Chương 183: Tiếng tim đế vương đập, kinh hãi thịnh hội Cửu Châu!
Trần Trường An quá khẩn trương, tiếng tim đập rất nhanh rất vang, khiến hắn căn bản không khống chế được, nếu để hai đồ nhi ngoan nghe được thì quá mất mặt.
Hắn nghĩ một lát, vội vàng sử dụng "Đặc hiệu max điểm", lập tức, từ Trần Trường An trong cơ thể truyền lại ra tiếng tim đập, dường như đá lớn va chạm vào thần chung, lại như sóng lớn va chạm đá ngầm, truyền khắp toàn bộ thịnh hội Cửu Châu!
Dưới tiếng tim đập kia, sắc mặt tất cả tu sĩ đều thay đổi, biểu tình vô cùng hoảng sợ!
Trần Trường An, hắn rốt cuộc là sự tồn tại khủng bố cỡ nào?
Tiếng bang bang phát ra từ trong thân thể, càng khiến người ta cảm thấy kinh hãi gan nhảy, ngăn chặn khí thế của tất cả các tu sĩ, khiến pháp lực trong cơ thể bọn họ không thể lưu thông, giống như hàng tỉ tòa sơn nhạc trấn áp trên người bọn họ, khiến cho bọn họ hít thở không thông, hoàn toàn không thở nổi một hơi!
Thật là đáng sợ!
Dường như là tiếng đại đạo nổ vang trong máu thịt Thần Vương Tiên Đế phát ra.
Loại thanh âm khủng bố này, quả thực như sấm bên tai, khiến cho trái tim tất cả tu sĩ như bị một bàn tay to vô hình nắm chặt, khó chịu, tuyệt vọng, dường như ngừng đập!
Toàn bộ thịnh hội Cửu Châu, không ai nói chuyện, ngay cả tiếng hít thở cũng ngừng lại, toàn trường tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ!
Qua một hồi lâu, tiếng tim đập kịch liệt do Trần Trường An khẩn trương quá độ cuối cùng cũng ổn định lại, dần dần khôi phục bình thường.
Thanh âm bang bang đáng sợ giữa trời đất cuối cùng cũng dừng lại.
Toàn bộ thịnh hội Cửu Châu, sau khi tiếng bang bang đáng sợ kia ngừng lại, tất cả tu sĩ cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sắc mặt tất cả tu sĩ trắng bệch, khí huyết kích động, khó có thể bình ổn.
Càng có không ít người, trực tiếp té ngã trên mặt đất, há to mồm để thở.
(; ´ ༎ ຶ Д ༎ ຶ `)...
“Cảm giác vừa rồi mình sẽ chết.”
“Không sai, thì ra đây là sự đáng sợ, khủng bố tuyệt luân của tiền bối, thật sự là quá dọa người rồi!”
"Mới chỉ là uy thế tiền bối phát ra đã khiến không ai có thể ngăn cản, không thể thừa nhận, nếu tiền bối ra tay, thì sẽ khủng bố cỡ nào? Chỉ sợ toàn bộ thịnh hội Cửu Châu cũng không có ai có thể ngăn cản!”
“...”
Trên thịnh hội Cửu Châu, vô số tu sĩ hoảng sợ chấn động bàn luận.
Phía trên vòm trời, Trần Trường An không biết mình đã khiến tất cả tu sĩ ở thịnh hội Cửu Châu kinh hãi, trong lòng hắn âm thầm cổ vũ.
“Không cần sợ, không cần sợ, một thịnh hội nho nhỏ, ta không chút khẩn trương.”
Sau đó, Trần Trường An hít sâu một hơi, biểu tình thản nhiên, ra lệnh cho giao long tiến vào thịnh hội Cửu Châu.
Sau khi Trần Trường An đã đến, thịnh hội Cửu Châu 300 năm một lần cuối cùng cũng vén màn che!
Thịnh hội Cửu Châu 300 năm một lần, sau khi Trần Trường An đến, cuối cùng cũng mở màn!
Sau khi thịnh hội bắt đầu, một vùng náo nhiệt, chín vị châu chủ, cường giả tụ tập, tiên nhạc tề minh, các loại linh cầm thụy thú xuất hiện.
Xung quanh Long Hoàng cổ hồ, cung điện thành phiến, có kỳ hoa nở rộ, linh dược đầy đất, linh vụ mờ mịt, có tiên hạc và Thanh Loan bay múa, viên hầu bưng thức ăn đến rót rượu.
Sắc mặt Trần Trường An thản nhiên, đi giữa thịnh hội Cửu Châu, thịnh hội như thế đúng là làm người ta ngạc nhiên.
Bên cạnh, là Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ, lén nhìn hai bên, cũng vô cùng tò mò với thịnh hội Cửu Châu này, cuối cùng, là Tiểu Hắc hóa thành nhân thân đi theo, vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn phía trước, theo sát sau đó.
Trên thịnh hội, vô số người đều đang chú ý Trần Trường An, hắn không thể nghi ngờ là nhân vật tiêu điểm của toàn bộ thịnh hội.
Nhưng lại lo lắng tình huống trên thượng giới, chậm chạp không có tu sĩ dám tiến lên bắt chuyện.
Chỉ là trong vô số tu sĩ ở thịnh hội Cửu Châu, rất nhiều tu sĩ đều dùng một loại ánh mắt kính ngưỡng sùng bái nhìn hắn.
Đương nhiên, có lẽ là bởi vì thanh âm phát ra từ trong cơ thể Trần Trường An, khiến tất cả mọi người kinh sợ.
Khiến cho bọn họ nhận thức được sự đáng sợ của Trần Trường An.
Một nhân vật tuyệt thế như vậy, một cường giả như thế, không phải ai cũng dám đi lên làm quen.
Thứ nhất là thân phận không đủ, thứ hai là lo lắng tiên nhân trên thượng giới biết được, đến lúc đó tìm bọn họ gây phiền toái.
“Tiền bối, người tới rồi.”
Một thanh âm vui vẻ truyền đến, chỉ thấy A Miêu mặc váy ngọc, đoan trang tú khí, đi về phía Trần Trường An.
Ở bên cạnh nàng ấy, là Bạch Nguyệt và Thiên Hồ Yêu Hoàng, còn có một nam tử áo tím, khuôn mặt uy nghiêm, dung mạo có vài phần tương tự A Miêu.
Mặt Trần Trường An không chút biểu tình, lúc này mới cười nhạt một cái.
Trên thịnh hội Cửu Châu này, cuối cùng cũng có một người quen.
“A Miêu, đã lâu không gặp.”
“Bái kiến tiền bối.”
Bên cạnh, đám người Bạch Nguyệt và Thiên Hồ Yêu Hoàng cung kính.