Chương 184: Thánh chủ Phượng Vân, Minh Hà!
Bên cạnh Trần Trường An, Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ nháy mắt, thấy người quen, trong lòng cũng dần thả lỏng lại, cắt ngang tiếp đón.
Trần Trường An cười nói: “A Miêu, không giới thiệu người bên cạnh ngươi một chút sao?”
Bên cạnh A Miêu, là chủ nhân Vụ Châu, nghe xong vội vàng tươi cười, chắp tay thi lễ nói: “Tại hạ Nam Cung Thiên Vấn, chủ nhân Vụ Châu, cũng là cha của A Miêu, nghe nói A Miêu ở Thập Vạn Đại Sơn có tiền bối chiếu cố, tại đây nói lời cảm tạ tiền bối.”
Trần Trường An xua xua tay: “Cũng không có gì.”
Rất nhanh, Linh Hải, Linh Thanh Sơn và một đám trưởng lão Cửu Kiếm tông vội vàng đi vào, bái kiến Trần Trường An.
Mọi người thấy Trần Trường An nói chuyện vui vẻ với chủ nhân Vụ Châu và các trưởng lão Cửu Kiếm tông, bọn họ cũng dần yên lòng, có tu sĩ to gan, tiến lên chào hỏi Trần Trường An.
Trần Trường An cũng không phải loại người lạnh lùng bất cận nhân tình, tuy ở trong lòng chúng tu sĩ là một vị cao nhân tuyệt thế mạnh mẽ, nhưng hiện giờ xuất hiện tại trên thịnh hội Cửu Châu này, có vẻ hiền hoà thân thiện hơn nhiều.
Đặc biệt là chủ nhân Vụ Châu, Nam Cung Thiên Vấn nói chuyện làm quen với Trần Trường An, những châu chủ khác cũng tiến lên nói chuyện với nhau, các cường giả, nhân vật Luyện Hư bán tiên cũng không ít.
Chậm rãi, sau khi không ít đại nhân vật đón chào, Trần Trường An lúc này có vẻ được trăng sao vây quanh, vô số tu sĩ chú ý.
Dù sao Trần Trường An trước mắt cũng là cao nhân tuyệt thế một chưởng diệt tiên, nếu có thể kết giao với hắn, cũng coi như tới thịnh hội Cửu Châu này không vô ích,
Đối mặt với vô số đại nhân vật vây quanh, Trần Trường An cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
Dù sao thân là một tử trạch, đây vẫn là lần đầu hắn trải qua trường hợp trăng sao vây quanh.
Trên thịnh hội, đương nhiên càng có vô số đại nhân vật đều chú ý Trần Trường An, toàn bộ thịnh hội Cửu Châu đều ồn ào náo nhiệt!
Cũng may lúc này, có người tới giải vây cho Trần Trường An.
Đây là một nữ tử, nàng ấy vấn cao tóc, phía trên cắm trâm ngọc Cửu Loan, càng có yên hà buông xuống.
Nữ tử này, nàng ấy đoan trang thánh khiết, mỹ lệ xuất chúng, dáng vẻ nổi bật, chính là thánh chủ Minh Hà của Phượng Vân cổ phái, là người chấp chưởng Quý Châu, chủ nhân đỉnh Quý Châu.
Nàng ấy mỉm cười: “Chư vị, nếu tiền bối đã đến, vậy mời nhập tòa đi.”
Cường giả quay về chỗ của mình trên bàn ngọc.
“Tiền bối, mời bên này.”
Thánh chủ Phượng Vân mỉm cười, dẫn đường cho Trần Trường An.
Trần Trường An cười nhạt, nhìn thánh chủ Phượng Vân chăm chú vài lần, vừa nghe mọi người nói chuyện với nhau, cũng biết nữ tử đoan trang mỹ lệ trước mắt này là Minh Hà, là người có quan hệ thân mật với lão già sư phụ nhà hắn.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Nữ nhân này nhìn qua cũng không tệ lắm, lão già sư phụ nhà hắn vẫn rất lợi hại.”
Trần Trường An vốn định nói chuyện hai câu với thánh chủ Phượng Vân này, nhưng thấy mọi người đợi hắn, tạm thời cũng không định nói chuyện với nhau.
Trên thịnh hội, Trần Trường An và Linh Bảo Nhi, Cái Đuôi Nhỏ cùng Tiểu Hắc ngồi vị trí trên cùng của thịnh hội, xung quanh toàn là kẻ mạnh một vùng, chúa tể một châu, hoặc là kỳ nhân dị sĩ của đại lục Cửu Châu, địa vị thân phận siêu việt.
Còn Trần Trường An, sắc mặt hắn thản nhiên, ánh mắt thâm thúy, nhìn toàn bộ thịnh hội, cho người ta một loại hình tượng cao thâm khó đoán, lại không ai dám có chút coi khinh hắn.
Ngược lại, trong ánh mắt nhìn lên, chỉ có cung kính, không có thần sắc khác.
Danh hiệu "Đánh Khắp Thiên Hạ Không Đối Thủ" của Trần Trường An hiện giờ đã nổi danh lừng lẫy khắp đại lục Cửu Châu, không ai không biết, không ai không hiểu, thậm chí có vô số người phỏng đoán, chỉ sợ Trần Trường An một chưởng diệt tiên, chiến lực nghịch thiên như thế, chính là sự tồn tại mạnh nhất đại lục Cửu Châu!
Trên thịnh hội, ăn uống linh đình, nói chuyện bàn luận, có tiên nhạc hát vang, có giai lệ Cửu Châu nhẹ nhàng uốn lượn, dâng lên các loại trân hào mỹ nhưỡng.
Trần Trường An cười nhạt, ăn mỹ thực trên thịnh hội, sau đó uống một ngụm rượu ngon.
Trân hào rượu ngon trên thịnh hội này, chính là thứ Phi Tiên Sơn không có.
Trong lòng không khỏi cảm khái mình tới đúng nơi rồi.
Lúc này, thánh chủ Phượng Vân mỉm cười, bưng chén rượu lên kính rượu Trần Trường An.
“Lần thịnh hội này, cảm tạ tiền bối đại giá quang lâm.”
Trần Trường An mở miệng: “Nếu thịnh hội Cửu Châu đã mời bổn tọa, bổn tọa đươnh nhiên nên tới một chuyến diện kiến quần hùng tuấn kiệt của Cửu Châu.”
Bên cạnh, Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ rất thành thật, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, cũng không còn khẩn trương như khi vừa mới đến.
Bên cạnh, có cường giả cảm kích: “Nếu không phải lần này tiền bối diệt Thanh Mao Quỷ Tiên, toàn bộ Quý Châu sẽ rơi vào cảnh sinh linh đồ thán, đặc biệt là tu sĩ Quý Châu, đều vô cùng cảm kích tiền bối!”