giới tới Phi Tiên Sơn còn không phải vì mục đích này sao?”
“Người không giết ta sao?” Giang Ngọc Thiền do dự một chút, mới mở miệng nói.
“Sao ta phải giết ngươi?” Trần Trường An tỏ vẻ rất khó hiểu.
Vẻ mặt Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ cũng rất nghi hoặc.
“Mỹ nữ tỷ tỷ, đúng vậy, sư phụ đại nhân không có chuyện gì sao lại muốn giết ngươi?”
Giang Ngọc Thiền nhìn về phía Trần Trường An, giờ phút này nàng ấy thấy ánh sáng sống sót, nàng ấy có lẽ có thể không cần chết!
Nàng ấy rất kính nể, đứng dậy từ trên giường, nói với Trần Trường An: “Tiền bối, ta có thể phát lời thề đại đạo, nhất định không tiết lộ thân phận của người ra bên ngoài, một khi tiết lộ bất cứ tin tức gì và thân phận của người, ta sẽ bị đại đạo mạt sát, hồn phi phách tán, còn mong tiền bối tha ta một mạng!”