Chương 90: Khi đang tiến hành thi đại học (5) Chương 90: Khi đang tiến hành thi đại học (5)
“Đúng vậy à, thật là may mắn may mắn.”
Bởi vì cái gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Quan hệ của Trần Vũ và chủ nhiệm lớp 12A6 còn không đợi bắt đầu, liền đạt đến mức gần tuyệt giao.
Thất Trung có tổng cộng tám lớp học sinh lớp mười hai.
Nhân số vượt quá 300 người.
Những người này xếp thành hàng chỉnh chỉnh tề tề, nhìn từ xa thì xác thực tương đối cảnh đẹp ý vui.
Lại qua mười phút.
Từng chiếc xe buýt chuyên dụng lái vào sân trường , dựa theo số thứ tự, dừng ở bên cạnh lớp học mà mình phụ trách.
Toàn bộ thí sinh của thành phố Thanh Thành, cũng sẽ được những chiếc xe buýt này đưa vào bên trong đấu trường thi đại học.
Trừ cái đó ra, không có một loại phương thức nào khác có thể tiến vào thông đạo dự thi.
Đây cũng là để tiện cho việc giám thị tiểu tổ và quản lý tất cả, cũng giảm bớt phát sinh các loại ngoài ý muốn.
“Từ lớp 12A1 bắt đầu lên xe!”
Trên đài diễn thuyết, hiệu trưởng Thất Trung cầm Microphone trong tay, ra lệnh một tiếng. Các học sinh lập tức nện bước vang dội đi lên xe buýt theo thứ tự.
12A1.
12A2.
12A3.
Rất nhanh liền đến lượt 12A6.
Trần Vũ không có mặc đồng phục Thất Trung, đi đường lại tương đối “Không bình thường”, tự nhiên là rất dễ thấy.
Trên đài diễn thuyết một đám lãnh đạo xem được nhíu mày.
Cũng may, Trần Vũ đi nhanh
Có thể khi lên trên xe, hắn lại phát hiện một cái vấn đề mới.
Trên xe không có chỗ ngồi của hắn
Theo hàng thứ nhất đến hàng cuối cùng, đều bị học sinh lớp 12A6 chiếm hết.
Quét một vòng trên xe, Trần Vũ đành phải ngồi ở chỗ ngồi kế bên tài xế.
Sau đó, chủ nhiệm lớp cũng lên xe, một lần nữa móc ra bảng danh sách, bắt đầu điểm danh: ‘Số 1, Trần Khải Tử.’
“Đến.”
“Số 2, Trương Vô Mưu ”
Đang điểm danh thì lái xe cũng đạp xuống chân ga, bắt đầu chạy chậm về phía đấu trường thi đại học.
“Số 39, Lôi Chấn.”
“Đến.”
“Số 40, Vương Bính Bính.”
“Đến.”
“Số 41, Trần Vũ.”
“Đến.”
Nghe thanh âm, chủ nhiệm lớp nhìn về phía Trần Vũ, sững sờ: “Cậu ngồi vị trí của tôi làm gì?”
“A?” Trần Vũ cũng là sững sờ: “Đây là vị trí của ngài sao?”
“Nói nhảm.” Nữ chủ nhiệm lớp thu hồi danh sách, đi đến chỗ ngồi bên cạnh tài xế: “Nhanh đứng dậy.”
Trần Vũ đứng lên, nhường ra chỗ ngồi: “Vậy tôi ngồi chỗ nào?”
“Ngươi thích ngồi nào thì ngồi chỗ đấy, cái xe lớn như vậy, còn không có chỗ để cậu ngồi sao?”
” ”
Trầm mặc một lát, Trần Vũ gật gật đầu: “Ngài nói rất đúng.”
Hắn lập tức liền đi cà nhắc, đưa tay mở ra cửa mái trên xe buýt, lung la lung lay bò lên: “Vậy tôi ngồi trên nóc xe.”
Chủ nhiệm lớp: “?”
Toàn lớp học sinh: “? ?”
Lái xe: “? ? ?”
Đoàn xe Thất Trung chậm rãi chạy về hướng đấu trường thi đại học.
Dọc hai bên dường trên phố, vô số dân chúng vây xem mang theo các tấm bảng, quơ quơ là cờ tổ quốc nho nhỏ, hò hét trợ uy cho những nhóm học sinh này.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe được âm thanh của pháo hoa.
Trần Vũ ngồi xếp bằng trên mui xe buýt, mặt mỉm cười, phất phất tay về phía bên trái.
“A a a!”
“Cố lên!”
“Chàng trai cậu có thể làm được!”
Quần chúng đứng bên trái lập tức bộc phát tiếng hoan hô và huýt sáo.
Gật gật đầu, Trần Vũ lại nhìn về phía bên phải: “Các đồng chí vất vả.”
“OHOHOHOH ”
“Ngươi muốn lên trời sao!”
“Ngưu bức!”
“Cố lên cố lên ”
Phía bên phải quần chúng cũng sôi trào lên.
Hôm nay là ngày mùng 7 tháng 7, cả nước thi đại học.
Tất cả nhà máy, công ty, đơn vị, trường học toàn bộ nghỉ.
Mỗi người cũng là hưng phấn tới cực điểm, bất kỳ một chút “Kích động” nào cũng đều có thể gợi lên nhiệt tình của bọn họ.
Bao quát mở đường, đi theo, xe cảnh sát hộ vệ, không có người ý thức được Trần Vũ ngồi trên nóc xe là có chuyện gì.
“Vị học sinh này có thể là tuyên truyền trọng điểm của Thất Trung.” Dân chúng nghĩ như vậy.
“Vị học sinh này có thể là đại biểu được chọn ra để tuyên truyền.” Những người lãnh đạo của Thất Trung nghĩ như vậy.
“Vị này có thể là lớp trưởng của lớp 12A6 đi ra để tạo bầu không khí.” Các thầy trò ngồi trên những xe buýt khác nghĩ như vậy.
“Phản thiên! Còn dám ngồi trên mui xe? Chờ xem người khác đánh ngươi xuống đi.” Ban 6 chủ nhiệm lớp nghĩ như vậy
Thế là, thẳng đến khi đến đấu trường thi đại học, Trần Vũ vẫn còn ngồi trên đó.
Con ngồi nghiện.
“Thì ra tầm mắt tốt nhất trên một chiếc xe chính là ở trên nóc xe à”
“Ông —— ong ong —— ”
Ngay khi hắn cảm thán, điện thoại chấn động.
Trần Vũ móc ra trả lời, đặt ở bên tai, vừa giơ tay với đám người dưới xe, vừa nói: “Uy? Ai?”
“Là chị.”
“Nha! Chị và mẹ đến đấu trường chưa? Đoàn xe của trường học chúng em đã đến cửa rồi.”
“Chị và mẹ cũng xét vé tiến vào.”
“Vị trí chỗ ngồi thế nào?”
“Rất tốt.” Trong ống nghe, Trần Tư Văn lớn tiếng hô hào: “Tầm mắt phi thường tốt, chính là xung quanh quá ồn, còn chưa bắt đầu thi đấu, khán giả liền hô không dứt.”