Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 66: Sinh tử một đường (5) Chương 66: Sinh tử một đường (5)

Chương 66: Sinh tử một đường (5) Chương 66: Sinh tử một đường (5)


Mang theo những trang bị này, Trần Vũ đi xuyên qua đám đông muốn tìm kiếm thân ảnh của Kỳ tỷ.
Nhưng cho đến khi thị trưởng bắt đầu phát biểu động viên, hắn cũng không tìm được Kỳ tỷ.
Thật sự là nhiều người quá…
“Các đồng chí.” Thị trưởng lên đài, cầm qua Microphone, bắt đầu nói với các võ giả, lời ít mà ý nhiều: ” Tôi làm Thị Trưởng của thành phố Thanh Thành được gần ba năm. 960 ngày và đêm tôi các đồng chí cùng nhau chăm chỉ rèn luyện, cùng nhau xây dựng nên tòa thành như hiện nay. Bây giờ, thú triều sắp tới, tôi nguyện dùng máu thịt của mình, cùng với các đồng chí bảo vệ tôn nghiêm của tòa thành này!”
Dứt lời, ông ta xé bỏ áo sơ mi trắng, mặc vào một bộ áo giáp đặc biệt, giơ cao một thanh trường kiếm: “Tất cả! Nghiêm!”
“Ba!”
Dưới đài, mấy ngàn võ giả cũng nhao nhao ngồi thẳng.
Nhận lấy ảnh hưởng của bầu không khí thành kính này, Trần Vũ cũng thẳng tắp sống lưng của mình.
“Vì nhân loại!” Thị trưởng khàn giọng hét: “Vì Thanh Thành! Lên tường thành!”
“Rống!”
Mấy ngàn võ giả gào thét đi theo thị trưởng leo lên tường thành.
Không muốn đi, bị người phía sau cầm súng chĩa vào, cũng đành phải kiên trì tiến lên.
Tường thành thành Thanh Thành cao tới hơn hai mươi mét.
Chiều rộng cũng hơn mười mét.
Mấy ngàn người tản ra, không gian thoáng đãng mà nghiêm trang.
Trần Vũ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, tựa ở đầu trên tường thành hút một điếu thuốc, nhìn cánh đồng hoang vu bên ngoài thành, gió đêm thổi phần phật.
Hắn chuẩn bị hút xong điếu thuốc này liền bắt đầu tìm kiếm tung tích của Kỳ tỷ.
Kỳ tỷ đối với Trần Vũ rất tốt, nếu có cơ hội chạy trốn, hắn sẽ mang nàng theo cùng.
“Chàng trai, có thể cho lão già này một điếu thuốc được không?”
Lúc này, một ông lão chỉ còn một bên mắt tiến đến bên cạnh Trần Vũ rồi hỏi.
“Cái này sao?” Trần Vũ lắc lắc điếu thuốc lá trong tay.
“Đúng.”
“Cho ông.”
“Tạ ơn ha.” Độc nhãn lão nhân dùng bật lửa của Trần Vũ nhóm lửa hút thuốc, hít sâu một hơi: “Cảm giác này thật là quá tuyệt vời.”
“Ừm.” Gật gật đầu, Trần Vũ cũng không đáp lời.
Hắn vẫn còn đang suy nghỉ làm thế nào để cứu được người nhà trong tình cảnh cửu tử nhất sinh như bây giờ.
“Chàng trai, nhìn cậu không lớn lắm à?”
“Ừm.”
“Còn trẻ như vậy thì đã là võ giả cấp một, hẳn là có thể rút lui với các học sinh mà.”
Trần Vũ quay đầu: “Người trưởng thành không phải là không thể rút lui sao?”
“Đương nhiên là có thể.” Ông lão phun ra một đoàn khói: ” Bản chất của việc rút lui chính là hi sinh đại đa số người bình thường để bảo toàn những anh tài và nhân tài có tiềm lực của loài người. Dù cho là người trưởng thành, chỉ cần có thiên phú tốt, muốn đi liền có thể đi.”
“Vậy sao…” Trần Vũ gảy gảy làn khói, từ chối cho ý kiến.
“Xem ra là cậu không muốn đi phải không?”
“Chỉ là không muốn đi một mình.”
“A.” Lão nhân nhíu mày: “Vậy là cậu muốn mang theo người thân của mình đi sao?”
“Có vấn đề sao.”
“Không có. Sáu mươi phần trăm những người ở trên tường thành này đều có suy nghĩ giống như cậu vậy. Nhưng cuối cùng ấy à … Không có bao nhiêu người có thể thành công.”
Trần Vũ chần chờ: “Là thú triều tới quá nhanh sao? Vẫn là các học sinh rút lui quá chậm?”
“Đều không phải.” Ông lão chột mắt ngồi bên cạnh Trần Vũ: “Là không đủ khả năng vận chuyển. Các phương tiện giao thông an toàn nhất chỉ có xe lửa cao cấp. Nhưng mà người quá nhiều, cho dù có nhét đầy các toa phụ cũng không kịp chở đi toàn bộ.”
“Ngay cả những học sinh sớm rút lui kia cũng không thể đưa đi toàn bộ sao? !” Trần Vũ giật mình.
“Đúng. Cho nên coi như là nhóm các trẻ vị thành niên cũng là có thứ tự rút lui. Liền lấy các trường trung mà nói, Nhất Trung, Tam Trung những trường có danh tiếng tốt này được đi trước. Lục Trung, Thất Trung những trường học không có quá nhiều thành tích phải đi sau. Đi quá muộn liền sẽ chôn theo cùng với toàn bộ thành phố.”
“...”
Nghe vậy, Trần Vũ sắc mặt càng thêm khó coi.
Đây không phải cửu tử nhất sinh.
Đây mới thực là thập tử vô sinh…
“Liều mạng đi.” Ông lão một mắt vỗ vỗ ngực Trần Vũ: “Chỉ cần chúng ta có thể chống đỡ được đủ lâu, liền có thể để cho càng nhiều bách tính được rút lui.”
“Hô…”
Phun ra một làn khói, Trần Vũ bắn bay điếu thuốc rồi đứng đứng dậy rời đi.
“Cậu đi đâu thế?” Lão nhân kinh ngạc.
“Tìm người quen.”
...
Thời gian chầm chậm trôi qua trong sự dằn vặt của mọi người.
Một giờ.
Ba giờ.
Năm tiếng đồng hồ…
Sắc trời đã dần dần sáng lên.
Xa xa đường chân trời còn chưa thấy xuất hiện bóng dáng của thú triều.
“Mẹ nó, rốt cuộc là Kỳ tỷ đã chạy đi đâu rồi?”
Tại tường thành đông đi lại rất nhiều vòng, Trần Vũ vẫn không thể tìm được Kỳ tỷ. Đành phải trở về chỗ cũ ngồi xuống.
“Đã tìm được chưa?” Độc nhãn lão nhân giống như bị đánh thức, mơ mơ màng màng ngáp một cái.
“Không có.”
“Cậu đang tìm bạn gái sao?”
“Tôi đang tìm một bà thím già.”
“Giỏi lắm. Nữ đại tam, ôm gạch vàng.”
“...”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất