Chương 52: Ta nên lấy gì để cảm tạ các ngươi, chiến hữu của ta ? (3) Chương 52: Ta nên lấy gì để cảm tạ các ngươi, chiến hữu của ta ? (3)
Phần tàn nhẫn, sự quả quyết này, làm cho hai người toàn thân nổi da gà.
“Bịch.”
Ném thi thể đi, Trần Vũ lại nhấc lên người đang nôn mửa, hỏi: “Ai phái các người vào đây.”
“Ọe… Tôi. . . Tôi nói… Ọe… Ngươi có thể tha cho ta sao?”
“Có thể.” Trần Vũ khẳng định gật đầu.
“Ta. . . Ta không tin…”
“Phốc phốc!”
Đường đao xuyên qua, Trần Vũ một cước đá bay thi thể: “Không tin liền chết.”
“Đông.”
Thi thể rơi xuống đất, huyết sắc dâng trào…
Sau đó Trần Vũ đi đến trước mặt người cuối cùng, giơ lên đường đao: “Nói, ai.”
” Chủ tịch của tập đoàn Nhạc Duy.” Người cuối cùng nhanh chóng trả lời: “Là hắn để chúng tôi tới.”
“Tập đoàn Nhạc Duy…” Trần Vũ nhắm hai mắt lại.
Tập đoàn Nhạc Duy.
Trần Vũ có biết về tập đoàn này.
Là xí nghiệp nổi danh của thành phố Thanh Thành.
Chuyên về mảng thể dục thể thao, bán lẻ vào các hạng mục an ninh.
Chủ tịch tập đoàn tên là Nhạc Duy.
Cũng là một trong những nhà đầu tư của quảng trường【341B Thời Không Môn 】.
Nhớ lại được đến đây, Trần Vũ sắc mặt hơi khó coi: “Ông ta làm gì phải bắt tôi?”
“Không biết. . . Đừng! Đừng động thủ! Tôi thật không biết !” Giọng nam nhân trở nên nghẹn ngào: “Bên trên chỉ thị là để cho chúng tôi theo dõi cậu, nhìn. . . Nhìn xem cậu có bí mật gì. . .”
“Bí mật. . .”
Trần Vũ nhíu mày suy tư.
‘Võ giả cấp 2 không tính là nhân vật bình thường.’
‘Dù sao hiệu trưởng của trường trung học Nhị Trung cũng chỉ là võ giả cấp 2 đỉnh phong mà thôi. . .’
‘Có thể sai khiến một võ giả cấp 2 theo dõi bí mật của mình. . .’
‘Điều này cho thấy bọn họ đã phát hiện ra một bộ phận bí mật của mình.’
‘Đồng thời bọn hắn cảm thấy cái gọi là bí mật này rất trọng yếu. . .’
Trần Vũ bảo trì giơ cao đường đao tư thế, sắc mặt âm tình bất định.
‘ Về việc bị【 nguyền rủa 】 thì mình chưa hề tiết lộ qua. . .’
‘Nhưng mà những sự việc liên quan đến【 nguyền rủa 】quá nhiều, mình rất khó phòng bị chu đáo.’
‘Như vậy. . .’
Mạch suy nghĩ của Trần Vũ dần dần rõ ràng.
‘Là thực lực tăng lên quá nhanh sao?’
‘Mình sợ gây nên sự chú ý người khác cho nên tại trước kỳ thi tốt nghiệp trung học vẫn giấu kín. Chưa hề thể hiện qua thực lực ở ngoài bao giờ.’
‘Chỉ có. . .’
‘Chỉ có lúc tự khảo nghiệm thực lực của mình ở trong võ quán .. .’
“. . .”
“Thì ra là thế.”
Tinh quang lấp lóe trong mắt Trần Vũ: “Vì một nguyên nhân nào đó đưa tới sự hoài nghi của nhà đầu tư ‘ quảng trường Thời Không Môn ‘—— tập đoàn Nhạc Duy. Sau đó tra ra số liệu khảo nghiệm tố chất thân thể của mình.”
‘Mặc dù mình đã xóa bỏ toàn bộ. Nhưng những dụng cụ ghi chép số liệu kia rất dễ dàng bị nhân viên chuyên nghiệp phục hồi như cũ.’
‘Thế nhưng là. . .’
‘Võ giả ra vào dị cảnh nhiều như vậy, tập đoàn Nhạc Duy làm sao lại hoài nghi đến trên đầu của mình?’
Suy tư một lúc, Trần Vũ nhìn thấy nam nhân ăn mặc đầy đủ trang phục phòng hộ, vỗ đầu một cái.
“Đúng rồi!”
“Là phóng xạ!”
‘Những người khác vì phòng ngừa siêu lượng phóng xạ, sẽ thường xuyên đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.’
‘Mà mình chưa từng đi qua bệnh viện. . .’
‘Đem danh sách những người tiến vào dị cảnh so sánh với danh sách kiểm tra sức khoẻ ở bệnh viện, ngoại trừ người chết, liền chỉ còn lại mình là đặc thù nhất. . . .’
Trần Vũ đưa tay gãi gãi bên tai, tắc lưỡi: “Đồ chó hoang, khó lòng phòng bị a.”
Đem chân tướng phỏng đoán được tám chín phần mười, một lần nữa lực chú ý của Trần Vũ đặt ở trên thân tù binh, tiếp tục hỏi: “Nếu chỉ là theo dõi tôi, tại sao lại đột nhiên đổi bắt cóc?”
“Bị cậu phát hiện, chỉ có thể chấp hành nhiệm vụ thứ cấp.”
“Nếu như bắt cóc thành công liền sẽ đưa tôi đến chỗ tổng giám đốc của các người phải không.”
“Hẳn. . . Hẳn là. . .” Nam nhân chần chờ: “Đội trưởng biết được nhiều sự tình hơn chúng tôi.”
” Cấp trên các người ở đâu.”
“A!” Nam nhân giật mình: “Cậu. . . Cậu muốn làm gì!”
“Thế giới hiện thực có rất nhiều người, quá phức tạp, không thích hợp mang tù binh đi. Cho nên cấp trên các người chỉ có chờ bên trong dị cảnh này.” Trần Vũ ánh mắt bình tĩnh: “Nói cho tôi, ở đâu.”
“. . .” Nam nhân trầm mặc.
Trần Vũ thì chậm rãi giơ lên đường đao: “Kiên nhẫn của tôi có hạn.”
“. . . Tôi nói, cậu sẽ thả tôi đi sao?”
“Chắc chắn thả.” Trần Vũ gật đầu: “Ngươi chỉ là cái tiểu lâu la. Mà lại ta tha ngươi đi, tập đoàn Nhạc Duy cũng sẽ không cho ngươi có quả ngon để ăn. Ta giết hay ngươi không không quan trọng.”
Nghe vậy, nam nhân cảm giác cũng không còn lựa chọn nào khác, liền nói ra vị trí cấp trên của mình.
Trần Vũ lại hỏi: ” Cấp trên các người có thực lực gì?”
” Võ giả cấp 3.”
“Nơi đó còn có những người khác sao?”
“Không rõ ràng. . .”
Tỉ mỉ hỏi thăm hết thảy có khả năng hỏi thăm,Trần Vũ thu hồi đường đao, khoát khoát tay: “Cút đi.”
“. . . Tạ ơn.”
Bái một cái thật sâu, nam nhân quay đầu liền chạy.
“Chậm rãi.”
“A?” trái tim của nam nhân đột nhiên ngừng, mồ hôi lạnh cuồn cuộn mà xuống: “Ngài. . . Ngài đổi ý rồi?”
“Không phải. Trước khi đi liền muốn hỏi ngươi một chút có thể hay không lại suy yếu ta một lần?”
Nam nhân: “? ?”