Chương 147: Tiền bối, nên làm chính sự!
Nghe Giang Ngọc Thiền nói, Trần Trường An lập tức híp mắt, lập tức nghĩ đến mình mang Trường Sinh thể.
Nghe lời này của Giang Ngọc Thiền, chẳng lẽ Trường Sinh thể của mình không chỉ ở hạ giới bị vô số người thèm nhỏ dãi.
Chẳng lẽ ở thượng giới cũng vậy?
Thịt Trường Sinh của ta, được hoan nghênh như vậy sao?
Trần Trường An thở dài một hơi, nói với Giang Ngọc Thiền.
“Nói như vậy, không ít người ở thượng giới đều tìm bổn tọa.”
Giang Ngọc Thiền gật đầu.
Nhưng ở chỗ Giang Ngọc Thiền, lý giải thành nếu những người trong muôn vàn tiên vực đó biết tin tức của hắn, nhất định sẽ liên hợp lại đối phó hắn.
Tuy rằng không biết vị tồn tại vô thượng này chạy thoát như thế nào.
Nhưng hiện giờ ẩn thân ở Phi Tiên Sơn, tất nhiên thực lực còn chưa khôi phục đỉnh cao.
Một khi gặp người của muôn vàn tiên vực vây sát, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Tưởng tượng như vậy, Giang Ngọc Thiền càng thêm tràn ngập khâm phục với Trần Trường An.
Tiền bối không hổ là Phù Đồ ma chủ trấn áp một thời đại, tuy rằng hung ác tàn bạo, tàn sát hàng tỉ sinh linh của muôn vàn tiên vực, nhưng mưu tính sâu xa, lại nghĩ tới ẩn thân hạ giới, cũng khó trách có thể sống đến bây giờ.
Nếu không phải mình trời xui đất khiến đi vào đại lục Cửu Châu, lại có truyền thừa tiên thống đỉnh cấp của Giang gia, nếu không, những truyền thừa tiên thống tương tự còn chưa thể phát hiện ra thân phận của tiên bối, còn đều cho rằng Phù Đồ ma chủ đã chết trong dòng sông lịch sử.
Còn Trần Trường An, hắn thấy Giang Ngọc Thiền gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: “Không ngờ ở thế giới, tình cảnh của ta còn nguy hiểm hơn trong tưởng tượng, người hạ giới muốn ăn thịt ta thì thôi đi, tiên nhân trên thượng giới cũng muốn ăn thịt ta, còn may hiện tại ta có lĩnh vực vô địch, nếu không cửu thiên thập địa, thật sự sẽ không có nơi cho ta dung thân.”
Vốn khi chưa có hệ thống, suy nghĩ của Trần Trường An rất đơn giản, đó là định dựa vào Trường Sinh thể tránh ở một xó xỉnh nào đó trong đại lục Cửu Châu mong chờ thành tiên.
Nhưng hiện tại xem ra, thành tiên cũng là một đường chết, hắn thật đúng là nhóc con đáng thương nhất cửu thiên thập địa này.
Trần Trường An lạnh nhạt cười, nói với Giang Ngọc Thiền.
“Nếu đã biết thân phận của bổn tọa, vậy tiết lộ ra ngoài cũng không sao, nếu bọn họ muốn tới, để bọn họ hạ giới tới Phi Tiên Sơn tìm bổn tọa là được.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng Giang Ngọc Thiền dao động.
Chẳng lẽ thực lực của tiền bối đã khôi phục?
Nhưng nghĩ lại, trong lời tiền bối nói có ẩn ý, là đang uy hiếp nàng ấy.
Tuy rằng không biết tiền bối làm cách nào mà có thể tránh ở hạ giới, nhưng nàng ấy biết rõ những tiên vực chi chủ trên thượng giới căn bản không thể đi xuống hạ giới.
Cũng có lẽ là thực lực của tiền bối đã khôi phục.
Nhưng nếu thực lực của tiền bối đã khôi phục, sao có thể còn tránh ở hạ giới, chỉ sợ đã sớm giết lên muôn vàn tiên vực trên thượng giới rồi.
Đúng vậy!
Nhất định là tiền bối đang thử nàng ấy!
Nhất định là đang uy hiếp nàng ấy!
Nếu tiền bối biết nàng ấy có tâm tư khác, nhất định sẽ giết nàng ấy trừ hậu hoạn!
Giang Ngọc Thiền không chút do dự, phát lời thề đại đạo.
“Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ chứng giám, Giang Ngọc Thiền ta lập lời thề đại đạo, nếu sau này dám tiết lộ bất cứ tin tức gì về tiền bối, sẽ bị trời tru đất diệt, hồn phi phách tán!”
Oanh!
Trên chín tầng trời, một tia thiên lôi màu tím rơi xuống, rơi xuống miếu Trường Sinh.
Sau đó ẩn vào giữa mày Giang Ngọc Thiền, đây là lời thề đại đạo, ràng buộc Giang Ngọc Thiền.
Một khi nàng ấy có bất cứ suy nghĩ nào về việc nói ra thân phận của Trần Trường An, sẽ bị đại đạo mạt sát trong nháy mắt.
Đại đạo vô tình, mà lời thề đại đạo này là lời thề độc nhất trong muôn vàn tiên vực!
Cho dù là tiên vực chi chủ phát lời thề đại đạo cũng không dám cãi lời.
“Tiền bối, ta đã phát lời thề đại đạo, tuyệt đối không tiết lộ thân phận của tiền bối.”
Giang Ngọc Thiền cung kính nói: “Còn mong tiền bối tha mạng.”
Trần Trường An đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi, có muôn vàn ngôn ngữ không biết nói ra như thế nào, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
“Giang Ngọc Thiền, ta thật sự ngất với ngươi mất.”
Hắn còn định để Giang Ngọc Thiền này tiết lộ thân phận của hắn ra ngoài, như vậy có thể khiến vô số tiên nhân hạ giới.
Đó chính là cơ hội tốt để thu hoạch giá trị lĩnh vực đấy.
Ta cũng không kêu ngươi hạ lời thề đại đạo, sao ngươi phải hạ lời thề đại đạo?
Giá trị lĩnh vực của ta.
Trần Trường An cảm thấy trong lòng đang nhỏ máu.
Trần Trường An nghiêm túc nhìn Giang Ngọc Thiền, ban đầu hắn cho rằng bệnh của Giang Ngọc Thiền cũng không nhẹ, nhưng hiện tại Trần Trường An chỉ có một ý niệm.
Nàng ta bệnh nguy kịch, đưa vào động phòng.
Không không không, đây là nói sai, suy nghĩ của Trần Trường An là bệnh nguy kịch, đưa ra khỏi Phi Tiên Sơn, tuyệt đối không có chút suy nghĩ không an phận nào khác.
…